Theo tiếng gầm trầm đục từ bể chứa nước điều áp, thiết bị lặn vượt qua thế giới suy vong lộn ngược và tiếp tục lặn về phía vực thẳm vô định và đáng sợ hơn.
Các xúc tu treo dưới đáy của thành bang hoàn toàn biến mất khỏi khu rừng và nhãn cầu khổng lồ nhợt nhạt trong chùm sáng của đèn rọi, làn nước tối tăm mênh mong bất tận tràn ngập bên ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ thỉnh thoảng có những tia sáng lốm đốm hiện ra từ chỗ sâu của bóng tối (Đó là những bong bóng khí hoặc sinh vật phù du phản chiếu) nhắc nhở Duncan rằng, anh đang ở trong một cơ quan lặn xuống nước và di chuyển trong nước, chứ không phải trôi nổi trong không gian vũ trụ trống trải không điểm tựa.
Nhưng anh lại không khỏi sinh ra một số liên tưởng kỳ lạ — Nếu chỉ xét từ góc độ “nỗi kinh hoàng chưa biết đến lại ẩn giấu”, thì không gian vũ trụ bao la trống trải và biển sâu tăm tối chứa hàng trăm triệu tấn nước biển lại có gì khác biệt chứ?
Lõi hơi nước dẫn động đẩy thiết bị, buồng máy truyền tới tiếng ồn nhỏ, dãy đồng hồ đo áp suất phía trước đài điều khiển thỉnh thoảng kêu rít lên, biểu thị trạng thái hoạt động hiện tại của thiết bị lặn. Duncan giảm tốc độ chìm xuống, tránh để sự thay đổi áp lực dữ dội làm hỏng thân tàu. Sau đó, anh quay đầu lại nhìn người gác cổng đứng không nói tiếng nào bên cạnh.
"Agatha, cô đang nghĩ gì?"
"Tôi đang nghĩ... những người đi trước thực hiện Kế hoạch Abyss hồi đầu, có phải bọn họ cũng đã thật sự nhìn thấy những điều chúng ta đã nhìn thấy không," Agatha do dự nói: "Chân tướng phía dưới thành bang, thi hài không thể miêu tả, xúc tu và nhãn cầu rủ xuống biển sâu... Trước khi toàn bộ kế hoạch vượt khỏi tầm kiểm soát, trong quá trình lặn đi lặn lại, thực sự không người nào tò mò - hay thậm chí là liều lĩnh, quay đầu liếc nhìn ‘phía trên’ sao?"
Duncan nhất thời không nói gì, nhưng trong đầu lại nhớ lại những bí mật về Kế hoạch Abyss đã nghe được từ miệng Tirian lúc ban đầu.
Ngay cả tướng quân của Hàn Sương, người từng được nữ vương tin cậy, có vẻ như cũng không biết hết về Kế hoạch Abyss — Thật sự không người nào phát hiện chân tướng phía dưới thành bang sao? Hay là nói... chân tướng quá hãi hùng này đã bị chôn vùi hệt như bí mật trong mỏ vàng sôi?
“Có lẽ, thật sự có người quay đầu nhìn lại, nhưng thứ bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ không được ghi lại,” Trầm lặng vài giây sau, Duncan mới nhẹ giọng nói: “Là người bảo vệ thành bang, cô càng hiểu rõ ý nghĩa của chân tướng này hơn ta?"
"... Rất nhiều người sẽ phát điên," Agatha chậm rãi nói: "Cho dù không bị lực lượng trong biển sâu ảnh hưởng, chỉ cần một sự thật đáng sợ cũng đủ dẫn tới ác mộng và hoảng sợ trên diện rộng — Sau đó, ác mộng và hoảng sợ sẽ hóa thành thực thể, đồng thời có thể sinh ra mối liên hệ không lường trước được với 'sự thật' bên dưới thành bang. Trong trường hợp xấu nhất... 'nó' có lẽ sẽ sống lại."
"Người phàm sống sẽ trong một vùng biển đen tối đầy kinh hoàng, ngay cả vị trí họ đặt chân đều được xây dựng trên thi hài vặn vẹo và quái đản. Sự chậm lụt và mù quáng là ân điển duy nhất mà tất cả chúng sinh nhận được. Nó cho phép hầu hết những người bình thường tránh xa những chân tướng khiến con người trở nên điên cuồng — Mà trong hầu hết các trường hợp, chừng nào sự thật còn chưa được phát giác, thì nó sẽ không bao giờ đi vào thế giới thực của chúng ta. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, sẽ luôn có một 'phần nhỏ trường hợp'."
"... Ngài muốn công bố phát hiện của chúng ta?"
"Ít nhất hiện tại, ta sẽ không nói cho bất kỳ người bình thường nào loại tin tức quá mức chấn động này, bởi vì đại đa số người sống cuộc sống bình phàm không cần thiết bị chuyện này quấy rầy. Nhưng có một câu cô hẳn đã nghe nói qua — 'Bạn biết sự tồn tại của nó, nó sẽ là một phần vận mệnh của thế giới'."
"Quy luật thứ hai của dị thường và dị tượng," Agatha gật đầu nói: "Hễ biết được, tất không thể xóa được. Chân tướng phía dưới thành bang đã hiển hiện ở trước mắt chúng ta, mối liên hệ trong vận mệnh đã được thành lập, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đối diện với nó."
Duncan khẽ gật đầu và không nói gì thêm.
Đúng lúc này, trong thiết bị lặn đột nhiên vang lên tiếng "bang bang" trầm thấp, đột ngột và quái dị, cắt ngang suy nghĩ của anh và Agatha.
Nó nghe ra... như thể có thứ gì đó đang gõ vào lớp vỏ ngoài của thiết bị lặn.
Agatha nhất thời bị thanh âm này chấn động. Cô ta bất giác ngẩng đầu lên trong kinh ngạc: "Ngài có nghe thấy thanh âm gì không? Hình như có người đang gõ ở bên ngoài..."
Duncan cũng bị âm thanh đột ngột này làm cho sửng sốt. Nhưng rất nhanh anh liền liếc mắt nhìn mấy dụng cụ trước đài điều khiển, hơi nhíu mày, đồng thời trầm giọng nói: "Đây hẳn là áp lực nước — Áp lực cực lớn của nước biển đang khiến vỏ ngoài của thiết bị lặn hơi biến dạng. Không cần lo lắng, điều này là bình thường và nằm trong giá trị thiết kế."
Agatha dường như cảm thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn có vẻ hơi lo lắng.
Lặn biển trong bóng tối sâu thẳm là một trải nghiệm trước giờ chưa từng có. Cho dù là một người gác cổng có lực lượng mạnh mẽ, cô ta cũng không thể tránh khỏi sinh ra bất lực và căng thẳng trong lòng. Cảm giác này là không thể tưởng tượng được trên một bề mặt ổn định.
Ở nơi cách xa thế giới văn minh này, sự ban phước của chúng thần đã giảm sút, lực lượng của cá thể trở nên không đáng kể. Giữa các định luật vật lý lạnh lùng và vận mệnh không xác định đang tạo dựng nên một "vết nứt" ngày càng hẹp. Trong vết nứt là sự sống còn, ngoài vết nứt là hài cốt không tồn tại. Tất cả những gì có thể dựa vào... chỉ là một lớp vỏ hình cầu làm bằng thép.
Mà vào giờ phút này, tiếng "bang bang" truyền đến từ vỏ thiết bị lặn thì không ngừng nhắc nhở Agatha: Đối mặt với áp lực của hàng trăm triệu tấn nước biển, nó thực sự mỏng manh như tờ giấy. Ngoài độ bền của bản thân thép có thể ngăn cản lớp vỏ ngoài này tan vỡ, không gì khác hơn sự cân bằng tinh tế của cấu trúc vật chất của nó.
Đây là một loại kinh khủng hoàn toàn khác với đối mặt với tà thần dị đoan, đối mặt với thiên tai dị tượng. Loại kinh khủng này... được gọi là "quy luật tự nhiên".
Có lẽ là do căng thẳng, hoặc có lẽ là do sự yên lặng bên trong thiết bị lặn và âm thanh bên ngoài thiết bị lặn khiến bầu không khí trở nên quá ngột ngạt. Sau vài giây im lặng, Agatha bắt đầu tìm kiếm chủ đề. Cô ta nhìn Duncan thao tác với cần gạt và tay quay: “Ngài rất có tư chất trong vận hành máy móc - Tôi vốn cho rằng ngài sẽ yêu cầu Quan chấp chính Tirian cử một kỹ sư biết lái đi theo, không nghĩ tới thao tác của ngài rất thuần thục.”
“Thuần thục sao?” Duncan hơi nghiêng đầu qua: “Nhưng thực chất ta không hề biết lái — ít nhất trước hôm nay còn chưa biết.”
Agatha: "... Hả?"
“Nhưng những người dưới quyền của Tirian cũng không biết, bao gồm cả những kỹ sư có thể xem hiểu bản thiết kế,” Duncan nhún vai rồi lại nói tiếp: “Bọn họ chỉ có thể dựa trên bản vẽ nói cho ta biết những cây cần gạt này dùng để làm gì, nhưng sau khi hiểu tác dụng của mỗi cây cần gạt, 'trình độ lái' của bọn họ thực ra cũng như ta. Không ai biết lái, không ai từng lái qua, thứ này được chế tạo bởi các quan chấp chính của các thành bang Hàn Sương, cách thức thao tác của nó hoàn toàn khác với những thiết bị lặn của năm mười năm trước, những người thực sự hiểu về nó đều đã chết, đây chính là sự thật.”
Agatha mở miệng, dường như đột nhiên không biết nên nói gì.
Duncan sau khi chú ý tới phản ứng của cô ta thì cười lắc đầu: “Nhưng ta ít nhất có hai ưu thế so với bọn họ. Thứ nhất, ta không cần lo lắng về vấn đề an toàn, cho dù tình huống xấu như thế nào, ta cũng có thể bình an trở về. Thứ hai..."
Anh dừng lại, nhìn xuống cần điều khiển trong tay và đài điều khiển trước mặt.
Có những ngọn lửa nhỏ màu u lục bơi giữa các bánh răng và thanh truyền. Hơi nước và dầu mỡ thần thánh thấm nhuần cỗ máy khổng lồ và phức tạp này. Và ánh hào quang của linh hỏa tràn ngập trong hơi nước và dầu mỡ.
Lõi hơi nước như trái tim mang động lực dâng trào, tuân theo mọi chỉ dẫn của Duncan.
Tất nhiên, cũng không “ngoan ngoãn và dễ sử dụng” như Thất Hương Hào. Cỗ máy vô hồn này cùng lắm chỉ có thể phản hồi một số tín hiệu cảm giác cứng nhắc và yếu ớt. Nhưng như vậy cũng đã đủ dùng.
"Thứ hai, những máy móc này coi như khá ngoan ngoãn trong tay ta."
Agatha cảm nhận được luồng lửa.
Ngọn lửa lấp đầy trong thép sắt và dầu máy bên người cô ta, lấp đầy giữa hơi nước và bánh răng đang rít lên, chảy như máu bên trong cỗ máy vô hồn này, giống như ngọn lửa chảy trong cơ thể cô ta vậy, cả hai sinh ra cộng hưởng yếu ớt.
Linh hỏa lưu chuyển như dòng nước, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy hơi an toàn khi ở dưới đáy biển tối tăm và lạnh lẽo này.
Cô ta khẽ cúi đầu, như thể bày tỏ lòng thành kính với Duncan.
Duncan lại không quan tâm đến phản ứng của Agatha, sự chú ý của anh đã quay trở lại với công việc lái trước mặt.
Suy cho cùng, cho dù ngọn lửa linh thể cho phép anh nhận thức rõ hơn về trạng thái của cỗ máy, thì vẫn phải tự mình thực hiện các thao tác cụ thể.
Không còn cách nào khác, hồi đầu khi bản thân bất đắc dĩ bị đẩy đến đài chỉ huy của Thất Hương Hào, anh cũng chưa từng lái tàu bao giờ — Anh đã thích ứng với tiếc tấu cuộc sống "mặc dù không biết xử trí thứ này thế nào nhưng chỉ có thể nhắm mắt làm liều"...
Mà vào lúc này, lại một loạt tiếng như gõ cửa khác đột nhiên từ bên ngoài thân tàu truyền tới —
"Tùng."
Ngắn ngủi và rõ ràng, giống như đã đụng vào thứ gì đó, mơ hồ khác với "tiếng gõ cửa" từ bên ngoài thân tàu trước đó.
Agatha lập tức chú ý tới tiếng động kỳ lạ này: "Lại một âm thanh khác... cũng là vỏ ngoài biến dạng sao?"
Duncan lại đột nhiên cau mày, đồng thời đặt tay lên một cần kéo khác bên cạnh.
"Không giống... là thứ gì đó khác."
Anh cảm thấy rõ ràng rằng, thật sự có thứ gì đó đã va vào vỏ ngoài của thiết bị lặn, từ bên dưới lên.
Bên trong thiết bị lặn truyền tới một loạt tiếng máy móc vận hành vù vù. Ánh đèn rọi bên ngoài cửa sổ từ từ chuyển hướng trong bóng tối. Chân vịt đẩy chuyển động quay, điều chỉnh hướng của thiết bị lặn.
Cuối cùng, có thứ gì đó xuất hiện trong ánh sáng bên ngoài ô cửa sổ.
Một người.
Một sự vật… trông giống hình người.
Agatha lập tức "nhìn" thấy nó — Đường nét hình người đột nhiên hiện lên trong tầm mắt của cô ta, giống như cô ta nhìn thấy người khác trên bền mặt quả đất, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt có linh hồn.
Chỉ là ánh sáng lung linh hơi mờ và nhạt hơn.
Cô ta khẽ kêu lên một tiếng: "A!"
Ngay cả Duncan cũng lập tức trợn to hai mắt, suýt thốt lên thành tiếng "đệch!"
Trong biển sâu gần 1.000 mét ở biển vô biên, ngay bên dưới thành bang Hàn Sương, trong cửa sổ mạn tàu của thiết bị lặn đột nhiên có một người trôi ra, lực trùng kích cảnh tượng này mang tới, gần như không thua gì rừng xúc tu, cùng với nhãn cầu to lớn trắng bệch giữa xúc tu nhìn thấy ở phần đáy thành bang trước đó!
Ngay sau đó, theo sự điều chỉnh vị trí của thiết bị lặn cùng sự chiếu rọi của ánh đèn, một cảnh tượng càng quỷ dị, kinh khủng và thậm chí rùng rợn hơn xuất hiện trong tầm nhìn của Duncan và Agatha —
Người, dày đặc những "người", đang trôi nổi trong làn nước lạnh lẽo tối tăm này!