Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 494 - Chương: 494

Chương: 494

Đi đôi với một làn bọt sóng và nước biển lăn tăn, thiết bị lặn lao lên khỏi mặt nước.

Mặt trời buổi chiều chiếu trên biển, lớp vỏ nặng nề của thiết bị lặn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Sau đó thiết bị phát khói dùng một lần trên đỉnh thân tàu được kích hoạt. Theo ánh lửa lóe lên, một tiếng nổ nhỏ vang lên, một chùm khói màu da cam bốc thẳng lên trời xanh.

Sau một thời gian điều chỉnh tư thế và động lực, trạng thái nổi của thiết bị lặn có xu hướng ổn định. Theo cùng tiếng cọt kẹt, thiết bị khóa bên hông thân tàu được mở ra, Duncan xoay tay cầm và mở cửa khoang của thiết bị lặn từ bên trong.

Luồng không khí trong lành phả vào mặt — Ngay cả đối với hai “xác chết” không cần thở, làn gió mát lạnh trên biển thổi vào cũng thật dễ chịu.

Ảo giác về việc liên tục bị truy đuổi, quấn quanh và mắc kẹt bởi những thứ không thể diễn tả được dưới biển sâu cuối cùng cũng dần dần biến mất khỏi tâm trí, Agatha nắm chặt tay vịn, chui ra khỏi thiết bị lặn qua cửa khoang cùng Duncan, leo lên trên nóc của thiết bị lặn, nhìn ra biển cả vô tận ở phía xa.

Duncan hơi quay đầu lại, nhìn người gác cổng: “Lần nữa trở lại dưới ánh mặt trời có cảm giác thế nào?”

"Tựa như lần nữa từ cõi chết trở về," Agatha nhẹ giọng nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới, ánh nắng và không khí sẽ mang đến cho mình cảm giác xúc động gần như sống lại như thế này — lại là sau khi tôi vừa không thể cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời, vừa không thể tận hưởng hơi thở êm ái."

“‘Cô ấy’ đâu?” Duncan lại hỏi: “Trong quá trình lặn xuống, Agatha kia không hề xuất hiện, nhưng chắc hẳn cô ấy vẫn luôn quan sát đúng không?”

"Chúng ta có cảm giác tương tự, có điều cô ấy nói bản thân có một số chuyện cần phải suy nghĩ kỹ một thời gian, bây giờ đang trầm lặng — Ngài có muốn nói chuyện với cô ấy không? Tôi có thể gọi cô ấy ra..."

"Không cần đâu, để cho cô ấy suy nghĩ đi, lần lặn sâu này sẽ là một lần trùng tu và rửa tội tam quan đối với mỗi người, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải cân nhắc," Duncan nhẹ nhàng xua tay, sau đó ngẩng đầu nhìn đường chân trời phương xa: "Ồ, 'tàu thu hồi' Tirian phái tới đã phát hiện thấy chúng ta rồi, xem ra không cần phải tự mình đi đến thành bang nữa."

Hình bóng của một chiếc tàu cao tốc hơi nước xuất hiện trên mặt biển, đang di chuyển nhanh về hướng mà khói tín hiệu của thiết bị lặn bốc lên...

Thiết bị lặn trở về suôn sẻ, cha mình và “người gác cổng” bình an vô sự và đang trên đường trở về - Sau khi bức “thư hỏa tốc” này được gửi đến bàn mình qua đường ống áp lực, Tirian vẫn luôn chờ đợi tin tức ở cảng Nam bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, một loại cảm giác kỳ lạ đã lập tức dâng lên từ tận đáy lòng.

Hắn đứng dậy khỏi bàn việc, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt trời đang dần lặn xuống ngoài cửa sổ có chút thất thần. Mà trong yên lặng, giọng nói của Lucrecia đột nhiên từ trong quả cầu pha lê cách đó không xa truyền ra: “Là có cha tin rồi sao?"

Tirian quay đầu nhìn quả cầu pha lê đang phát sáng trên bàn, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Muội cũng có thể nhìn ra được... Biểu hiện của ta rõ lắm sao?"

Lucrecia trong quả cầu pha lê đang ngậm một mẩu bánh mì trong miệng, một tay đang nhanh chóng ghi ghi tính tính trên tờ giấy nháp lơ lửng giữa không trung bên cạnh, tay còn lại vẫn đang bận điều chỉnh dụng cụ thí nghiệm trên bàn, tranh thủ ngẩng đầu lên liếc nhìn huynh trưởng của mình, thuận miệng nói lời không rõ: "Ba phần khẩn trương, ba phần do dự, ba phần nhẹ nhõm, còn có một phần luống cuống sợ hãi — Đó nhất định là cha đã trở về."

"... Các học giả bọn muội đều có thói quen nói chuyện với người khác như thế này sao? Ta trong miệng muội giống như một biểu đồ hình tròn vậy..." Tirian cau mày, sau đó không khỏi thở dài: "Ta chỉ cảm thấy hơi xúc động, nếu là trước đây, ta chắc chắn không nghĩ tới mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi cha bình an trở về — Lần đầu tiên biết tin ông ấy 'trở về', ta không có tâm trạng này."

"Đúng vậy, huynh hồi đó chân suýt chút nữa bị chuột rút. Sau khi chỉ huy Sea Mist đánh một trận lão cha thì ba ngày không ngủ, nửa đêm gọi muội dậy miêu tả cơn ác mộng của huynh, cứ phải bắt muội run cầm cập cùng huynh..."

"Dừng lại! Đừng bịa ra những chi tiết không tồn tại như vậy!" Tirian vội vàng ngắt lời em gái bên kia quả cầu pha lê: "Hơn nữa, ta muốn cảm khái với muội cũng không phải những điều này!"

Lucrecia im lặng lại, nàng ta cuối cùng tạm gác lại công việc nghiên cứu dường như mãi cũng không bao giờ xong và ổ bánh mì đang ăn dở trong tay, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tirian một cách nghiêm túc.

Khi cái nhìn chằm chằm này gần như khiến Tirian sởn da gà, cuối cùng nàng ta mới phá vỡ sự im lặng: “Khi còn nhỏ, cha thường rời nhà đi rất, rất lâu. Khi đó, mỗi khi có tiếng chuông ở hướng bến tàu vang lên, chúng ta sẽ leo lên nóc nhà, xem có phải cờ xí của Thất Hương Hào không. Lúc nào huynh cũng khiến ta phải điềm tĩnh như một quý cô, sau đó nhân cơ hội giành lấy vị trí cao nhất."

“… Đã rất nhiều năm rồi,” Tirian im lặng vài giây rồi nhẹ giọng cảm khái như tự nói với mình: “Ta vẫn nhớ mái nhà màu xanh lam, khi gió biển thổi tới, cánh gió ở góc nhà sẽ phát ra tiếng còi, muội buộc một chiếc chong chóng gió vào cánh gió, nói muốn khoe nó với cha - thế là chuyện chúng ta lén leo lên mái nhà đã bị bại lộ."

“Bây giờ chúng ta đều đã đến nơi cao hơn mái nhà hồi đó, phong cảnh mà cha nhìn thấy, chúng ta cũng đã nhìn thấy,” Lucrecia nhẹ giọng nói chậm rãi: “Nhưng chúng ta vẫn không đuổi kịp được bước chân của cha — Ông ấy đã đến biển sâu, đến độ sâu mà ngay cả kế hoạch lặn sâu năm đó đều không thể đạt được... Huynh nói, lần thám hiểm này ông ấy sẽ phát hiện điều gì đây?"

Tirian nhất thời không nói gì, trong giây tiếp theo, một loạt âm thanh tanh tách đột nhiên vang lên từ tấm gương phía sau hắn, sau đó giọng nói của Duncan từ trong gương truyền ra: "Phát hiện một bí mật vô cùng đáng kinh ngạc — Ta đang muốn nói cho hai đứa."

Tirian gần như nhảy ra ngoài ngay lập tức, toàn thân căng thẳng. "Nữ phù thủy biển" ở phía bên kia của quả cầu pha lê phản ứng còn lớn hơn hắn – Anh chỉ nghe thấy Lucrecia bên đó truyền tới một tiếng kêu kinh hãi và một loạt tiếng lạch cạch, tiếp đó quả cầu pha lê bốc lên một làn khói mù và tia sáng, hình ảnh bị gián đoạn ngay sau đó.

Tirian căng thẳng quay đầu lại, nhìn thấy trong tấm gương phía sau phía sau đang có một ngọn lửa màu u lục bùng cháy. Trong tấm gương đen kịt, Duncan thò đầu nhìn về phía sau hắn: "... Em gái con bên đó không sao chứ? Nó bị ta dọa sợ rồi sao?"

"Mỗi lần xuất hiện người có thể đừng dùng cách đáng sợ như thế này được không..." Tirian vô thức lầm bầm lầu bầu, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng lập tức cảm thấy không thỏa, vội vàng xác nhận của phản ứng Duncan — biểu cảm trên mặt cha cũng không có gì thay đổi.

“Ta có cân nhắc qua sử dụng phương thức xuất hiện thân thiện hơn, chẳng hạn như gõ cửa trước hoặc gửi thư thông báo, nhưng Fanna nói với ta rằng, không phải phương thức ta xuất hiện đáng sợ, mà chính sự xuất hiện của ta rất đáng sợ," Duncan hờ hững nhìn Tirian: "Ta cảm thấy cô ấy nói đúng, cho nên dứt khoát không thay đổi nữa — như vậy ít nhất xem phản ứng kinh ngạc của người khác sẽ thú vị hơn."

Khóe mắt Tirian giật giật, thái độ thản nhiên của cha trên vấn đề "xem trò vui" khiến hắn sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa khôi phục biểu cảm vừa tò mò nhìn cha trong gương: "Cha đã trở về thành bang rồi sao? Bây giờ con đến đó tìm người..."

"Hóa thân mà ta sử dụng đã trở về, nhưng con không cần phải đến đó," Duncan ngắt lời Tirian: "Thu dọn đồ đạc và đến thẳng Thất Hương Hào."

Tirian sửng sốt một lúc: "Hả?"

"Ta có một phát hiện to lớn ở biển sâu," Duncan nói với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: "Thông tin không thích hợp công khai, hơn nữa có thể chỉ hướng Cổ thần, do đó cần triệu tập tất cả mọi người đến Thất Hương Hào thảo luận. Ta đã đưa Agatha đến đó, những người theo ta cũng đã tập hợp lại, con là chủ nhân của Sea Mist, lại là quan chấp chính mới của Hàn Sương, con cũng phải có mặt."

Tirian nhanh chóng ý thức được sự đặc biệt và nghiêm trọng của tình hình từ sắc mặt và giọng điệu của cha, ngay lập tức kiềm chế sự buông lơi trong lòng: "Được rồi, con để lại lời nhắn nói rõ tình hình cho Aiden trước."

“Ừm.” Duncan gật đầu, sau đó lại đảo qua trong phòng, ánh mắt rơi vào trên thiết bị thấu kính của quả cầu pha lê có kết cấu phức tạp.

"Hãy mang theo quả cầu pha lê của con khi đến tàu," Anh nói với Tirian: "Tốt hơn hết Luci cũng nên lắng nghe tình hình — Những bí mật của biển sâu, nó sẽ thích thú."

Tirian đang viết ghi chú nghe thấy điều này lập tức ngẩng đầu lên, đầu tiên là kinh ngạc liếc nhìn Duncan, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, con nhất định sẽ mang theo quả cầu pha lê — Thất Hương Hào hiện tại đang ở vị trí nào? Con cho một chiếc tàu cao tốc chuẩn bị sẵn..."

Hắn còn chưa nói xong, Duncan trong gương đã xua tay: “Không cần đâu, Aye sẽ đưa con đi.”

Tiếng gõ “cốc cốc cốc” từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Tirian quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì thấy con chim bồ câu trắng béo ú luôn đi theo bên cạnh cha.

Con chim bồ câu ở bên ngoài dùng mỏ mổ kính cửa sổ của văn phòng bến cảng, lúc này ngoẹo đầu: "Lên xe không? Có chỗ ngồi lớn! Lão tài xế chạy đây, ổn định!"

Tirian: "...?"

...

Phòng ăn của Thất Hương Hào là nơi họp mặt của thủy thủ đoàn.

Bàn ăn dài rộng đã được lau bóng loáng. Trên cây cột gần bàn ăn treo những ngọn đèn dầu sáng choang. Những người đi theo thuyền trưởng thì đang tập trung ở hai bên bàn ăn — Fanna và Morris đang ngồi ngay ngắn; Shirley và Alice đang suy nghĩ viễn vong; Nina và A Cẩu đang cầm sách chăm chỉ học tập. Mà ngoài họ ra, hôm nay nơi này lại có thêm hai bóng dáng mới.

Agatha ăn mặc như một nữ tu mù, lặng lẽ ngồi bên chiếc bàn dài lặng lẽ cầu nguyện, cùng Lawrence mặc áo khoác trắng, nắm chặt tẩu thuốc trông có vẻ căng thẳng và lo lắng.

Người sau đang thấp thỏm lo lắng quan sát tình cảnh trong khoang tàu.

Lúc này, tàu của Lawrence đang đậu ở vùng biển gần đó, đại phó đang giúp quản lý công việc trên tàu. Là thuyền trưởng ông ta được lệnh triệu tập đến "soái hạm trưởng", lúc đến cũng không ai nói cho ông ta biết cụ thể là chuyện gì. Điều này khiến lão thuyền trưởng thấp thỏm không yên trong lòng.

Đây là lần đầu tiên ông ta thực sự đặt chân lên "Thất Hương Hào", một con tàu ma huyền thoại trở về từ không gian thứ. Những người đi theo Duncan Abnomar đang tập trung trong khoang tàu cổ kính và trang trọng này, chờ lệnh của thuyền trưởng Duncan dưới ánh đèn.

Ông ta đã biết thân phận và lai lịch của những người này —

Con rối di chuyển, mặt trời vỡ vụn, ác ma có linh hồn, thẩm phán quan phản bội lời thề bị trục xuất, học giả huyền thoại bên bờ cuồng loạn...

Bây giờ, ông ta đang ở trong đó.

Ngay cả trong những giấc mơ và ảo cảnh điên cuồng nhất trong quá khứ, Lawrence cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ trải qua cảnh tượng như vậy.

Ông ta là thuyền trưởng của một con tàu thám hiểm vốn định về hưu… Tại sao đến cuối cùng lại lạc vào đây?

Bình Luận (0)
Comment