Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 495 - Chương: 495

Chương: 495

Ở một bên chiếc bàn dài, Lawrence cẩn thận quan sát cử chỉ của mỗi một người có mặt, đồng thời lại cẩn thận kiểm soát từng biểu cảm và từng động tác của bản thân. Ông ta đang suy nghĩ mình nên hòa nhập vào cuộc tụ họp đặc biệt này một cách tự nhiên, mà không đến mức trông giống như một... người ngoài cuộc như thế nào.

Rất nhiều câu chuyện về các nhà điều tra huyền thoại và các nhà mạo hiểm huyền thoại tràn vào tâm trí, sau đó lại rút đi như nước biển chảy qua bãi cát, ngoài một số ý nghĩ ngổn ngang ra thì không có bất cứ tác dụng tham khảo nào.

Suy nghĩ lung tung hồi lâu, ông ta hơi lấy can đảm, thấp giọng hỏi Agatha gần mình nhất: “Đại khái thì khi nào Thuyền trưởng Duncan tới?”

“Tôi cũng không biết, ngài ấy nói phải chờ mọi người đến đông đủ,” Agatha thấp giọng nói: “Kiên nhẫn chờ đi.”

“Lát nữa có quy định gì không?” Lawrence lại thấp giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc họp…”

“Tôi cũng là lần đầu tiên,” Agatha chắp tay trước ngực, có vẻ như đang yên lặng cầu nguyện, nhưng cũng giống như Lawrence cẩn thận quan sát tình huống trong khoang tàu — Mặc dù cô ta biết mặt những người bên cạnh bàn dài, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô ta đến thăm con tàu này: "Nhưng tôi nghĩ không cần phải lo lắng, chúng ta ở thành bang cũng từng giao thiệp qua, mọi người đều rất thân thiện."

Lawrence ò một tiếng, nhưng vẫn không thể ngồi yên, lại không khỏi nhìn về phía Fanna đang ngồi bên ngoài — thẩm phán quan Phổ Lan Đức này ít nhiều cũng tính là "người quen" của ông ta: "Ngài thẩm phán quan, đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc họp, nếu sau lát nữa tôi có cử chỉ nào thất lễ, xin ngài hãy giúp tôi…”

Ông ta vừa dứt lời, Fanna còn chưa kịp nói gì, Shirley ở bàn đối diện đã đột nhiên lên tiếng: "Sao? Ông kêu người này giúp ông để ý chỗ thất lễ? Ông già tôi nói cho ông biết, chị ta mà thất lễ là động tĩnh còn lớn hơn ông nhiều, nhớ hồi đó cú nhảy bổ của chi ta…”

"Khụ khụ." Fanna đột nhiên ho khan lớn cắt ngang lời lải nhải của Shirley. Ngay lúc Lawrence vì thế mà sững sờ, Nina ở bên kia bàn đã đặt sách xuống, vừa nhìn trái nhìn phải vừa lẩm bẩm: "Tôi đói bụng rồi, khi nào thì ăn tối nhỉ..."

Shirley lắc đầu: "Cách giờ cơm còn sớm mà."

Nina sửng sốt: "Hả? Vậy thì tại sao chúng ta phải tới phòng ăn?"

"Thuyền trưởng nói có chuyện quan trọng cần bàn, bạn không nghe thấy sao?"

"Không nghe nói... mình chỉ bận đọc sách, chú Duncan nói tới phòng ăn tụ hợp nên mình liền mang sách tới," Nina lắc lắc đầu: "Ai có gì ăn không?"

"Tôi có bánh bích quy! Còn có cá khô!" Alice lập tức đứng dậy, vừa vui vẻ nói vừa từ trong túi váy móc đồ ăn vặt ra: "Còn ai muốn ăn không?"

Nina và Shirley phấn khích nhào tới. A Cẩu thì bị dây xích kéo sang một bên, ngay lập tức vồ lấy tờ giấy nháp trong khi hét lên: "Này Shirley, cô đứng dậy sao không nói một tiếng, tọa độ của ta méo luôn rồi..."

Lawrence nhất thời trợn mắt há mồm nhìn cảnh này. Thấy bầu không khí trong hội trường u ám và trang nghiêm trong nháy mắt trở nên sôi động, ông ta do dự quay đầu liếc nhìn Morris, người duy nhất vẫn đang ngồi ngay thẳng tại hiện trường. Người sau lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, gật đầu thân thiện với ông ta: "Quen sẽ tốt, trên tàu ngày nào cũng thế — Nếu ông đói rồi thì nói với Alice, cô ấy phụ trách cơm nước của mọi người."

Lawrence cảm thấy não mình chuyển động cót két nửa vòng, khó khăn nói: "Ờ, tôi... không đói."

Ông ta vừa dứt lời, dư quang nơi khóe mắt chợt nhìn thấy gần cửa phòng ăn có ánh lửa màu u lục lóe sáng, nhất thời giật mình lập tức trở nên căng thẳng. Song khi ông ta định lên tiếng nhắc nhở mọi người, cánh cửa đó đã mở ra, người bước ra lại không phải là chủ nhân của Thất Hương Hào.

Tirian xuất hiện ở cửa, tay xách rương, chân bước hơi loạng choạng, nhìn tình cảnh trong phòng ăn với vẻ ngỡ ngàng.

Shirley trèo lên bàn, A Cẩu bị treo giữa không trung, Nina khoác trên người Alice. Còn Alice - con rối sống với khuôn mặt của Nữ vương Hàn Sương, lúc này đang giơ hai tay lên cao, một tay cầm đầy bánh quy, một tay cầm đầy cá khô.

Người gác cổng của Hàn Sương và thẩm phán quan của Phổ Lan Đức ngồi đối diện với chiếc bàn với vẻ mặt vô cảm, lặng lẽ lấy tay che trán.

Sự xuất hiện của Tirian đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả Shirley đang nhét cá khô vào miệng cũng dừng lại. Mấy đường nhìn từ bên cạnh bàn dài cứ thế đồng thời rơi vào trên người vị quan chấp chính mới của Hàn Sương — Ánh mắt đồng loạt thậm chí khiến "Trung tướng sắt thép" đã quen với sóng to gió lớn đều vô thức lùi lại nửa bước.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu Tirian nhìn thấy bầu không khí hiện tại của Thất Hương Hào. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, điều chỉnh lại biểu cảm, chào hỏi mọi người có mặt một cách thân thiện khi tiến về phía chiếc bàn dài – Nho nhã lễ độ, phong độ đúng mực, khiến mọi người không nhìn ra rằng hắn đã từng tung hoành ở vùng biển Lạnh với thân phận là một đại hải tặc trong nửa thế kỷ qua.

“Xin lỗi, thu dọn đồ đạc mất một chút thời gian, để mọi người phải đợi lâu rồi.” Tirian vừa nói vừa đi đến chiếc ghế trống bên cạnh chiếc bàn dài. Hắn đặt chiếc rương khá nặng lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía: "Cha tôi vẫn chưa đến sao?"

Gần như ngay khi Tirian vừa dứt lời, giọng nói của Duncan đột nhiên xuất hiện phía trước chiếc bàn dài: “Ta đến rồi đây.”

Giây kế tiếp, một cụm ngọn lửa màu u lục bốc lên một cách vô căn cứ ở cuối bàn dài, bốc lên rồi nổ tung, ngọn lửa rơi về phía chiếc bàn dài, bóng dáng Duncan từ trong ngọn lửa ngưng tụ ra theo sau đó, hiện rõ, đồng thời ngồi xuống chiếc ghế thuộc về anh trước chiếc bàn dài.

Giây tiếp theo, kèm theo vài tiếng “vù vù” yếu ớt vang vọng, tất cả đèn đuốc trong khoang tàu đều nhuộm một tầng ánh sáng u lục.

Một loại âm thanh cót két trầm thấp, làm người khác bất an từ chỗ sâu trong khoang tàu truyền lên.

Sắc mặt của Morris đột nhiên hơi thay đổi — Ông ta cảm thấy, "bầu không khí" của chính con tàu cũng đang thay đổi!

Thuyền trưởng đang điều chỉnh Thất Hương Hào đến một... tư thế phòng thủ!

Mà ngay sau đó, ông ta lại nghe thấy giọng nói của thuyền trưởng vang lên trong ngọn lửa: "Điều ta sắp nói hôm nay cực kỳ đặc biệt và nguy hiểm, vì vậy cần được bảo vệ ở mức cao nhất, Thất Hương Hào từ giờ trở đi sẽ tiến vào Linh giới. Trong cuộc họp, thành viên có tín ngưỡng kiên định phải luôn chú ý đến trạng thái tinh thần của bản thân, khi nghe đến một số bí mật chỉ hướng thần linh, nếu nghe thấy hoặc nhìn thấy bất kỳ 'gợi ý' nào, hãy lập tức báo cáo cho ta biết."

Fanna, Morris và Agatha theo bản năng đưa mắt nhìn nhau. Nhưng chỉ sau một hồi do dự, họ đều khẽ gật đầu.

Ánh mắt của Duncan rơi vào trên người Tirian: "Mang theo quả cầu pha lê tới chưa?"

“Mang tới rồi.” Tirian lập tức nói. Sau đó đưa tay mở chiếc rương nặng trịch mà hắn mang theo ra. Quả cầu pha lê ẩn chứa lực lượng siêu phàm và thiết bị thấu kính có cấu tạo phức tạp xuất hiện trước mặt mọi người theo đó. Tiếp đó, hắn bắt đầu thao tác những cấu trúc phức tạp trên nền móng thấu kính, đặt tất cả các thấu kính vào đúng phương vị.

Khoảnh khắc tiếp theo, quả cầu pha lê bắt đầu sáng lên từng chút một.

Đợi một lúc, trong ánh sáng nhạt xuất hiện một bóng người mơ hồ, sau đó bóng người lại nhanh chóng trở nên rõ nét.

Hình bóng của Lucrecia xuất hiện trong quả cầu pha lê — Hình ảnh xuất hiện trong giây lát, rồi đột ngột biến mất.

Nina đang vò đầu tò mò quan sát bên cạnh bỗng thấy hoang mang, quay sang nhìn Tirian: “Hỏng mất rồi?”

Tirian sờ sờ cằm ngượng ngùng: "... Cô ấy ngã khỏi ghế."

Hắn vừa dứt lời, trong quả cầu pha lê lập tức truyền tới một loạt tiếng sột soạt và đồ lặt vặt bị đẩy ra, cuối cùng Lucrecia cũng xuất hiện trở lại ở chính giữa màn hình. "Nữ phù thủy biển" nhìn tình cảnh bên này quả cầu pha lê với vẻ sợ hãi và lo lắng, giây tiếp theo trợn mắt nhìn Tirian: "Ca! Huynh đang làm gì vậy?!"

“Là ta bảo nó mang quả cầu pha lê đến Thất Hương Hào đó, Luci à,” Tirian chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Duncan đã từ bên cạnh vang lên: “Có điều ta không ngờ rằng nó lại không đánh tiếng trước với con — Đừng sợ, chỉ nói với cha mình mấy câu, vẫn không đến mức bị lời nguyền quấn thân.”

Lucrecia trong quả cầu pha lê lộ ra vẻ mặt cổ quái, rõ ràng vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ và trò chuyện bất ngờ này, vì vậy có vẻ hơi bồn chồn. Nhưng ngay sau đó nàng ta nhận ra bầu không khí nghiêm túc lạ thường ở bên này, lập tức đè nén cảm giác hơi bất an trong lòng xuống, thay vào đó là cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Cha, lâu rồi không gặp. Xin lỗi, con không cố ý..."

“Thật ra cũng không lâu lắm — Đừng để ý, ta hiểu phản ứng của con,” Duncan mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên, tỏ ý chỉ những bóng người khác quanh chiếc bàn dài: “Trước tiên nên giới thiệu sơ qua một chút, Luci, những người con nhìn thấy đây chính là thủy thủ đoàn mới của Thất Hương Hào, cùng với thuyền trưởng mới của Hạm đội Thất Hương Hào..."

Anh lần lượt giới thiệu những người xung quanh chiếc bàn dài. Người được anh gọi đến tên thì đứng lên chào hỏi. Đến cuối cùng, anh mới chỉ vào bóng người trong quả cầu pha lê: “Đây là con gái ta, Lucrecia — Hẳn là rất nhiều người đều đã biết nó, nên không cần giới thiệu nhiều nhỉ?"

"'Nhà mạo hiểm biên giới' có danh tiếng lẫy lừng, 'nữ phù thủy biển' có đóng góp to lớn trong lĩnh vực thần bí học," Morris lập tức gật đầu: "Rất vinh hạnh được gặp cô, cô gái."

Lucrecia hơi dè dặt gật đầu: "Tôi cũng nghe nói qua tên của ông — Cho dù ở Lightwind Harbor hay Moco, các giáo sư cấp cao của Học viện Chân Lý lúc thảo luận vấn đề cũng luôn trích dẫn rất nhiều thành quả và quan điểm của ông."

Sau khi lấy lại bình tĩnh, “nữ phù thủy biển” lộ ra vẻ đoan trang và điềm tĩnh. Nàng ta ngồi trong quả cầu pha lê, cử chỉ toát lên khí chất tự tin và tao nhã.

Trông không giống người vừa ngã khỏi ghế chút nào.

“Được rồi, giới thiệu và chào hỏi đến đây thôi,” Duncan kịp thời xen vào chủ đề: “Tiếp theo nên nói chuyện quan trọng rồi.”

Ánh mắt anh quét qua mọi người có mặt.

Tất cả mọi người đều đã đến đủ.

Ngay cả Đầu Sơn Dương được đặt cố định trong phòng thuyền trưởng cũng đang lắng nghe những gì đang diễn ra ở đây dưới sự cho phép của anh.

Duncan khẽ thở ra một hơi, phá vỡ sự im lặng:

"Nói ngắn gọn, ta và Agatha đã thành công tiến hành một lần lặn sâu xuống phía dưới Hàn Sương. Độ sâu cụ thể đã vượt qua kế hoạch lặn sâu của nửa thế kỷ trước. Trong quá trình lặn xuống, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng kinh hoàng, hiểu rõ chân tướng đủ lật đổ nhận thức của rất nhiều người.

"Đầu tiên, chúng ta xác nhận được cấu trúc phần đáy của thành bang – Nơi đó có một loại tổ chức sinh vật hết sức to lớn..."

Bình Luận (0)
Comment