Hàn Sương, trong văn phòng mái vòm của quan chấp chính thành bang, Tirian đang đứng trước gương, cẩn thận sửa sang lại huy chương và dải lụa trên ngực.
Khuôn mặt chột mắt đó vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí còn có chút đáng sợ, nhưng bộ đồng phục quan chấp chính mới toanh và những tấm huy chương sáng chói đã biến sự lạnh lùng nghiêm nghị này thành một sự uy nghiêm đáng tin cậy ở một mức độ nhất định — vào lúc này, thành phố đang cần một quan chấp chính uy nghiêm.
Tirian nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn sang phía bên kia của văn phòng mái vòm.
Hai thủy thủ bất tử đang treo lá cờ của thành bang mới lên tường. Mà bên cạnh lá cờ, một hàng chữ hùng hồn vẫn khắc sâu bên cạnh cửa cửa hệt như nửa thế kỷ trước:
"Để càng nhiều người sống sót càng tốt"
Tirian lặng lẽ nhìn những chữ viết đó, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu, đi đến bàn làm việc lớn cách đó không xa - còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới bắt đầu các hoạt động chính thức, hắn vẫn có thể tận dụng khoảng thời gian này để hồi tưởng lại, sắp xếp quy trình phải tiến hành sau này, hoặc làm dịu lại cảm xúc.
Bộ thấu kính phức tạp đặt trên bàn bắt đầu tự vận hành, bề mặt của quả cầu pha lê ở trung tâm của bộ thấu kính hơi lóe lên hào quang. Bóng dáng của Lucrecia từ trong ánh sáng mờ mờ hiện ra, nhìn Tirian từ trên xuống dưới.
“Bộ dồ này rất hợp với huynh,” “Nữ phù thủy biển” trong chiếc váy đen nói: “Rất hợp với miếng bịt mắt.”
Tirian giật giật chiếc khuy gần cổ áo, liếc xéo em gái trong quả cầu pha lê: “Muội đặc biệt đến để trêu chọc ta đấy à?”
"Ta đang khen ngợi thật lòng," Lucrecia nghiêm túc nói: "Đã rất nhiều năm huynh không giữ hình tượng nghiêm túc như vậy rồi — Bộ dạng hải tặc thô lỗ lại cố ý dọa người kỳ thực không hợp với huynh chút nào."
“Từ nay về sau ta có thể phải duy trì hình tượng này cực kỳ lâu dài, cho đến khi quan chấp chính phù hợp hơn xuất hiện, hoặc cha có sắp xếp khác,” Tirian nói đến đây thì dừng lại rồi nói tiếp: “Sớm muộn cũng có ngày, ta sẽ nhớ nhung những ngày tự do tiêu sái kia.”
"Ít nhất là không phải hôm nay," Lucrecia nói với một nụ cười trên môi: "Thế nào, sắp tuyên thệ nhậm chức quan chấp chính của một thành bang, cảm giác thế nào? Nghe nói sau này huynh còn phải ngồi xe diễu hành, phơi mặt mình với các thị dân?"
"Phần ra ngoài đi tuần là để dẹp yên lòng người, để mọi người tin rằng trật tự đã được thiết lập lại, thượng tầng thàng bang vẫn đang có người gách vác trách nhiệm - Mặc dù ta không thích phần này lắm, nhưng điều đó là cần thiết," Tirian nói: "Còn về cảm giác trở thành quan chấp chính..."
Hắn dừng lại, sau một lúc thì lắc đầu rồi tiếp tục: “Ta không cảm thấy gì, bởi vì việc bàn giao công việc và xây dựng đội ngũ của phía Sở chính vụ đã được tiến hành từ sớm, ta đã bận rộn với tư cách là quan chấp chính cho đến bây giờ, cái gọi là lễ “tuyên thệ nhậm chức” hiện nay chỉ là một 'quy trình' lộ mặt cho công chúng mà thôi."
"Thế sao? Vậy chúc huynh xử lý thuận lợi, ông anh." Lucrecia cười lên, đột nhiên dùng cách gọi mà rất rất nhiều năm trước, khi hai người còn nhỏ đã gọi nhau. Sau đó nàng ta dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Liên quan tới chuyện cha phân phó, huynh chuẩn bị thế nào rồi?"
“Ta đã thảo ra một số bức mật hàm để gửi cho các thành bang khác, nhưng chi tiết cụ thể vẫn cần phải suy nghĩ thêm — Muốn truyền đạt lời cảnh báo, phải để họ ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình, lại phải tránh mơ hồ tối nghĩa, để tránh các thành bang khác có những hành động thừa thãi hoặc thái quá. Thẳng thắn mà nói, loại công việc giấy tờ này khó hơn nhiều so với việc lãnh đạo một hạm đội chiến đấu với con cháu của biển sâu hoặc những tên cướp biển khác."
"Ta thấy, huynh nên nói rõ sự việc và nghiêm túc một chút. Dù sao, những người có thể trở thành quan chấp chính đều là những người thông minh. Ít nhất dưới quyền họ hẳn cũng có đủ người thông minh. Họ biết nên ứng đối thế nào. Huynh chỉ cần nhắc nhở họ, không cần dạy họ nên thành lập 'cơ chế cảnh báo sớm' thế nào giống như bảo mẫu," Lucrecia thản nhiên nói: "Ta đã chuẩn bị liên hệ với Hiệp hội Thám hiểm — Ha, không biết đến lúc đó họ sẽ có phản ứng thế nào."
“Lời cảnh báo cho toàn bộ thế giới văn minh đến từ Hạm đội Thất Hương Hào,” Tirian nói, giọng điệu mang cảm xúc: “Chuyện tương tự xảy ra vào lần trước, còn là một thế kỷ trước.”
"... Đúng vậy, khi cha lần đầu phát hiện hiện tượng sụp đổ biên giới xuất hiện 'bên trong lãnh thổ '," Lucrecia nói một cách thong thả: "Ta còn nhớ tiếng chuông nhà thờ vang lên vào thời điểm đó, các tờ báo ở mọi thành bang đều thảo luận về báo hiệu cảnh giới đến từ nhà mạo hiểm vĩ đại Duncan Abnomar."
"Nhiều năm trôi qua như vậy, ông ấy lại một lần nữa nhìn đến 'biên giới' của thế giới này, lịch sử tựa như quay trở lại điểm ban đầu — có lẽ theo một nghĩa nào đó, Thất Hương Hào chưa từng lạc đường, một thế kỷ của nó trong không gian thứ chỉ là một cuộc hành trình xa xôi nào đó trong một chiều không gian rộng lớn hơn ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, giờ đây nó quay trở lại với ánh sáng của một hành trình mới, giống như câu của nhà thơ điên Pullman để lại, 'Họ từng có thể tiến thẳng về phía trước theo một hướng, cho đến khi đi vòng ra sau thế giới và trở lại nhân gian từ một góc độ làm người ta thán phục'..."
Tirian nhẹ giọng đọc ra áng thơ hoang đường nổi tiếng trong lịch sử này, rồi chậm rãi đứng dậy khỏi bàn làm việc. Bên ngoài văn phòng mái vòm đã loáng thoáng vang lên tiếng ban nhạc, tiếng bước chân thì từ hướng hành lang truyền đến — Thời gian đã đến, nên để thành phố này thấy mặt quan chấp chính mới của nó rồi.
"Cố lên, ông anh — và đừng quên thấu kính Linh giới của ta."
"Yên tâm, lần này ta nhớ rồi."
...
Gió lạnh thổi qua bụi cây thưa thớt bên đường, xuyên qua hàng rào chạm trổ sẫm màu, xuyên qua những bia mộ im lìm và bục để thi trống không hai bên con đường mòn, cuối cùng dần dần tan biến ở chỗ sâu trong nghĩa trang.
Hai bóng người đang đi chầm chậm trên con đường mòn trong nghĩa trang.
Một bóng người cực kỳ cao lớn vạm vỡ, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen tuyền, đội một chiếc mũ rộng vành cũng là một màu đen tuyền, làn da bên ngoài quần áo quấn từng lớp băng vải, nhìn khiến người ta sinh sợ.
Người kia mặc một chiếc váy đen nữ tu giản dị, đôi mắt quấn vải, mái tóc nâu dài xõa xuống.
"Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ tham dự lễ nhậm chức của quan chấp chính Tirian, dù dưới hình thức là hóa thân," Agatha đi cùng Duncan bước chậm rãi về phía trước, trong khi thấp giọng nói: "Sắp xếp cho ngài một vị trí thích hợp cũng không hề khó."
“Ta không lộ diện, tình trạng của hắn còn tốt, ta thật sự lộ diện, hắn ngược lại có thể sẽ căng thẳng,” Duncan nói: “Khi đoàn xe đi ngang qua đây, ta chào hỏi hắn từ xa là được rồi.”
Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu nhìn con đường mòn nghĩa trang khá lạnh tanh, cùng bục để thi trống không hai bên đường.
"... Thật sự có chút hoài niệm nơi này. Trong trí nhớ của ta, nơi này vốn đặt đầy linh cữu."
"Trong thời kỳ đặc biệt, chúng tôi phải tạm thời thay đổi quy trình đưa linh - Trong thời gian này, thi thể phải được đưa vào lò thiêu hủy càng sớm càng tốt, tu sĩ Yên Ắng trực tiếp trấn an và tiễn đưa họ ngay bên cạnh lò lửa, thay vào đó, nghĩa trang bên này có vẻ yên tĩnh."
Duncan ừm một tiếng, sau đó đột ngột dừng lại khi sắp đi đến cuối con đường mòn.
Căn phòng nhỏ đơn sơ của người canh gác xuất hiện trước mắt anh — Trước phòng lại có một vị khách đặc biệt.
Một cô bé mười hai tuổi, mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày màu trắng, đội một chiếc mũ bông, chạy lăng xăng trước căn phòng nhỏ của người canh gác như một quả cầu tuyết bọc chặt, cầm một cây chổi to gần bằng chính mình, gắng sức quét sạch tuyết tụ trước phòng.
“Đó là Annie?” Duncan hơi nghiêng đầu, khẽ giọng hỏi.
“Là cô bé — Ngoại trừ mấy ngày đầu thiết quân luật, mỗi ngày cô bé đều sẽ qua đây vào thời điểm ra chơi giữa giờ,” Agatha nhẹ giọng nói: “Người canh gác nơi này đã không còn, vẫn chưa bố trí người canh gác mới, nghĩa trang tạm thời do giáo đường gần nhất kiêm quản, cô bé ở chỗ này... cũng không có tổn hại gì, cho nên phía giáo đường ngầm cho phép cô bé tùy ý ra vào nơi này."
"Cũng có sự ngầm cho phép của cô sao?"
"… Ừm."
Cô gái quét tuyết trước căn phòng nhỏ cuối cùng cũng chú ý tới động tĩnh ở hướng con đường mòn.
Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn hai bóng người xuất hiện cách đó không xa, ngẩn ra vài giây sau mới ném cây chổi sang một bên, hớn hở chạy tới.
"Chị gác cổng! Và chú Duncan!"
Annie vui vẻ chào hỏi hai người quen trước mặt, nhưng vừa nói xong dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng đứng thẳng người, nhìn Agatha: "Mẹ nói, phải gọi là ngài gác cổng, hoặc là tổng giám mục..."
“Không sao, cứ gọi theo cách em thích,” Agatha cười lên, vươn tay sờ mũ của Annie: “Có lạnh không?”
"Không lạnh," Annie lắc đầu, sau đó lại nắm lấy tay Agatha, tay còn lại chỉ vào căn phòng nhỏ cách đó không xa: "Tay chị lạnh quá, vào bên trong phòng hơ lửa cho ấm đi — Em còn nấu trà thảo dược nữa!"
Agatha theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại thấy Duncan đã đi về phía căn phòng nhỏ, cô ta hơi kinh ngạc ngẩn ra, chỉ đành đi theo.
Trong căn phòng nhỏ ngăn nắp và đơn sơ của người canh gác, lò lửa bập bùng, củi nổ lách tách trong lò sưởi, ấm đun nước bên cạnh bốc khói nghi ngút với hương thơm và vị đắng của thảo dược.
Annie rót hai chén trà nóng ấm áp dễ chịu, mang đến nhét vào trong tay Duncan và Agatha: “Cái này chuẩn bị cho những người thủ vệ tuần tra của giáo đường, một lát nữa họ sẽ tới, hai người... nếu không uống, dùng làm ấm tay cũng được."
Cô gái dường như đến giờ mới muộn màng nhận ra rằng "chị gác cổng" trước mặt đã là một xác chết.
Agatha cũng không để bụng, cô ta nói tiếng cảm ơn, bưng chiếc cốc đã dần nóng lên trong tay.
“Có ấm hơn chút nào không ạ?” Annie hỏi lại.
Trời lạnh, cả thế giới đều rất lạnh, chiếc cốc lạnh, lò lửa cũng vậy.
Agatha cười dịu dàng: "Ấm áp hơn nhiều rồi."
Ngay sau đó, cô ta để ý thấy cử chỉ thỉnh thoảng nhìn đông ngó tây của Duncan.
“Ngài đang nhìn cái gì vậy?” Cô ta thắc mắc hỏi.
"Ta nghĩ, đây là một nơi 'an bài' tốt," Duncan thu hồi ánh mắt nhìn quanh căn phòng, nói với Agatha: "Dù sao, nếu chỉ dùng để 'an bài' một hóa thân, ngôi nhà trên phố Oak trông có vẻ hơi lãng phí."
Agatha sững sờ trong chốc lát, dần dần phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lẽ nào... ngài..."
“Thất Hương Hào phải tiếp tục hành trình xa xôi, hóa thân lưu lại trong thành phố của ta cũng cần một chỗ an cư,” Duncan thản nhiên nói: “Không cần rầu vì người canh gác mới, điều này có thể giúp các người tiết kiệm không ít công sức.”