Đối với "Agatha giả" sinh ra trong gương, nhân sinh của cô ta bị chia thành hai phần rõ rệt —
Một phần ấm áp, tươi sáng, phong phú, bao hàm tất cả yêu ghét và gắn bó của cô ta đối với thế giới này, nhưng trên bản chất lại chỉ là một đoạn dối trá bịa đặt, truyền vào tâm trí bản thân;
Một phần vỏn vẹn ba ngày, tràn đầy áp lực, mệt mỏi, đau đớn, cùng với cái chết sau cùng như được giải thoát, nhưng đó lại là ký ức duy nhất thực sự thuộc về cô ta.
Nhưng hiện tại, người chết trở lại trần thế, hàng giả có cơ hội tiếp tục đi tiếp, vấn đề bày ra trước mắt cô ta là — Phần trước khiến người ta quyến luyến, nhưng lại là định mệnh cầu không được, qua thời gian dài, tất cả tiếc nuối cuối cùng sẽ biến thành căm hận; phần sau này là chân thực nhưng lại mong manh, nhân sinh mờ nhạt và ngắn ngủi không đủ để cô ta tồn tại với tư cách là một "người" hoàn chỉnh.
Thuyền trưởng Duncan đã nhắc nhở cô ta trước khi sự bất đồng khó giải quyết này ập đến. Mà sau một hồi suy nghĩ, cô ta đi đến kết luận: Rời khỏi Hàn Sương.
Biển sâu tối tăm và lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, nhưng bản thân quá trình "lặn xuống" lại khiến cô ta lần đầu tiên phát hiện ra một khả năng khác của "nhân sinh", giống như thuyền trưởng đã mô tả với cô ta trong thiết bị lặn —
"Chúng ta đang mò mẫm tiến về phía trước trong vùng bóng tối vô tận. Bản thân nền văn minh chỉ là một con thuyền ba lá mỏng manh và dễ vỡ. Ánh sáng chiếu sáng xung quanh con thuyền. Chúng ta sử dụng trí tuệ hời hợt của người phàm để cố gắng hiểu những cái nhìn thoáng qua xuất hiện trong bóng tối, suy đoán dáng vẻ của thế giới...
"Hầu hết người ta chỉ đều có thể cuộn tròn trong góc an toàn của chiếc thuyền ba lá cả đời, nhưng luôn phải có một người phụ trách thắp đèn mũi thuyền và nhìn ra xa. Đây là con đường được định sẵn để tiến về phía trước mãi mãi, bởi vì cái 'chưa biết' vốn là một khái niệm một chiều. Vì vậy... có lẽ tôi có thể thử."
Agatha trong gương nói với vẻ mặt bình tĩnh. Bộ quần áo màu đen đại diện cho thân phận của người gác cổng trên người cô ta không biết từ lúc nào đã lặng lẽ thay đổi, hóa thành một bộ quần áo giống như nhà mạo hiểm trên biển — có chút giống với lối ăn mặc của Martha, nhưng vẫn lưu lại một chút dấu vết đại diện cho Giáo hội Tử Vong. Cô giơ lại tay tháo chiếc mũ tượng trưng cho Thần Chức giả xuống, để cho mái tóc dài buông xõa, băng vải quấn quanh toàn thân cũng từ từ biến mất.
Cô ta ngước lên và nhìn Duncan với một nụ cười.
"Hàng giả không có quá khứ thật sự, nhưng tôi có thể có tương lai thật sự. Những ký ức quý giá đó cứ để chúng nằm yên trong quá khứ đi. Điều này ít nhất khi tôi nhớ về chúng trong tương lai, chúng vẫn sẽ tươi sáng và ấm áp, mà không đến mức bị nhiễm sắc thái vẩn đục của sự yếu đuối của bản chất con người.
"Bộ quần áo này là do Martha nữ sĩ đã giúp tôi thiết kế, ngài thấy thế nào?"
Duncan nhìn Agatha trong gương, thật lâu sau mới nghiêm túc gật đầu: "Rất hợp."
“Ngài cảm thấy tôi cần đổi tên không?” Agatha lại nói: “Nếu như dự định từ nay về sau đi lên một con đường mới, có phải nên bắt đầu thay đổi ít nhiều từ tên không?”
Lần này Duncan trầm lặng một hồi rất lâu, nhưng sau khi suy tư hồi lâu, anh vẫn là lắc đầu: "Không cần, ta cảm thấy vẫn gọi cô là Agatha cũng rất tốt."
"Tại sao?"
“Bởi vì ta gọi quen rồi, đổi tên không tiện,” Duncan thản nhiên trả lời: “Dù sao ta có thể phân biệt được 'hai người', bản thân 'hai người' cũng có thể phân biệt được lẫn nhau."
Agatha ở trong gương nhìn Duncan thật lâu: "... Đây dường như không phải là câu trả lời thật sự của ngài, nhưng mà đủ thuyết phục tôi, vừa hay tôi cũng khá thích cái tên này — Cứ coi như giữ lại cho bản thân một chút kỷ niệm cuối cùng của 'quá khứ' vậy."
Duncan gật đầu: "Ừm, cô nghĩ được như vậy là rất tốt."
“Ngài đã sắp xếp chuyện của thành bang bên đó rồi chưa?” Agatha lại hỏi: “Ngài thật sự dự định từ nay về sau làm một ‘người canh gác nghĩa trang’ ở Hàn Sương sao?”
Duncan nhướng mày: “Chức vị này có gì không ổn sao?”
"Quả thật không có gì không ổn... Chỉ là nghĩ đến thuyền trưởng 'Duncan' giống như bóng ma không gian thứ trong mắt rất nhiều người sẽ lại trông coi một nghĩa trang trong thành bang, thì cảm thấy rất kỳ lạ thôi." Agatha trong gương thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: "Nhưng chỉ cần ngài vui lòng, đây tất nhiên là chuyện tốt - Sợ rằng sau này sẽ không có nơi nào an toàn hơn nghĩa trang đó nữa."
"Ta cảm thấy rất tốt. Ta ở Phổ Lan Đức còn kinh doanh một cửa tiệm đồ cổ đấy. Duy trì hoạt động trong xã hội văn minh có thể điều chỉnh tâm trạng rất tốt." Duncan lộ ra nụ cười: "Huống chi duy trì cuộc sống của một hóa thân trong thành bang cũng cần chi phí, làm người canh gác trong nghĩa trang ít nhất có nguồn thu..."
Duncan đột ngột dừng lại.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn 'người gác cổng' trong gương, vô cùng trịnh trọng hỏi một câu: "Đại giáo đường sẽ trả tiền lương cho 'người gác cổng mới' như ta chứ?"
Đến lúc này Agatha mới phản ứng lại: "Ngài còn cần tiền lương?!"
"Các người không trả lương?!"
"À, tình huống bình thường đương nhiên có. Tiền lương của người canh gác nghĩa trang do Đại giáo đường trực tiếp trả..." Agatha nói với vẻ mặt cổ quái: "Nhưng một bóng ma không gian thứ bóng chạy đến nghĩa trang làm người canh gác thì không phải là tình huống bình thường. Tôi thực sự khuyên ngài nên đến Đại giáo đường nói chuyện này với Agatha nghiêm túc kia. Bởi vì theo những gì tôi hiểu về 'bản thân', nếu như ngài không chủ động nhắc, cô ấy tuyệt đối không nghĩ đến - Hoặc là nói, không dám nghĩ đến chuyện này."
Duncan: "... Không theo chuẩn mực như vậy sao?"
"Dãy số mà ngài viết ở cuối bức thư báo cáo hồi đó thiếu chút nữa đã bức điên một căn phòng đầy những nhà mật mã và nhà toán học. Sau đó, khi chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của ngài, Đại giáo đường thậm chí còn thành lập một đội hoạt động bí mật chuyên biệt để chú ý đến những thay đổi trong Linh giới — Khi ngài giao thiệp với người bình thường với thân phận 'bóng ma không gian thứ', xin hãy cân nhắc đến vấn đề tam quan của hầu hết những nhân loại bình thường."
Khóe miệng Duncan run run, anh xoa xoa trán: "... Được rồi, ta hiểu rồi."
Agatha dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó tò mò hỏi: "Nếu thế cục của Hàn Sương đã được định, kế tiếp ngài có kế hoạch gì?"
"Ta chuẩn bị trở lại vùng hải vực trung bộ. Dựa theo một số tư liệu khảo cổ Morris cung cấp, đi dọc theo tuyến đường biển để tra xét những di tích cổ xưa và vùng hải vực quỷ dị khiến ta cảm thấy hứng thú đó. Nếu có thể, tới gần thậm chí tiến vào một số khu vực bị liệt vào "dị tượng", tận lực thăm dò và hiểu biết thế giới này theo khả năng." Duncan hiển nhiên đã sớm có dự định, lập tức hào hứng nói đến kế hoạch thăm dò của mình: "Trong quá trình này, tiếp tục duy trì liên lạc với thế giới văn minh, thuận tiện xem xem các giáo hội lớn sẽ có phản ứng thế nào đối với 'báo hiệu cảnh giới' của ta. Nếu bọn họ có hứng thú, ta cũng không ngại giao thiệp lần nữa với những con thuyền cứu nạn giáo đường thần bí đó..."
"Nghe có vẻ là một cuộc phiêu lưu khiến người ta mong đợi," Agatha nói với giọng vui vẻ và mong đợi: "Đầy rủi ro, nhưng đáng để đi. Xem ra quyết định của tôi là đúng đắn... Vậy chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ ư? Hay cần chuẩn bị gì thêm?"
"Đừng gấp, phải sắp xếp ổn thỏa chuyện của Bạch Tượng Mộc Hào trước đã. Hơn nữa, dù thế nào cũng phải nói một tiếng với Tirian." Duncan cười lên: "Lúc này hắn hẳn đã trở lại văn phòng mái vòm. Đúng lúc ta đi 'chào hỏi' hắn một tiếng."
“Hiểu rồi, vậy tôi không quấy rầy ngài nữa.” Agatha cúi đầu, bóng người dần biến mất khỏi gương.
Cùng lúc đó, trong văn phòng mái vòm của Sở chính vụ Hàn Sương, Tirian đã tiễn người đại diện cuối cùng của bộ - Hắn đã thay ra chiếc áo khoác lộng lẫy nhưng không thoải mái dùng để tham dự các buổi lễ, mặc lại bộ quần áo hàng ngày, ngồi tại bàn văn phòng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, hắn sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn - để chuẩn bị cho phần công việc còn lại của ngày hôm nay.
Quản lý một thành phố khó hơn nhiều so với quản lý một hạm đội. Nhất là một thành phố mà khắp nơi đều là cục diện rối rắm. Dù là ngày tuyên thệ nhậm chức, hắn cũng không có cơ hội gián đoạn công việc. Hành trình sáng nay là bị “chen ngang” giữa lịch làm việc trong ngày, buổi chiều và buổi tối hắn phải xử lý hết tất cả những việc chậm trễ mới được.
Huống chi, chuyện hắn phải xử lý không chỉ có chuyện của thành bang Hàn Sương.
"Sản nghiệp" khổng lồ mà Hạm đội Sea Mist điều hành trong năm mươi năm qua, mối quan hệ phức tạp và tinh tế giữa bản thân hắn và các thành bang khác, cán cân thế lực ở biển Lạnh, còn có mối quan hệ với "người nhà"... Tất cả những điều này cộng lại, thực ra cũng không dễ dàng hơn công việc của một quan chấp chính.
Tirian thở dài một hơi, mở ngăn kéo có khóa cạnh bàn, lấy ra rất nhiều tài liệu và tư liệu — có hồ sơ liên quan đến Hạm đội Sea Mist, tài liệu chia sẻ từ Bright Star, thư từ riêng tư đến từ các thành bang khác.
Thời gian nghỉ ngơi có nghĩa là hắn có thể tạm gác lại công việc của quan chấp chính, đi làm một đống công việc khác cũng khó như quan chấp chính.
Tirian liếc nhìn đống giấy tờ, không khỏi đưa tay lên vò đầu bứt tóc.
Không hiểu sao, cái đầu hói của đại phó Aiden lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí hắn.
Những liên tưởng đáng sợ đột nhiên hiện ra trong đầu khiến vị quan chấp chính mới nhậm chức này không khỏi lạnh sống lưng, đồng thời bỗng ngừng vò đầu bứt tóc.
"Aiden hồi đó là do mình cạo, Aiden hồi đó là do mình cạo... Gã đã vì thế mà hối hận cả một thế kỷ..."
Tirian nhỏ giọng lẩm bẩm, dường như để chuyển hướng áp lực mà bản thân cảm thấy khi đối mặt với đống đồ đạc trước mặt. Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng tí tách nho nhỏ đột nhiên từ gần đó truyền tới, bất chợt cắt ngang cuộc độc thoại của hắn.
Trong lòng vô thức run lên một hồi, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đồng thời điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương trên bức tường gần đó.
Hắn đã quen rồi...
Hình bóng của Duncan xuất hiện trong gương.
"Con trai, ta tới hỏi thăm một chút - Mọi thứ thuận lới chứ?"
“Mọi thứ thận lợi, thưa cha,” Tirian đứng dậy, cẩn thận đối diện với ánh mắt của cha, nhưng trong lòng đã thoải mái hơn bình thường rất nhiều: “Cha có gì phân phó sao?”
"Không có gì, chỉ là ta chuẩn bị rời..."
Duncan đột ngột dừng lại.
Tirian nghi hoặc nhìn cha trong gương, nhưng lại thấy rằng đối phương đang nhìn chằm chằm vào... trên bàn bên cạnh mình, với một biểu cảm đặc biệt quái lạ.
Trong biểu cảm lại mang vẻ kinh hãi.
Biểu cảm kinh hãi như vậy khiến trái tim Tirian thắt lại. Hắn vội vàng nhìn theo ánh mắt của cha, nhưng thứ nhìn thấy lại chỉ là một mảnh giấy rơi ra từ đống tài liệu vừa rồi. Nó được Lucrecia gửi cho bản thân từ Bright Star.
Là một "tài liệu chia sẻ học thuật".
Giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Duncan từ trong gương truyền ra: "Tirian, đó là gì? Lại gần chút ta xem nào!"
"À... vâng," Tirian vội vàng đồng ý, nhanh chóng cầm mảnh giấy đến trước gương, soi hình vẽ trên tờ giấy cho cha mình xem: "Thứ này có vấn đề gì sao?"
"... Hình vẽ này đến từ đâu?"
“Là Lucrecia gửi tới,” Tirian lập tức trả lời, giọng điệu mang chút lo lắng và chột dạ: “Trước đây không nói với cha, thực ra trong khoảng thời gian này muội ấy đang nghiên cứu một thứ từ trên trời rơi xuống…”
Duncan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, một lúc lâu sau, anh mới phá vỡ sự im lặng bằng một giọng nhẹ nhàng như đang nói với chính mình trong giấc mơ: "... Mặt trăng?"