Trong nhiều trường hợp, Nina thực sự không nhận thức được sức mạnh to lớn mà mình sở hữu và sức mạnh răn đe của sức mạnh này đối với những người siêu thường bình thường - Điều này tất nhiên giúp cô duy trì tâm lý rằng mình thuộc "nhân loại", nhưng chắc chắn cũng phải có ảnh hưởng không tốt.
Suy cho cùng, bất kể một cái tát mạnh 6000°C được dán ở đâu, thì đó cũng là một cú sốc kinh thiên động địa.
May mà, ngay từ đầu Duncan đã chú ý đến vấn đề này và thường xuyên tiến hành hướng dẫn và nhắc nhở Nina, kịp thời khiến cô gái này hiểu được tính nguy hiểm của sức mạnh của bản thân, đồng thời tìm ra biện pháp để cô kiểm soát được uy năng của mặt trời từng bước một. Ít nhất bây giờ Nina đã quen dần và nhận định một sự thật:
Đối với cô hôm nay, thế giới này là một ngôi nhà bằng giấy tinh xảo nhưng dễ vỡ, không cẩn thận sẽ bốc cháy, cô phải cẩn thận kiểm soát hơi thở và ánh mắt của mình, tránh để mọi thứ biến thành tro bụi.
Hiện tại xem ra, Nina đã lĩnh ngộ và khống chế được lực lượng của mình thành công. Ngoại trừ chuyện "mất kiểm soát" cực kỳ thi thoảng và nguy hại không lớn, cô chưa bao giờ đốt hỏng thứ khác. Mà mặt khác, cô vẫn luôn duy trì "nhận thức" như một con người bình thường, không thay đổi tâm lý trở nên kiêu ngạo và nguy hiểm do nhận ra sức mạnh của bản thân.
Theo quan điểm của Duncan, điều này rất tốt.
Mặt biển đen như mực chậm rãi uốn lượn trong tầm mắt, không có ranh giới rõ ràng giữa bầu trời hỗn loạn và biển cả, linh hỏa yếu ớt bao quanh Thất Hương Hào chiếu sáng mặt biển phụ cận. Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những bóng đen cổ quái và đáng ngờ thoáng hiện trong không khí hoặc trong nước —
Đó là những "thổ dân" của Linh giới. Những tồn tại hỗn loạn và ngu dốt này bị thu hút bởi kẻ xâm nhập Thất Hương Hào, nhưng chỉ cần tụ lại một lúc, sẽ bị ngọn lửa linh thể thiêu đốt, sau đó trốn chạy tứ tán.
Nina chạy đến mép boong tàu, trực tiếp ngồi trên boong tàu, hai chân đung đưa bên ngoài lan can, tò mò quan sát "hải vực" xa lạ và thú vị trong mắt cô.
Duncan dặn dò Nina cẩn thận kẻo rơi khỏi boong tàu, rồi tiếp tục tập trung vào bánh lái. Một lúc sau, anh chợt nghĩ đến một vấn đề.
“Fanna,” Anh quay đầu lại, liếc nhìn tiểu thư thẩm phán quan đang đứng bên mép đài cao nhìn ra biển cả nơi xa: “Ta đột nhiên có một nghi vấn, liên quan đến Nữ thần Bão Tố.”
Fanna lập tức xoay người sang, bộ mặt nghiêm túc: "Xin ngài hỏi cứ hỏi."
“Nữ thần bão tố Gormona là người bảo vệ biển cả, đúng chứ?” Duncan nói: “Toàn bộ vùng biển vô biên đều nằm dưới sự bảo vệ của Nữ thần Bão Tố — Vậy biển trong Linh giới thì sao?”
Biểu cảm nghiêm túc trên mặt Fanna lập tức biến thành kinh ngạc, ngay sau đó là sự lúng túng và suy tư kéo dài hơn mười giây. Một lúc lâu sau nàng ta mới ngập ngừng lắc đầu và nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này..."
Nói xong nàng ta bắt đầu suy tư: “Xem ra nghiên cứu về con đường tín ngưỡng của tôi vẫn còn quá hời hợt, cả ngày cầu nguyện lại không nghiêm túc suy nghĩ các chi tiết đằng sau những kinh văn này…”
“Đằng sau kinh văn không có chi tiết này cũng rất đỗi bình thường. Bởi vì từ khi Giáo hội Biển Sâu thành lập đến nay, vốn dĩ chưa từng xuất hiện tình huống người phàm tự do di chuyển ở chỗ sâu trong Linh giới.” Morris ở một bên thuận miệng nói: “Giáo lý là công cụ dùng để giải thích cho người phàm chân lý chúng thần. Nó chỉ đại biểu cho một phần trong chân lý chúng thần đã biết, mà không phải tất cả..."
"'Giáo lý' ban đầu đến từ nơi nào nhỉ?" Duncan lại hỏi: "Niên đại thành bang mới thành lập, trong năm tháng tín ngưỡng Tứ thần mới vừa ra đời, ai là người viết ra giáo lý ban đầu và dùng nó để giải thích logic thế giới vận hành – Là người phàm truyền giáo đầu tiên, hay là bốn vị thần linh?”
Lần này, Morris đã chìm đắm trong suy nghĩ.
Duncan nói tiếp: "Theo cách giải thích kinh văn của giáo hội Tứ thần hiện nay, giáo lý chỉ có thể đến từ thần, đúng không?"
"... Đúng vậy," Morris gật đầu, ông ta dường như đã nhanh chóng sắp xếp xong ngôn từ, trả lời nghi vấn của Duncan: "Giáo lý là biểu hiện một phần của chân lý, nguồn gốc của nó đến từ chúng thần — theo quan điểm được công nhận rộng rãi hơn, là các nhà tiên tri Crete ban sơ đã nhận được 'sự mặc khải' của thần, những suy nghĩ của thần đã đi vào tâm trí họ, họ tự nhiên viết ra những lời răn dạy đầu tiên trong sự giác ngộ, sau đó lại mấy trăm năm là 'Thời đại Chân lý Tự khải' và 'Thời đại Khải huyền' , hết thế hệ này đến thế hệ khác của các nhà tiên tri đã nhận được sự khai sáng, kiến thức được ghi lại và cuối cùng hình thành nên những giáo lý và kinh điển hiện tại của Tứ thần..."
Duncan nhất thời không nói gì, nhưng suy nghĩ rất nghiêm túc, sau một lúc lâu, anh mới lại phá vỡ sự im lặng: “Hiện nay còn có những 'nhà tiên tri' giác ngộ như vậy, có thể biên soạn ra những giáo lý và chân lý mới sao?"
Morris và Fanna đưa mắt nhìn nhau.
“…Theo như tôi biết thì không còn nữa,” Morris lắc đầu: “Thánh đồ có thể nghe thấy tiếng nói của Thần, nhưng thường chỉ là những gợi ý hoặc lời nhắc nhở mơ hồ, giống loại các 'nhà tiên tri' có thể nói chuyện trực tiếp với Thần trong một thời gian dài như trong ghi chép lịch sử... từ sau Thời đại bóng tối đã không còn xuất hiện nữa. Tuy nhiên, những kẻ đi theo mặt trời đen hoặc tín đồ tà giáo của Thánh chủ biển sâu thường cho rằng giữa họ đã xuất hiện các nhà tiên tri, nhưng ngài cũng biết rằng, 'nhà tiên tri' trong miệng bọn họ thường đều chỉ là những kẻ điên bị ô nhiễm tinh thần..."
"Nói cách khác, ít nhất trong khoảng thời gian giữa Vương triều Crete đến Thời đại bóng tối, các vị thần có thể thường xuyên liên lạc với trần thế," Duncan trầm ngâm nói: "Các ngài thậm chí có thể giao tiếp ở một mức độ nhất định với những người phàm phù hợp với điều kiện trong thời gian dài, nhưng kể từ Thời đại thành bang, mối liên hệ giữa các ngài và trần thế chỉ còn là những 'gợi ý' mơ hồ?"
Nghe những lời thuyền trưởng nói có vẻ thâm thúy, biểu cảm trên mặt Fanna ít nhiều có chút kỳ quái. Nàng ta không khỏi nói: "Tôi... trước giờ chưa từng nghĩ theo hướng này. Tại sao ngài đột nhiên hỏi đến những vấn đề này?"
Sao tự dưng hỏi đến những vấn đề này...
Duncan im lặng một lúc, trong sự im lặng, thứ hiện lên trong đầu là hình vẽ anh nhìn thấy trong văn phòng của Tirian cách đây không lâu —
Mặt trăng.
Theo những gì anh biết, thế giới nơi mặt trăng tồn tại không có Tứ thần — cũng không có biển cả bao la được Nữ thần Bão Tố bảo vệ; không có vế thương của thế giới treo cao trên bầu trời, càng không có bầu trời đầy sao và ác ma ẩn mình dưới đáy biển sâu tĩnh mịch.
Kể từ khi nhìn thấy bức vẽ mặt trăng, trái tim anh chưa bao giờ bình tĩnh, vô số suy đoán về thế giới này... gần như lấp đầy tâm trí anh.
“Ta chỉ đột nhiên có hứng thú với phần bí mật lâu đời nhất của thế giới này thôi,” Anh chậm rãi nói, sau đó nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với Fanna và Morris: “Ta đã thấy qua nội dung 'cảnh báo' mà các người chuẩn bị truyền đạt cho Giáo hội Biển Sâu và Học viện Chân Lý rồi, không có vấn đề gì, nên hãy đi liên lạc với trụ sở Giáo hội Biển Sâu của các người đi."
Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, đối với bộ dáng bận tâm của thuyền trưởng hai ngày nay cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng Morris và Fanna vẫn không hỏi thêm câu nào, mà đồng thời cúi đầu: “Vâng, thuyền trưởng."
...
Lucrecia tỉnh dậy sau hàng loạt cơn ác mộng hỗn loạn, kỳ lạ và kinh hoàng.
Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa dày ngăn ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, chỉ có một chút ánh sáng vàng óng chiếu qua khe hở trên rèm cửa, khiến căn phòng mờ mờ ảo ảo, những đồ đạc quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày cũng hiện ra trong những góc tối với bầu không khí quái dị, như thể lực lượng tàn dư của cơn ác mộng đã thâm nhập vào thế giới thực hiện thực, cuộn tròn và ngủ yên trong ánh sáng và bóng tối.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.
"Cô chủ?"
Con thỏ búp bê với tạo hình kỳ dị và đáng sợ ở bên cạnh ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Lucrecia bằng đôi mắt cúc áo. Giọng nói của một bé gái phát ra từ cơ thể nhồi bông.
Lucrecia tiện tay kéo con thỏ búp bế tới ôm vào lòng và dùng sức xoa xoa, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ là thời điểm nào?"
“Cách thời gian cô thường thức dậy vẫn còn một giờ,” Con thỏ búp bê thật thà bị nữ chủ nhân xoa tới xoa lui, đồng thời dường như đang quan sát sắc mặt của Lucrecia: “Tinh thần cô không tốt lắm, vừa rồi còn ngủ không được yên giấc... lại gặp phải ác mộng sao?"
"Mơ thấy một số thứ ly kỳ cổ quái..." Lucrecia xoa trán, buông con thỏ búp bê ra: "Đi rót cho ta một ly."
“Được thôi,” Con búp bê ngoan ngoãn đồng ý, từ trên giường nhảy xuống đất, từ trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh lấy ra một ly rượu, rót cho nữ chủ nhân nửa ly, đồng thời tò mò hỏi: “Cô đã mơ thấy gì? Là vì... lão chủ nhân sắp tới, cho nên trong lòng cô cảm thấy bất an sao?"
Trong giọng nói của cô gái lộ ra vẻ căng thẳng, rõ ràng là cảm thấy áp lực rất lớn khi nhắc đến ba từ “lão chủ nhân”.
Lucrecia đón lấy ly rượu con búp bê đưa tới uống cạn một hơi rồi thở dài: “Ta đã mơ thấy cảnh tượng Bright Star suýt chút nữa ‘rơi xuống’ vì quá gần với sương mù dày đặc nơi biên giới, nhưng khác với trong ký ức, tàu của chúng ta rơi ra khỏi màn sương mù dày đặc, nhưng rồi lại bay thẳng lên trên, 'rơi' thẳng về phía vết thương của thế giới, còn có rất rất nhiều con tàu bị bóp méo thành đủ loại hình dạng, từ toàn bộ thế giới rơi về phía bầu trời... hoang đường quái dị."
Nàng ta vừa nói vừa tiện tay đẩy ly rượu về phía con thỏ búp bế bên cạnh: “'Ông ấy' sắp tới, điều này đúng là khiến ta có chút lo lắng, nhưng sự lo lắng này vẫn không đến mức biến thành ác mộng — Rabbi, ông ấy dù sao cũng là cha ta."
“Vâng, cô chủ,” Con thỏ búp bê lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng ngay sau đó lại không khỏi nhắc nhở: “Nhưng cô vẫn nên chú ý một chút, gặp ác mộng ở trên tàu không phải là điềm lành gì, lão chủ nhân... dù sao cũng có mối quan hệ với không gian thứ, hiện tại ngài ấy đang tới gần cô."
“Ta hiểu.” Lucrecia thản nhiên nói, sau đó đứng dậy khỏi giường, đi chân trần đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm nặng nề ra.
“Ánh nắng” ấm áp và rực rỡ lập tức lan tỏa khắp căn phòng.
Lúc này vẫn chưa đến thời điểm mặt trời mọc hẳn — Thế nhưng trên mặt biển ở chỗ không xa, khối hình học phát sáng khổng lồ trôi nổi đã duy trì “ban ngày vĩnh hằng” cho toàn bộ vùng hải vực trong một khoảng thời gian rất dài.
Lucrecia nheo mắt, đắm mình trong “ánh nắng” bất tận này.
Giọng nói của con thỏ búp bê từ phía sau truyền đến: "Cô chủ, hôm nay cô có đến chỗ 'quả cầu đá' bên đó nữa không?"
“Không,” Lucrecia lắc đầu, xoay người đi về phía bàn trang điểm: “Hôm nay đi vào thành phố, chào hỏi những người bạn cũ trong Hiệp hội Thám hiểm.”