Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 510 - Chương: 510

Chương: 510

Chu Minh trở lại căn hộ đơn lập của mình, mọi thứ ở đây vẫn giống hệt như khi anh rời đi.

Khi bước lên sàn nhà quen thuộc lại có chút cũ kỹ, nhìn những sự vật trước sau chưa từng thay đổi trong phòng, lắng nghe tiếng quạt chạy vù vù từ chiếc máy chủ lưu trữ luôn ở trạng thái bật truyền tới bên tai, tâm tư của anh cuối cùng lắng xuống từng chút một.

Trong lòng dâng lên một loại cảm giác vi diệu không nói nên lời, Chu Minh bước qua một số đồ vật lặt vặt vương vãi trên sàn, đi tới trước cửa sổ đóng chặt, nhìn sương mù trắng dày đặc không ngừng phập phồng ở bên ngoài.

Anh nhìn chằm chằm sương mù một lúc lâu, sau đó lại đưa tay đẩy đẩy cửa sổ — Dĩ nhiên, cửa sổ vẫn không nhúc nhích.

Bột mì rắc trên bậu cửa sổ và những lon nước được cố ý xếp chồng lên nhau vẫn còn nguyên trạng, như thể âm thầm truyền đạt cho mình một bầu không khí cô đơn và im lặng.

Trong một thời gian rất dài, anh chỉ lẳng lặng đứng như vậy trước cửa sổ, duy trì tư thế như nhìn ra sương mù dày đặc, nhưng trong đầu lại không nghĩ tới điều gì. Mãi không biết qua bao lâu, anh mới đột nhiên chớp mắt, quay đầu sang một bên giống như một pho tượng đá bị đánh thức.

Trên bàn bên cạnh chiếc giường chưa dọn, màn hình máy tính đang hơi phát sáng, hộp thoại nhắc nhở "mạng không kết nối" vẫn thỉnh thoảng hiện lên ở góc dưới bên phải, cuốn sổ ghi chép khi rời đi trước đó vẫn bị ném ở góc bàn, đã lâu không được mình lật qua.

Chu Minh đi tới, ngồi xuống trước bàn làm việc, sững sờ nhìn màn hình trống không, sau đó vươn tay chộp lấy bàn phím và con chuột lúc trước đã bị mình đẩy vào góc, mở trình duyệt lên, tiện tay gõ một dòng văn bản vào hộp tìm kiếm —

"Thế giới bên ngoài màn sương dày đặc vẫn tồn tại sao?"

Tất nhiên, trình duyệt không đưa ra bất kỳ trang tìm kiếm hợp lệ nào - Sau khi nhấn phím trở về, con trỏ trên màn hình nhấp nháy vài lần, sau đó một trang báo lỗi hiện lên cho biết kết nối mạng bị gián đoạn và máy chủ từ xa không phản hồi.

Kết quả này đương nhiên nằm trong dự liệu, ngay từ đầu Chu Minh đã biết, rất lâu trước đó, anh đã sử dụng chiếc máy tính rơi vào trạng thái quỷ dị này để thực hiện nhiều nỗ lực liên lạc với thế giới bên ngoài khi sương mù dày đặc vừa mới phong tỏa căn phòng.

Anh cũng không mong đợi lần này trên màn hình sẽ xuất hiện bất cứ nội dung gì khác trước.

Anh chỉ là muốn gõ câu đó ra – Không hỏi bất cứ ai, cũng không mong đợi bất kỳ câu trả lời nào.

Nghe thấy tiếng quạt đều đều truyền đến bên tai, Chu Minh thở ra một hơi, ném bàn phím và chuột trở lại góc, tiếp đó cầm lấy cuốn sổ lên, tiện tay lật đến một trang trống, cúi người nghiêm túc viết lên trên đó:

“Gửi đến thế giới bên ngoài sương mù dày đặc, người trong phòng gửi lời chào đến mọi người.

"Không lâu sau nữa, tôi sẽ đến một nơi ở 'phía bên kia' của cánh cửa. Đó là một thành bang nằm ở biên thùy. Tôi đến đó để xác nhận một số chuyện.

"Nhưng cho dù không thể xác nhận, tôi nghĩ rằng tôi cũng đã biết câu trả lời, bởi vì trong thế giới quỷ dị phía đối diện cánh cửa kia, có vô số chuyện không thể tưởng tượng nhất đều đang thực sự xảy ra, mà 'trực giác' của tôi ở bên đó luôn vô cùng chuẩn xác.

"Dựa trên điều này, tôi đã không còn mong đợi một phản hồi đến từ bên ngoài lớp sương mù dày đặc, cũng không mong đợi ai đó sẽ xuyên qua sương mù dày đặc kia, tới gõ cửa hoặc cửa sổ phòng mình. Tôi vẫn không thể chắc chắn thế giới này rốt cuộc đang xảy ra điều gì, nhưng có lẽ... gặp phải sự thay đổi không phải tôi, mà là mọi người.

“Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh và chật hẹp này của tôi, mọi thứ vẫn y nguyên như trước. Nơi này của tôi có một chiếc giường, một chiếc ghế sofa, một chiếc bàn uống nước, một chiếc bàn đọc sách cùng một chiếc ghế. Tủ quần áo của tôi đặt cạnh giường, mà cạnh giường còn có một chiếc kệ để đồ rất lớn, hầu hết chỗ trên đó bây giờ vẫn còn trống...

“Lâu lắm rồi tôi chưa dọn phòng.

"Ở đây gần như không có bụi - Tôi biết, hơn một nửa lượng bụi trong nhà ở của con người đến từ các mảnh vụn da rơi xuống từ cơ thể con người cùng ô nhiễm do cuộc sống hàng ngày gây ra, mà phần nhiều thời gian tôi đều không hoạt động ở đây, cho nên hầu như mọi chỗ ở đây thực sự vẫn còn rất sạch sẽ.

“Nhưng cho dù không có bụi, căn phòng này bây giờ nhìn cũng có chút bừa bộn, bởi vì mấy lần về phòng trước đây tôi đều rất vội, trước khi đi đều không thu dọn đồ đạc.

“Luôn bừa bộn như vậy, không tốt — Nếu mọi thứ đúng như tôi nghĩ, tôi nghĩ... tôi nên dọn dẹp căn phòng này sạch sẽ và ngăn nắp.

“Ngoài ra, có lẽ tôi không nên nói như vậy, có lẽ nói những điều này đã không còn chút ý nghĩa nào, nhưng... tôi hy vọng tất cả mọi người ở bên ngoài lớp sương mù dày đặc đều bình an vô sự.

"Tạm biệt, bây giờ tôi phải đi dọn dẹp căn phòng này."

Chu Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ném bút trở lại hộp đựng bút, rồi lại đọc kỹ lưỡng qua một lượt nội dung mình vừa viết, sau đó gấp cuốn sổ lại và đặt vào một góc bàn.

Sau đó, anh lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu thực hiện những gì anh đã lên kế hoạch trong cuốn sổ tay của mình — dọn dẹp và sắp xếp lại căn phòng này.

Bắt đầu từ chiếc giường hơi lộn xộn trước, gấp chăn bông, sắp xếp gối và ga trải giường, sau đó là những thứ trên bàn, những thứ trên bàn uống nước, rồi đến tủ quần áo, giá sách, cùng với đồ lặt vặt trên ghế sô pha và sàn nhà.

Không có nhiều bụi, cũng không cần lau sàn nhà, anh chỉ đơn giản dùng một tờ giấy lau sạch lớp bụi duy nhất trên bề mặt của tất cả đồ đạc, sau đó ném vào thùng rác.

Cuối cùng, Chu Minh đi đến trước cửa sổ.

Anh im lặng nhìn những thứ trên bậu cửa sổ, đứng yên hồi lâu sau, anh đưa tay đem những dụng cụ từng thử dùng để mở cửa sổ — bao gồm cái búa và cờ lê — thu vào hộp dụng cụ ở một bên, sau đó lại đặt các lon xếp chồng và đồ lặt vặt khác vào nơi chúng thuộc về.

Sau đó, anh làm ướt một chiếc khăn, dùng tay trái nắm lấy, ấn vào bệ cửa sổ, giữ nguyên tư thế này chừng mười giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu, chậm rãi lau bệ cửa sổ.

Bột mì từng dùng để xác nhận xem có ai đó mở cửa sổ và vào phòng hay không đã được lau sạch bằng khăn ướt.

Bây giờ, căn phòng đã hoàn toàn sạch sẽ và ngăn nắp.

Chu Minh thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn quanh phòng, xác nhận thành quả lao động của mình, sau đó xách túi rác vừa thu dọn lên — túi ni lông màu đen trông không nặng lắm, bởi vì phần lớn bên trong đều chứa giấy vụn và lon rỗng, nhưng khi xách chúng lên, anh vẫn cảm thấy chiếc túi khá nặng.

Anh xách túi đồ cần vứt đến trước cửa căn hộ đơn lập, mở cửa ra.

Sương mù dày đặc đen kịt mà cuồn cuộn như thường lệ, nhộn nhạo phập phồng trước cửa. Trong sương mù dày đặc dường như cất giấu tất cả bí mật của thế giới này, nhưng lại hỗn loạn đến mức không thể dựa vào lý trí mà tìm ra.

Đứng trước làn sương mù đen cuồn cuộn, Chu Minh do dự một chút, sau đó giơ tay ném túi rác vào trong sương mù.

Khoảnh khắc chiếc túi nhựa tuột khỏi tay, anh sinh ra một thôi thúc mãnh liệt muốn kéo chiếc túi lại, như thể những tờ giấy vụn và những chiếc lon rỗng đó là báu vật duy nhất còn sót lại trên thế giới này, còn anh là con bạc duy nhất còn lại trên thế giới này, muốn nắm giữ từng gram vật chất trong căn phòng này — Nhưng cuối cùng sự thôi thúc này đã bị anh áp chế trở lại, anh xòe bàn tay ra và bình tĩnh nhìn chiếc túi nhựa rơi vào bên kia cánh cửa và biến mất trong tích tắc trong màn sương hỗn loạn.

Anh biết rằng những thứ đó sẽ không "đến được phía bên kia cánh cửa" - Chỉ bản thân anh mới có thể đến thế giới đó với thân phận "Duncan", mọi vật chất khác đều sẽ biến mất trong sương mù cuồn cuộn khi xuyên qua cánh cửa.

Giờ đây, những thứ nên vứt bỏ đã hoàn toàn biến mất trong “thế giới bên ngoài căn phòng”.

Chu Minh phủi phủi tay, tiến lên một bước, chuẩn bị rời đi nơi này — Bên kia cánh cửa, Alice vẫn đang chờ anh dùng bữa tối.

Nhưng vừa định bước qua cửa thì một âm thanh yếu ớt khiến anh chú ý. Đó là tiếng quạt máy tính đột ngột tăng tốc.

Chu Minh lập tức dừng lại, thu hồi bước chân nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trên màn hình máy tính phát ra ánh sáng nhạt, giao diện hiển thị lời nhắc kết nối mạng bị gián đoạn và máy chủ từ xa không phản hồi trước đó đang nhấp nháy, sau đó những dòng chữ nhắc nhở đó đột nhiên biến mất, rồi tiếp ngay sau đó, thanh tiến trình tải phía dưới màn hình trang thay đổi từ màu đỏ sang màu xanh lá cây và bắt đầu đi từ từ về phía trước.

Chu Minh cảm thấy tim mình lúc này như muốn nổ tung, một cảm giác nghẹt thở tràn ngập phổi, giây tiếp theo anh đóng sầm cửa lại, ngay tức khắc lao đến bàn làm việc của mình.

Thanh tiến độ tải ở dưới cùng của giao diện trình duyệt vẫn đang tiến về phía trước, màu xanh lá nhợt nhạt tựa như ánh lửa lan tràn một cách chậm rãi nhưng kiên định, trên trang trống ban đầu, thật sự xuất hiện nội dung được tải ra —

Đó là một bức tranh.

Chu Minh nhìn chằm chằm vào bức tranh đang dần hiện ra.

Mặt trăng.

Đó dường như là một phối cảnh được chụp trực tiếp từ một vị trí nào đó trong không gian vũ trụ. Thứ thể hiện trên bức tranh là mặt trăng lơ lửng trong vũ trụ tối tăm. Bề ngoài màu trắng xám của nó được bao phủ bởi các khe rãnh do miệng núi lửa hình thành, tựa như rất nhiều đường vân quái dị lại xen lẫn sáng tối. Cho dù không phải chuyên gia về phương diện thiên văn gì đó, Chu Minh cũng vô cùng quen thuộc với hình ảnh kinh điển này.

Mà anh cũng xác nhận lại một lần nữa rằng, bức tranh mình nhìn thấy trong văn phòng của Tirian đúng là vẽ mặt trăng - các chi tiết không sai tí nào, rõ ràng chỉ có thể do một người tận mắt nhìn thấy ở khoảng cách gần sau đó cẩn thận mô phỏng theo mới vẽ ra được.

Chu Minh chậm rãi ngồi xuống ghế, ngả người ra sau, vẻ mặt như đông cứng nhìn chằm chằm hình ảnh mặt trăng gần như chiếm trọn màn hình. Qua một lúc lâu, anh mắt anh mới di chuyển đến dòng chữ mình vừa nhập vào trong hộp tìm kiếm:

"Thế giới bên ngàoi màn sương dày đặc vẫn tồn tại sao?"

Anh trầm lặng, thật lâu sau mới đột nhiên từ trong trạng thái giống như tượng đá “tỉnh dậy”, đồng thời vội vàng cầm lấy bàn phím bên cạnh, nhập dòng chữ mới vào ô tìm kiếm:

"Đây là câu trả lời?"

"Đây là câu trả lời ai đưa ra?"

Sau khi gõ nhanh hai câu hỏi này, Chu Minh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.

Tuy nhiên, không có "người" nào phản hồi, trên màn hình cũng không xuất hiện hình vẽ hay thanh tải mới, chỉ có con trỏ đang quay tại chỗ, giống như một con mắt im lặng và đờ đẫn – Ngoài tiếng quạt quay dần trở về trầm thấp và khe khẽ, bên tai anh chỉ còn lại tiếng thở và nhịp tim của mình.

Sau một lúc, hình ảnh mặt trăng trên màn hình được làm mới do tải không thành công và giao diện trở lại nhợt nhạt, chỉ để lại một dòng văn bản:

"Kết nối mạng bị gián đoạn hoặc máy chủ từ xa không phản hồi."

Bình Luận (0)
Comment