Trong vài phút đầu tiên, Hải Đế không tùy tiện ngồi dậy khỏi giường bệnh, mà cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, sau đó lại giơ cổ tay lên, kiểm tra số lượng và màu sắc sắp xếp của những viên đá màu trên vòng tay.
Sau khi làm xong những điều này, nàng ta lại vô thức đưa tay chạm vào mặt dây chuyền "thạch anh tím" trên ngực - cảm giác hơi lạnh đến từ đầu ngón tay, truyền đi sức mạnh trấn an.
Trong đầu nghĩ đến lai lịch thực sự của mặt dây chuyền này cùng nguồn gốc của sức mạnh bảo vệ này, sắc mặt của tiểu thư bác sĩ tâm thần thoáng có chút cổ quái, nhưng rất nhanh, nàng ta đã áp chế cảm giác khác lạ này trở về, chỉ còn lại tiếng thở dài bất lực —
“Số phận, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà…” Nàng ta không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, trong mắt cô, số phận thật đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Một giọng nói trầm thấp xa lạ đột nhiên vang lên từ bên cạnh, khiến Hải Đế lập tức sực tỉnh, các cơ trên toàn thân bỗng nhiên căng cứng theo.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng lại nhìn thấy kế cửa sổ phòng bệnh, một bóng người mặc áo choàng cũ kỹ màu nâu sẫm ngồi đó từ lúc nào không hay; chiếc áo choàng cũ kỹ gần như che kín toàn bộ chi tiết đường nét trên người đối phương; chiếc mũ trùm đầu dày và rộng thì che khuất mọi đường nét ngũ quan trên khuôn mặt trong bóng tối; chỉ có thể từ dáng người còng lưng, giọng nói trầm thấp cùng một vài nếp nhăn bên mép mũ trùm đầu phán đoán ra đây hình như là một ông lão.
Ánh nắng chiếu xiên vào phòng, một ít bụi từ từ bay lơ lửng và di chuyển trong ánh nắng chiều rực rỡ. Ánh sáng lại để lại những hình chiếu loang lổ không liên tục giữa các nếp gấp của chiếc áo choàng của người thần bí. Trong thoáng chốc, trông bóng người ấy lại có chút cảm giác bán trong suốt như ảo ảnh.
Ai đây? Xuất hiện ở đây khi nào? Chẳng lẽ vừa rồi ông ta đã ở nơi đây rồi sao?
Một loạt câu hỏi mang nỗi sợ lập tức xuất hiện trong đầu Hải Đế, đồng thời, tay nàng ta đã vô thức với lấy chiếc rương bên cạnh giường.
Nhưng trước khi tay nàng ta chạm vào chiếc rương, giọng nói trầm khàn kia lại từ bên cửa sổ truyền đến: “Không cần phải có thái độ thù địch như vậy đâu, cô Hải Đế, hôm nay tôi không phải là kẻ địch của cô — mà cây côn vàng và khẩu súng lục của cô cũng không thể giết chết được một lữ khách tạm thời, ngồi xuống đi, tôi chỉ tới trò chuyện với cô thôi, cứ coi như giúp cô giải tỏa buồn bực."
Hải Đế vẫn trong vẻ mặt vô cảm lấy súng lục ra khỏi ngăn ẩn của rương, vừa lặng lẽ chĩa súng về phía đối phương vừa trầm giọng hỏi: "... Ông là ai?"
Bóng người mặc áo choàng lại không trả lời Hải Đế, mà chậm rãi giơ hai tay lên, cẩn thận soi xét tay mình dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, như thể đột nhiên phát hiện ra hiện tượng thú vị nào đó, ông ta đưa tay dưới ánh nắng và quan sát nhiều lần.
Tay áo choàng cũ rích tuột xuống, cánh tay khô như cành khô, nhăn nheo nứt nẻ.
Hải Đế đầy vẻ cảnh giác nhìn hành vi kỳ quái của đối phương, đột nhiên chú ý tới trạng thái quỷ dị cánh tay phơi bày ra dưới ánh mặt trời — Nó thực sự trở nên trong suốt theo thời gian, trong chốc lát, nàng ta thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu cánh tay và chiếu thẳng sang bên này.
"Thật không thể tin được... tôi gần như đã quên mất ánh sáng mặt trời trông như thế nào..."
Người mặc áo choàng kinh ngạc tán thán, trong giọng nói mang theo cảm khái khó hiểu, sau đó ông ta đột nhiên quay đầu lại, như thể đang nói chuyện với Hải Đế, lại dường như đang lẩm bẩm một mình: "... Trước khi đêm dài thứ tư bắt đầu, mọi chuyện sẽ xảy ra thay đổi; mặt trời trở nên ôn hòa hơn; "biên giới" từng phân ranh rõ ràng, tạo dựng nên do mặt trời cũng sẽ mơ hồ theo; những người từng bị đày ải, từng bị lãng quên, từng bị xóa sổ, từng bị thay đổi, sẽ được phép trở lại thế giới này trong một thời gian ngắn - chúng ta cùng nhau đắm chìm trong hoàng hôn, chờ đợi thời khắc mặt trời rơi xuống…”
Giọng nói của khách không mời mà đến trầm thấp chậm rãi, không hẳn là nói với ai, mà giống như đối mặt với một văn chương, chậm rãi đọc ra lời văn cổ xưa bên trên.
Giống như người truyền đạo, tuyên đọc vận mệnh với thế nhân.
Hải Đế nghe đối phương tụng niệm như có lực đầu độc thần bí, đột nhiên thoáng nghĩ tới điều gì, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén: "Chung Yên truyền đạo sĩ?!"
Bóng người mặc áo choàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong bóng tối mơ hồ do chiếc mũ trùm đầu hắc xuống, một đôi mắt màu vàng kim quỷ dị bình tĩnh nhìn chăm chú bên này: “Cô Hải Đế, cô đã thiết lập liên lạc với thuyền cứu nạn hứa hẹn kia, cô đã nhìn thấy đầu cuối của đường đi hay chưa?"
"Tôi không có hứng thú với mê hoặc của tín đồ tà giáo." Hải Đế nói lạnh lùng mà cứng rắn, ngón tay hơi dùng sức bóp cò súng, tay còn lại theo bản năng nắm lấy mặt dây chuyền thạch anh tím trước ngực, một loại cảm giác căng thẳng dần dần lan tràn nơi đáy lòng .
Trong lòng nàng ta không nắm chắc — mặc dù nàng ta từng đối phó với những bệnh nhân tâm thần và bệnh tâm thần của họ, cũng như những con quái vật và bóng tối xuất hiện trong ác mộng, nhưng nàng ta chưa bao giờ đối phó với "kẻ địch hiếm hoi" như Chung Yên truyền đạo sĩ; trên thế gian có rất ít tài liệu ghi chép đối với những kẻ điên không gian thứ này; trong chương trình học của trường võ thuật trực thuộc Học viện Chân Lý cũng không có khóa huấn luyện nhằm vào những tín đồ tà giáo này; nàng ta không biết khẩu súng trong tay mình có thể phát huy tác dụng cỡ nào, cũng không biết lực lượng siêu phàm mình nắm giữ phải chăng có hiệu quả hay không.
Tuy nhiên, vị khách không mời mà đến kia lại không có bất kỳ phản ứng nào khi nhìn thấy hành động thù địch rõ ràng của Hải Đế.
Ông ta dường dường như rất khác với Chung Yên truyền đạo sĩ mà Hải Đế biết qua sách giáo khoa.
“Chúng tôi ngửi thấy khí tức không tầm thường, cô Hải Đế, ngay sau khi thuyền cứu nạn hứa hẹn kia quá bộ đến,” Ông ta nói một cách nhàn nhã, thậm chí còn tao nhã lịch sự: “Một lỗ hổng to lớn, vô biên, nó xuất hiện sau tận cuối, nơi đó chẳng có gì hết… Chúng tôi đang tìm cách để tránh khỏi ngày tận thế, nhưng bây giờ dường như bên ngoài ngày tận thế lại là hư vô rộng lớn còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế... Cô đã tiếp xúc với Ngài, bây giờ, cô cũng trở thành một phần của lỗ hổng này. Điều này khiến chúng tôi vô cùng tò mò... đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Lời nói của vị khách không mời mà đến nghe giống như lải nhải, tối nghĩa khó hiểu, nghe giống như những bí hiểm, giống như mặc dù có lý trí nhưng đã mất đi khả năng giao tiếp với người thường trong thời gian dài hỗn loạn. Tuy nhiên, dù vậy Hải Đế vẫn nắm bắt được một số thông tin như đúng mà sai từ lời nói của đối phương, đồng thời không khỏi xúc động.
Nàng ta khẽ nhíu mày.
"Ông đang nói đến... Duncan Abnomar? Ý ông là, ngài ấy đã mang đến một 'lỗ hổng'?"
Truyền đạo sĩ già nua chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, dưới ánh mặt trời, bóng dáng ông ta cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hải Đế, mặc dù dáng người còng lưng nhưng vẫn giống như một người khổng lồ: "Tôi không biết, chúng tôi chỉ biết là một lỗ hổng đã sinh ra, hơn nữa còn đang mở rộng, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ che phủ toàn bộ bầu trời đêm của đêm dài thứ tư này..."
Hải Đế bởi vì hành động bất chợt của đối phương mà trở nên khẩn trương, họng súng trong tay hơi nâng lên: "Dị đoan, ngươi muốn lấy gì từ chỗ ta?"
"... Chúng tôi rất nóng lòng muốn biết bản chất của lỗ hổng này," Đối phương lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng ta, nhưng rất nhanh, ông ta liền lắc đầu: "Đáng tiếc, hình như tôi tới không đúng lúc."
Hải Đế nghe thấy lời này thì sửng sốt, theo bản năng nói: "Đây là ý gì?"
Đối phương lại không trả lời, mà chậm rãi quay người nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
“Đêm dài thứ tư mà ông vừa nhắc đến là có ý gì?” Hải Đế lại hỏi tiếp theo đó.
Khách không mời mà đến xua tay.
“Trong giai đoạn cửa sổ này, chúng ta chỉ có thể trao đổi có hạn — Đã đến lúc phải rời đi rồi,” Chung Yên truyền đạo sĩ nhẹ nhàng nói, rồi cất bước đi về phía ánh mặt trời: “Chúng ta có thể sẽ gặp nhau trong giai đoạn cửa sổ tiếp theo, hoặc cũng có thể sẽ không, điều này được quyết định bởi tốc độ mở rộng của lỗ hổng... Nhưng bất luận cửa sổ tiếp theo có xuất hiện hay không, chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp lại nhau thôi... hoàng hôn đã gần kề."
Hình bóng của ông ta cuối cùng trở nên hoàn toàn trong suốt, đồng thời lập tức tan chảy vào ánh nắng mặt trời.
Hải Đế ngơ ngẩn.
Nếu không phải trí nhớ trong đầu rõ nét và ổn định, nếu không phải cảm giác rõ ràng từ khẩu súng lục và mặt dây chuyền thạch anh tím truyền tới, nàng ta gần như sẽ nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mơ khác.
Mà ngay sau đó, khi hơi thở của Chung Yên truyền đạo sĩ biến mất hoàn toàn, nàng ta đột nhiên cảm thấy "bầu không khí" trong phòng sinh ra sự thay đổi tinh tế.
Dường như một loại lực lượng mang tính phong tỏa nào đó đã biến mất khỏi căn phòng.
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh vang đến tiếng bước chân có vẻ gấp gáp.
...
Thất Hương Hào, trong phòng thuyền trưởng, Duncan lặng lẽ ngồi bên bàn hàng hải, vẫn đang nhớ lại những thông tin mà mình nhìn thấy và cảm nhận được trong giấc mơ cổ quái trước đó.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Morris mới đột nhiên từ bên cạnh vang lên, gián đoạn dòng suy nghĩ của anh: "Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ cân nhắc để Hải Đế gia nhập con tàu này."
Duncan ngẩng đầu lên, mỉm cười liếc nhìn lão tiên sinh: “Không phải khi trước ông nói không muốn để cô ấy tới Thất Hương Hào quá gần hay sao?
“Lúc đó… tôi còn có chút lo lắng đối với con tàu này,” Morris có chút lúng túng cười cười, sau đó lắc đầu: “Hơn nữa, Hải Đế lúc đó vẫn chưa hoàn toàn biết chuyện của chúng ta, nhưng bây giờ nếu con bé biết rồi, ngược lại cũng không cần phải che giấu thêm nữa."
Duncan suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Đích xác là vậy, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, trên con tàu này hình như cũng không cần bác sĩ tâm thần."
Sau đó, anh quay đầu lại, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Ở đây ai cần khơi thông tâm lý sao? Ông không cần, Agatha không cần, ta lại càng không cần, Fanna có ý chí kiên cường đến cả ta đều cảm thấy khiếp sợ, Shirley lý trí có sự ràng buộc của A Cẩu, A Cẩu là một ác ma biển sâu, Nina là mảnh vỡ mặt trời, Alice... Alice căn bản không có đầu óc, còn ai khác nữa sao? Đầu Sơn Dương?"
Đầu Sơn Dương trên bàn hàng hải vừa nghe thấy tên mình thì lập tức chuyển cổ sang: “A, thuyền trưởng vĩ đại, đại phó của ngài luôn cứng rắn và đáng tin cậy, sẽ không bị quật ngã bởi cái gọi là vấn đề tâm lý, hơn nữa tôi từng tham gia rất nhiều khóa học tâm lý, hoàn toàn có khả năng tự…”
"Im miệng."
"Ò."
“Vậy nên, ông xem,” Duncan quay sang Morris và dang hai tay ra: “Nếu Hải Đế đến, người có khả năng cần đến bác sĩ tâm thần nhất trên con tàu này sợ e chính là cô ấy.”
Morris suy nghĩ một chút, yên lặng cầm lấy tẩu thuốc, trước khi bỏ vào trong miệng thì lẩm bẩm nói: "Hình như cũng phải..."