Thế là, những giáo đồ Nhân Diệt bắt đầu cầu nguyện.
Trong ánh đèn dầu leo lét, trong bầu không khí tù đọng như chết chóc, trong hội trường thăm thẳm và lạnh lẽo này, dưới ánh nhìn chăm chú của Thánh chủ biển sâu.
Một thành viên bị rối loạn tinh thần mà hành động lỗ mãng đã mang bóng ma không thể xua đuổi đó vào trong hội trường này. Bắt đầu từ giờ, bất cứ ai rời khỏi hội trường đều có thể mang bóng ma đó đến trước mặt những đồng bào khác, giống như mới xảy ra vừa rồi. Vậy nên, bọn họ sẽ không rời khỏi nơi này nữa — Dưới sự chứng kiến và khích lệ của sứ giả, những giáo đồ sùng đạo và cuồng nhiệt này sẽ lựa chọn sự hy sinh lặng yên và trung thành.
Bọn họ đã quyết tâm phải mang những bí mật mà mình nắm giữ đến quốc độ của Chủ, sẽ không tiết lộ thêm bất kỳ điều gì cho bóng ma đó nữa.
Ít nhất, hiện tại bọn họ quyết định như vậy – Dũng khí trong lúc nhất thời luôn rất dễ dàng có được.
Trong mật thất, các tín đồ tà giáo yên lặng cầu nguyện, không ngừng kêu gọi những lời chúc phúc của Thánh chủ biển sâu, mà sứ giả thì lặng lẽ ngồi bên chiếc bàn tròn, bình tĩnh quan sát từng khuôn mặt trong phòng, nhìn sự kiên định, căng thẳng, dũng cảm, sợ hãi cùng sự dao động của những người này.
Thời gian cứ như vậy trôi qua không biết bao lâu, ngọn đèn dầu trên bàn chập chờn ánh lửa, sáng tắt bất định. Trong sự nhún nhảy của một hào quang nào đó, một số người trong số họ tựa hồ nghe thấy một giọng nói mang máng:
"... Ta cho các ngươi một cơ hội."
Có người kinh hãi ngẩng đầu, tìm kiếm nguồn phát ra của âm thanh, có người nhắm chặt hai mắt, dường như sợ thật sự nhìn thấy thứ gì, nhưng giọng nói đó đã lúc có lúc không tiêu tán trong không khí, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“Tiếp tục cầu nguyện đi,” Sứ giả nhẹ giọng nói, trong lời nói mang theo một loại lực lượng đầu độc: “Bóng ma đó không thể ra tay, ngoại trừ cái chết, không còn thứ gì có khác thể uy hiếp được chúng ta, mà bản thân cái chết, chính là một con đường thông đến quốc độ của Chủ nhanh nhất."
Trước đây, những lời này của sứ giả luôn có thể mang lại dũng khí cho mọi người, có thể khiến người bất an nhất nhanh chóng gây dựng lại sự kiên định. Nhưng không biết vì sao, mỗi lời ông ta nói ra lần này lại chỉ có thể khiến mọi người càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo của điều khủng bố áp sát —
Một cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt hơn đang lan tràn trong hội trường, một nỗi sợ hãi đang đến gần ranh giới của lý trí, một sự dao động dần sinh trưởng trong im lặng. Không phải ai cũng là Thánh đồ sùng đạo nhất, mà đối với những người không đủ sùng đạo... bây giờ là lúc đánh mất lý trí.
Một tín đồ cuối cùng đã hét lên, người gầy nhất – Hắn chợt bật dậy khỏi ghế như thể đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, hét lên: "Tôi nói! Tôi nói! Tôi biết là chuyện gì!"
Sứ giả lập tức đứng dậy khỏi ghế, kinh ngạc và tức giận hét lớn: “Giữ lấy hắn!”
Một vài bóng người xung quanh bàn tròn lập tức lao tới, thô bạo và giận giữ tóm lấy bóng người gầy gò đó, ấn mạnh hắn xuống sát bàn, rồi cố gắng bịt miệng hắn để ngăn hắn tiết lộ bí mật của Chủ — Nhưng bóng dáng gầy gò đó lại bùng phát lực phản kháng kinh người. Hắn vùng vẫy dữ dội, bên người hiện ra sợi xích đen kịt. Những chiếc gai xương khủng khiếp và cấu trúc sừng hóa xuất hiện trên tứ chi của hắn, khiến hắn gần như thoát khỏi sự trói buộc của các "đồng bào". Đồng thời không ngừng hét lên:
"Là Chung Yên truyền đạo sĩ đã cung cấp thông tin tình báo cho chúng tôi! Bọn họ tuyên bố rằng trong 'giấc mơ của kẻ vô danh' ẩn giấu chân lý của khởi đầu sáng thế, ẩn giấu bản kế hoạch xây dựng sơ khai nhất của Thánh chủ...
"Giấc mơ của Tinh linh có thể dẫn đến giấc mơ của kẻ vô danh! Bản thân chủng tộc này chính là tái thể và thông đạo của giấc mơ, bởi vì bọn họ có khiếm khuyết ở giai đoạn thiết kế...
"Những người đi theo mặt trời đen cũng đang hành động, nhưng bọn họ đang tìm kiếm thứ khác, tôi cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang tìm kiếm điều gì!
“Các Chung Yên truyền đạo sĩ nói rằng thời gian đã gần kề, nhưng tôi chỉ biết nhiêu đây… Tôi chỉ biết nhiêu đây thôi, ngài Duncan, chỉ có những nhà tiên tri và các Thánh đồ mới biết nhiều hơn, còn có những Chung Yên truyền đạo sĩ. Bọn họ biết… Tôi thật sự chỉ biết những điều này!"
Tín đồ tà giáo gầy gò vừa giãy giụa vừa hét to nói nhanh, trong nỗi sợ hãi to lớn, hắn kích phát ra một dũng khí ở tầng diện khác — dũng khí phản bội tín ngưỡng, nhưng sau đó, hắn lại dùng hết sức ngẩng đầu lên, nhìn về phía "sứ giả" cách đó không xa với nước mắt nước mũi giàn giụa, theo sau dũng khí ngắn ngủi là một nỗi sợ hãi mới: "Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn sống, tôi muốn sống..."
Sau đó hắn lại hét lên: "Ngài Duncan! Xin hãy bảo vệ tôi! Đừng để sứ giả giết tôi! Tôi đã thực hiện lời hứa - Ngài đã nói sẽ cho tôi một cơ hội! Ngài đã nói... sẽ..."
Lực đè nặng trịch trên vai yếu dần, tín đồ tà giáo gầy gò hoảng sợ hét lên giữa chừng, cuối cùng muộn màng nhận ra sự thay đổi của bầu không khí, thế là từ từ dừng lại.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có tiếng hét của một mình hắn vang vọng trong hội trường, các "đồng bào" của hắn đang đè hắn, nhưng lại không một người thực sự ngăn cản tiếng hét của hắn, sứ giả đang nhìn chăm chú hắn, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa bao giờ thực sự ra tay.
Hắn mở to mắt, nhìn sứ giả chậm rãi đặt hai tay lên bàn tròn, lộ ra nụ cười ôn hòa với mình: "Ngươi xem, nói ra cũng không hề khó như vậy."
Xung quanh bàn tròn, các giáo đồ đã cùng dồn sức đè hắn lên bàn trước đó cũng lần lượt lui ra.
Những "đồng bào" này vây quanh hắn, hướng ánh mắt về hắn, trên khuôn mặt họ lộ ra một nụ cười hơi cứng nhắc nhưng dịu dàng, sau đó từng người vỗ tay tán thưởng.
Tín đồ tà giáo thân người gầy yếu trợn tròn mắt, nhìn mọi người trong hội trường bằng ánh mắt kinh hãi, cuối cùng đôi môi run rẩy nói: "Sứ giả... Duncan các hạ, còn có Duncan, Duncan, các người đều là... "
Những tiếng rít gào và tiếng gào thét rợn cả tóc gáy liên tiếp vang lên, trong hội trường hiện lên liên tiếp từng người đang không ngừng tan rã hoặc giùng giằng kéo đứt xiềng xích, trốn thoát khỏi ác ma biển sâu của thế giới hiện thực. Mà theo sự tan rã hoặc trốn thoát của những ác ma cộng sinh này, mọi bóng người trong mắt giáo đồ gầy gò (bao gồm cả "sứ giả") đều bắt đầu tự bốc cháy nhanh chóng.
Bóng người bốc cháy sau cùng, trước khi tan rã, đi về phía tên tín đồ tà giáo gầy gò, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi cũng vậy."
Trong hội trường chìm vào im lặng.
Bóng người có thân hình gầy gò lặng lẽ đứng giữa vô số tro tàn đen kịt, sau mấy giây, hắn đột nhiên chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng quay trở lại bàn tròn, với tay lấy giấy bút trên bàn, viết nhanh một trang giấy.
Sau đó, hắn cầm lấy tờ giấy, cất bước đi đến lối ra của tầng hầm — Những "bụi gai" được sứ giả triệu hồi trước đó vẫn kiên quyết chặn cửa, lực lượng bóng tối hiểm ác trào dâng giữa những bụi gai.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bụi gai bùng cháy dữ dội, ngọn lửa linh thể màu u lục biến nó thành tro bụi, cánh cửa phía sau bụi gai vừa đẩy đã mở ra.
Duncan bước nhanh qua cửa tầng hầm than hồng còn chưa tan, băng qua tòa nhà đổ nát trên bề mặt, sau đó bóng dáng trong ngọn lửa bay vút lên không trung...
Một người thủ vệ tuần tra kinh ngạc nhìn một chùm ngọn lửa màu u lục rơi xuống trên đường phố phía trước mặt, mới vừa giơ vũ khí lên theo bản năng, thì nhìn thấy một bóng người lảo đảo bước ra khỏi chùm ngọn lửa màu u lục đó, dường như đang không ngừng sụp đổ giải thể.
Bóng người thân hình gầy gò, nguy hiểm và khả nghi đang không ngừng sụp đổ giải thể bước nhanh tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Xin chào, tôi muốn báo cáo hoạt động dị đoan."
Người thủ vệ đang chuẩn bị thổi còi và vung kiếm nhào thới thì sững người trong giây lát.
Y phụng sự giáo hội nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải loại... người báo cáo như thế này, theo bản năng kinh ngạc hỏi: "Báo cáo?"
"Phải, ngay phía dưới tầng hầm của ngôi nhà ở cuối con hẻm phía trước, ngôi nhà có mái dốc màu xanh lam. Đây là một lá thư báo cáo, trên đó có ghi tình hình đại khái cuộc tụ họp của bọn họ, dưới cùng là tài khoản ngân hàng ẩn danh, xin hãy chuyển tiền thưởng báo cáo thẳng vào tài khoản, cảm ơn "
Người thủ vệ ngơ ngác nhìn tên vừa khả nghi mà lại quỷ dị này, sau khi nghe đối phương lải nhải một đống lời, đầu óc rối loạn, cuối cùng không khỏi giơ tay chỉ vào khuôn mặt đang không ngừng tan rã hóa thành tro bụi rơi xuống của đối phương: “Tiên sinh, sắc mặt anh trông không được tốt lắm..."
“Tôi biết, tôi đã cố gắng hết mức có thể để duy trì, nhưng hình như phương pháp vẫn không ổn lắm, chỉ ổn định hơn bình thường mười lăm phút thôi — Không cần lo, đừng quên chuyển khoản là được..."
Người thủ vệ trẻ tuổi gần như sững sờ tiếp nhận thư báo cáo, trước khi đối phương hoàn toàn giải thể, cuối cùng y mới nhớ tới một vấn đề: “Tiên sinh, anh tên gì?”
"Một dị đoan nhiệt thành mà thôi..."
...
Thất Hương Hào, trong phòng thuyền trưởng, Duncan định thần lại, thở ra một hơi dài.
Ý thức chính của anh quay trở lại trên tàu.
Đầu Sơn Dương bên mép bàn hàng hải phản ứng lại trước tiên, lập tức quay sang bên này: “A, thuyền trưởng các hạ vĩ đại — nhìn dáng vẻ, ngài có rất nhiều thu hoạch?”
"Từ một đám tín đồ tà giáo đang tụ họp bí mật thám thính được thông tin tình báo hữu ích, tiếc là thời gian quá ngắn, không kịp xác nhận đó rốt cuộc là thành bang nào, cũng không biết gần bọn họ liệu còn có những điểm tụ họp khác hay không," Duncan thở ra, giơ tay dùng sức xoa xoa ấn đường: "Nhưng vấn đề không lớn, ta nghĩ chúng ta sẽ sớm tiếp xúc với bọn họ lần nữa nhanh thôi..."
Trên vách tường cách đó không xa, trên mặt gương bầu dục nổi lên từng tầng bóng tối, bóng dáng Agatha từ trong gương hiện ra, tò mò nhìn Duncan: "Ngài không sao chứ? Nhìn có vẻ hơi mệt mỏi?"
“Chỉ là vừa thử một phương pháp hóa thân khá mới, có chút không thích ứng lắm,” Duncan xua tay: “Xem ra chứng tâm thần phân liệt thực sự không phải là chuyện có thể tùy tiện thử được. Có lẽ có cơ hội phải thỉnh giáo Hải Đế một chút... Làm thế nào mà cô ấy có thể phân ra mười mấy người cùng một lúc mà không bị lơ mơ?"
Agatha: "...?"
Có điều, Duncan cũng không có tiếp tục đề tài này. Ngay sau đó anh hơi nhíu mày, bắt đầu nhớ lại, sắp xếp những thông tin tình báo mình vừa mới lấy được từ "phương xa".
Ban đầu vốn chỉ là một cuộc xâm phạm giấc mơ bình thường, một loại hiện tượng ác mộng quái dị. Sự xuất hiện của những tín đồ tà giáo đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn... Lại không ngờ rằng, đằng sau sự việc này lại có một bóng đen nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
“Giấc mơ của kẻ vô danh…” Duncan ngẩng đầu lên trong suy nghĩ, nhìn Agatha trong gương và Đầu Sơn Dương trên bàn: “Mọi người đã nghe qua thuật ngữ này chưa?”