Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca.
Một cảm giác quen thuộc mơ hồ xuất hiện trong lòng Duncan, sau đó anh nhanh chóng nhớ lại rằng mình quả thực đã nghe qua thuật ngữ này — Từ lất lâu trước đó, trong một lần trò chuyện với Morris nghe được.
“Ta nhớ… đây là tên của ‘chủ thần’ được mô tả trong hệ thống tín ngưỡng cổ xưa độc hữu của Tinh linh,” Trong khi suy nghĩ, anh chậm rãi nói: “Ma thần này có khả năng kiểm soát giấc mơ và linh hồn lang thang. Mà trong truyền thuyết của các ông, Đại ma thần này thậm chí còn liên quan đến việc mở ra 'Thời đại Biển Sâu' —"
“Phải, thuyền trưởng Duncan,” Taran Al gật đầu: “Theo miêu tả của những truyền thuyết cổ xưa đó, thế giới vốn là một giấc mơ, được tạo ra bởi Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Tinh linh là cư dân ra đời trong giấc mơ, sứ mệnh bẩm sinh của chúng tôi là phụng sự Tát Tư Lạc Ca trong giấc mơ, cố gắng hết sức kéo dài giấc ngủ sâu của Ngài, để ngăn chặn toàn bộ thế giới nghênh đón ngày tận thế do sự thức tỉnh của Đại ma thần."
Lucrecia ở một bên chăm chú lắng nghe, thân là một nhà bác học, hiển nhiên nàng ta cũng biết về "truyền thuyết dị đoan" cổ xưa và quái dị của Tinh linh, hoàn toàn khác với tín ngưỡng chủ đạo ngày nay, lúc này không khỏi xen vào: "Nhưng có thế nào Tát Tư Lạc Ca vẫn sẽ thức dậy – Đây cũng là một phần của truyền thuyết."
“Không sai, Đại ma thần nhất định sẽ thức tỉnh, mà sự thức tỉnh của Ngài đồng nghĩa với sự kết thúc của thế giới,” Taran Al lại gật đầu, tiếp tục nói: “Trong hầu hết... các hệ thống tín ngưỡng không chính thống đều có 'dự ngôn về ngày tận thế' tương tự, nhưng trong hầu hết các trường hợp, chúng chỉ là một lời cảnh báo, răn đe đối với các tín đồ, dùng để tăng cường sức thuyết phục và kiểm soát của chính chúng đối với các tín đồ, nhưng truyền thuyết của Tinh linh không hề phải như vậy, trong truyền thuyết của Tinh linh, 'ngày tận thế' này đã xảy ra rồi.
"Trong truyền thuyết, tận thế bắt đầu từ một cơn ác mộng, Đại ma thần vì cơn ác mộng mà nhìn thấy một trận đại hồng thủy ập đến, thế là sự trấn an lâu đời của Tinh linh mất đi tác dụng, Ngài tỉnh dậy, trận đại hồng thủy lập tức từ giấc mơ của ngài rò rỉ đến thế giới hiện thực, hóa thành đại dương bao la...
“Sau đó, Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca tỉnh dậy và biến mất, các Tinh linh thì không thể trở lại thế giới giấc mơ yên bình được nữa, chỉ có thể sinh tồn trong đại dương bao la sau trận lụt — Đây chính là lời giải thích trong thần thoại phiên bản của Tinh linh về 'Thời đại Biển Sâu'."
Lời kể của Taran Al về truyền thuyết này không khác nhiều so với nội dung Morris nói lúc đầu, chỉ là bổ sung thêm một ít chi tiết. Mà sau khi lời nói của học giả Tinh linh này vừa dứt, Duncan lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.
Qua vài giây sau, anh mới trầm giọng phá vỡ sự im lặng: "Thần thoại sáng thế của các ông và dự ngôn về ngày tận thế đều mở rộng xoay quanh yếu tố 'giấc mơ' này."
“Đúng vậy, trong văn hóa Tinh linh, ‘giấc mơ’ luôn là một khái niệm rất rộng,” Taran Al gật đầu: “Chúng tôi cho rằng trong mơ và ngoài mơ là hai thế giới, hai thế giới đều thật sự tồn tại hơn nữa còn có thể ảnh hưởng lẫn nhau, người chìm vào giấc ngủ và thức dậy là một hành trình qua lại giữa hai thế giới — Hay theo cách nói truyền thống hơn là 'hành trình tha hương'."
Nói tới đây, ông ta dừng một chút, tổ chức lại ngôn ngữ, tiếp tục nói: "Nói tới đây, tôi nhắc thêm một câu ngoài lề — trong Tinh linh còn có một chứng bệnh đặc biệt bẩm sinh gọi là 'kẻ không mơ'."
Duncan cau mày: "Kẻ không mơ?"
"Theo nghĩa đen, con người sinh ra không thể mơ," Taran Al giải thích: "Mơ là bản năng của người phàm. Theo quan điểm của chúng tôi, mơ không thể kiểm soát, cũng không thể tránh khỏi giống như cái chết. Tất nhiên, có người mơ nhiều, có người mơ ít, thậm chí còn có người cảm thấy mình sẽ không thể mơ — Nhưng các nghiên cứu đã chứng minh rằng, giấc mơ của bộ phận người này chỉ là quá ngắn hoặc ảnh hưởng quá ít, đến mức họ hoàn toàn không nhớ được giấc mơ của mình sau khi tỉnh dậy, nhưng họ vẫn sẽ mơ…
“Mà 'người không mơ' thì hoàn toàn khác với tình huống trên - Họ thực sự không thể mơ.
"Giấc ngủ sâu của người không mơ rất nhợt nhạt. Sau khi họ chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại hư vô và hỗn loạn, ý thức của họ trực tiếp 'bỏ' qua toàn bộ quá trình ngủ như nhảy, không một bác sĩ tâm thần hay mục sư cao minh nào có thể tìm thấy dấu vết giấc mơ của họ.
"Loại tình huống hoàn toàn không có khả năng nằm mơ này chỉ xuất hiện ở bên trong tộc Tinh linh, xác suất 'phát bệnh' khoảng 1/10.000, mang trong người bẩm sinh và không thể chữa khỏi."
Duncan nghe điều này không khỏi cảm khái một câu: "... Trong một chủng tộc cực kỳ coi trọng 'giấc mơ', kẻ không mơ nhất định sẽ bị đối xử đặc biệt."
"Đúng vậy; trong mắt phần lớn Tinh linh, giấc ngủ nhợt nhạt trống rỗng của kẻ không mơ rất nguy hiểm, quái dị, thậm chí đáng sợ; mà trong lịch sử, quả thật cũng đã có rất nhiều bất công đối với 'kẻ không mơ'; nhưng đó phần lớn là tình huống ở thời đại thành bang cũ ngày trước," Taran Al xua tay: "Bây giờ chúng tôi sẽ không nhắm mục tiêu đặc biệt hay phân biệt đối xử với kẻ không mơ; nhưng giống như ngài nói, ảnh hưởng của văn hóa truyền thống vẫn còn đó; bây giờ, họ ít nhiều sẽ chịu một vài... đối xử đặc biệt."
Duncan lắng nghe những nội dung văn hóa và truyền thuyết độc đáo riêng biệt trong nội bộ Tinh linh mà tộc nhân dị tộc rất khó hiểu được này. Sau khi giọng nói của học giả đại học rơi xuống, Duncan suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Nhưng trong rất nhiều truyền thuyết và ghi chép về giấc mơ, điều duy nhất không có lại là 'Giấc mơ của kẻ vô danh'."
“Có thể giải thích rằng, ‘Giấc mơ của kẻ vô danh’ chỉ là cách gọi của đám tín đồ tà giáo đó, thứ tương ứng với nó có một tên khác trong văn hóa Tinh linh,” Taran Al nói: “Tình trạng này rất phổ biến — Hệ thống văn hóa của Tinh linh là cổ xưa và khó hiểu, một phần lưu truyền ra ngoài lại thường bị tộc nhân dị tộc hiểu sai và biến tấu; chúng ta cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người trong một chủng tộc có tuổi thọ trung bình dưới trăm năm hiểu được vật chứa có lịch sử 7000 năm rốt cuộc là đồ đựng rượu, hay đựng nước.”
Lucrecia vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng suy nghĩ, lúc này nghe thấy học giả đại học nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Nếu là 'tên khác', không lẽ cái gọi là Giấc mơ của kẻ vô danh đang ám chỉ đến giấc mơ được tạo ra bởi Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca trong truyền thuyết về Tinh linh?"
“Thế giới cũ?” Taran Al cau mày, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Giấc mơ do Tát Tư Lạc Ca tạo ra chỉ là một truyền thuyết, không có bằng chứng nào chứng minh nó thực sự từng tồn tại, ngay cả khi nó từng tồn tại, ở ‘Thời đại Biển Sâu’ hiện nay, nó chắc chắn cũng đã bị phá vỡ và tiêu tan..."
"Nhưng ông và một Tinh linh khác ở Phổ Lan Đức xa xôi đã rơi vào một 'giấc mơ' to lớn và kỳ lạ cùng một lúc," Duncan nhắc nhở: "Ông đã quên khu rừng vô biên đó rồi sao?"
"... Tôi quả thực đã nghĩ đến nó," Taran Al ngập ngừng, vẫn rất thận trọng chọn lời: "Chúng ta có thể đưa ra một giả thiết táo bạo như vậy... nhưng phải kiểm chứng bằng những bằng chứng đầy đủ. Nếu giấc mơ đó thực sự chính là 'Giấc mơ của Tát Tư Lạc Ca' trong truyền thuyết, là 'thế giới khởi nguyên'..."
“Không chỉ có xã hội Tinh linh bị chấn động,” Lucrecia thản nhiên nói: “Toàn bộ giới học thuật trên thế giới đều sẽ bị chấn động.”
“Không sai, toàn thế giới,” Taran Al nói với vẻ mặt đặc biệt trịnh trọng: “Điều này có nghĩa là trong vô số suy đoán và ghi chép lịch sử trái ngược nhau, cuối cùng cũng có một 'ghi chép' về lịch sử trước Đại hủy diệt đã được nghiệm chứng. Cho dù chúng ta vẫn không thể phá vỡ bức tường đen lịch sử đã tồn tại 10.000 năm trước, trên bức tường đó cũng xuất hiện một vết nứt, cho phép chúng ta nhìn thoáng qua quá khứ trước Thời đại Biển Sâu."
Duncan đương nhiên cũng nghĩ tới những điều này, nhưng anh không hề chen ngang, mà yên lặng suy nghĩ. Thật lâu sau, anh mới mang theo vẻ tò mò nói: "Liên quan đến 'Đại ma thần Tát Tư Lạc Ca' đó, còn có truyền thuyết nào chi tiết hơn không?"
"Thứ như 'truyền thuyết' phần nhiều đều mơ hồ và mâu thuẫn, ngay cả một chủng tộc có truyền thừa ổn định và trọn vẹn như Tinh linh cũng không tránh khỏi tình trạng này," Taran Al chậm rãi nói: "Trong hầu hết các truyền thuyết, Tát Tư Lạc Ca được miêu tả là một người khổng lồ ăn mặc như một người chăn nuôi, tay cầm một cây thủ trượng có thể đo đạc thế giới. Nhưng cũng có một số câu chuyện miêu tả Ngài là một con dê đực khổng lồ. Trong "Sử thi Bran Mal" cất giữ ở thành bang Moco thì nói Ngài không có hình thể, sẽ hóa thành bất cứ hình dáng nào theo trí tưởng tượng của người gặp mặt, là sự "phản chiếu" tư thế oai phong vĩ ngạn nhất trong mắt người phàm...
"Nhưng bất kể là trong loại truyền thuyết nào, đều có một điểm chung: Tát Tư Lạc Ca nương thân bên dưới chân cây thế giới 'Celantis' khổng lồ, trong khi cây khổng lồ 'Celantis' là thực vật xuất hiện sớm nhất trong toàn bộ thế giới - Tát Tư Lạc Ca trong giấc mơ tạo ra nó như nhà mình, Ngài lại vì cô đơn mà lắc mạnh cành cây của Celantis, khiến bụi, quả, cành và lá trên cây lần lượt rụng xuống; những thứ rơi xuống đó liền biến thành đủ thứ khác nhau trên thế giới.
"Bụi rơi xuống từ cây thế giới biến thành núi sông, khoáng vật; cành lá của Celantis hóa thành các loài chim muông thú vật, hoa chim cá côn trùng; trái cây của Celantis thì biến thành Tinh linh thuở ban đầu. Bụi sẽ không thối rữa, cho nên núi sông, khoáng vật vĩnh hằng không mục; cành lá và trái cây sau khi rơi xuống đất sẽ bắt đầu thối rữa, cho nên sinh linh trần thế sẽ có sinh tử tuần hoàn."
Taran Al nói tới đây thì tạm nghỉ, bưng tách trà con rối Luni đặt trên bàn nhấp một ngụm rồi lại nói tiếp: “Đây chính là quá trình Đại ma thần sáng tạo ra nhiều sự vật khác nhau trong giấc mơ. Mà sau khi 'sự sáng tạo' ban đầu hoàn thành, Tát Tư Lạc Ca sẽ bắt đầu dò xét thế giới của Ngài —
"Ngài dạo bước quanh Celantis, dùng ánh mắt của mình để quy định lại quy củ của vạn vật trần thế. Ngài có thể đi vòng quanh cây thế giới mỗi năm một lần, vì vậy Celantis khô héo lặp đi lặp lại theo chu kỳ năm, do đó khiến trần thế có mùa rõ ràng. Ngài lại trở lại dưới chân Celantis vào ngày cuối cùng của mỗi năm, Tinh linh cần phải hóa trang lộng lẫy để ra ngoài vào ngày này, phơi ra cho Tát Tư Lạc Ca thấy kỹ thuật và tạo vật đáng tự hào nhất của mình. Nếu như Đại ma thần cảm thấy rằng những sự vật đó tốt, sẽ tiếp tục ở trong thế giới giấc mơ do Ngài tạo ra này, thế giới cũng sẽ tiếp tục tồn tại."
Sau đó, Taran Al cuối cùng thở ra một hơi dài.
"Đó là tất cả, thuyền trưởng Duncan."