Đây là lần đầu tiên kể từ khi "trùng phùng", Lucrecia nhìn thấy biểu cảm phức tạp, nặng nề và ấm áp như vậy trên khuôn mặt của "cha" mình.
Trước đó, cha cũng cười, cũng thể hiện nhiều hành động có nhân tính với nàng ta, nhưng không hiểu sao, nàng ta luôn cảm thấy đằng sau nụ cười, lời nói và việc làm đó có cảm giác khác biệt mơ hồ, luôn cảm thấy cha sau khi bị mất trí nhớ vì không gian thứ cố gắng ngụy trang “dáng vẻ thân thiết”, cảm giác khác biệt này khiến nàng ta luôn hơi bất an.
Tuy nhiên, vào lúc này, nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy một loại cảm xúc chân thành nào đó từ khuôn mặt của đối phương - Cảm giác áy náy và lấy làm tiếc mà người ngoài không thể hiểu được.
Nhưng nàng ta không biết sự áy náy này rốt cuộc có phải dành cho mình hay không.
“Sự hiểu biết của con vẫn chưa đủ nhiều,” Tiểu thư nữ phù thủy nhẹ nhàng thở dài: “Con tưởng rằng mình ít nhiều đã đuổi kịp bước chân của người.”
"... Thất Hương Hào cuối cùng đã rơi vào không gian thứ, con không đuổi kịp, đây là chuyện tốt," Duncan lắc đầu, sau đó lại liếc nhìn "mặt trăng" lặng lẽ trôi nổi lần cuối, rồi quay người đi về phía cây cầu nối rời khỏi bệ: "Quay lại trước đã, Luci."
Lucrecia có chút kinh ngạc: "Người không định nghiên cứu nó thêm một lát nữa sao?"
"Ta không phải học giả, cũng không có phương pháp và thiết bị nghiên cứu chuyên nghiệp," Duncan xua tay: "Ta đến chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nó thôi, nhưng cụ thể nên vén màn bí mật của nó như thế nào, còn phải xem các học giả chuyên nghiệp."
Nói tới đây, anh dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm: "Trong khoảng thời gian này ta vẫn sẽ ở lại Lightwind Harbor, ta sẽ luôn dõi theo tiến triển của bọn con trên 'mặt trăng'. Ngoài ra, nếu có Tinh linh nào khác xảy ra chuyện tương tự như Taran Al, phải nói cho ta biết ngay."
"Con hiểu," Lucrecia đáp lại ngay lập tức bằng một cái gật đầu, sau đó nàng ta do dự một lát rồi lại hỏi: "Về chuyện người đến đây... con có thể nói với Quan chấp chính Sarah Meyer không? Tất nhiên, con sẽ không tùy tiện tiết lộ thêm với nhiều người..."
"Tùy ý con," Duncan gật đầu: "Con có thể nói với bất cứ ai con muốn - Phản ứng của bọn họ đối với điều này không liên quan gì đến ta."
Lucrecia hơi cúi đầu: "Dạ."
Một lúc sau, trên Thất Hương Hào, đang dừng lại trên biển ở đâu đó bên ngoài khối hình học phát sáng, một cánh cửa lửa xoáy lan rộng bỗng nhiên xuất hiện trên boong trước.
Cánh cửa mở ra với tiếng lửa tí tách, bóng dáng của Duncan bước ra khỏi đó - Alice đang ôm một cây lau nhà lớn bên cạnh, cùng với mấy cây lau nhà khác dốc sức cọ rửa boong tàu nhất thời vui mừng chạy tới: "Thuyền trưởng đã trở lại!"
Duncan phất tay cho ngọn lửa phía sau tản đi, nhìn con rối gothic cầm cây lau nhà, mặt mày hớn hở trước mặt, gật đầu qua loa: "Ừm, đã trở lại."
"Thuận lợi không?" Alice tiện tay ném cây lau nhà sang một bên, phấn khởi nhìn thuyền trưởng: "Ngài đã đi thật là lâu, nói rất nhiều chuyện với cô Lucrecia sao? Ngài đã đến chỗ 'quả cầu' gì đó ở bên đó sao? Nó trông thế nào... A!"
Cây lau nhà bị Alice ném sang một bên đột nhiên bật dậy, dùng cán gỗ đập mạnh vào đầu tiểu thư con rối đang hết sức phấn khởi một cái, sau đó chạy nhảy tung tăng trên boong tàu đến trong thùng nước cọ rửa mình.
Alice ôm đầu, ngơ ngác lại tủi thân nhìn Duncan: "Sao nó lại đánh tôi?! Suýt thì đánh rớt..."
Duncan nhìn tiểu thư con rối này với những cảm xúc đơn giản và rõ ràng, nhìn thấy nụ cười vừa rồi và khốn khổ lúc này của nàng ta, bất tri bất giác, cảm giác phiền muộn và mất mát tích tụ trong lòng lặng lẽ tiêu tan đi một ít.
Alice vẫn đang ủy khuất.
“… Tốt nhất cô nên kiểm tra xem đó có phải là cây lau nhà để lau chùi boong tàu không, có lẽ nó đang ‘làm việc’ trong phòng ăn,” Duncan cười lên, đưa tay ấn vào đầu Alice, sau đó lại tò mò hỏi một câu: “Ngoài ra, ta vẫn luôn muốn hỏi cô - cây lau nhà và thùng nước trên tàu này có thể tự mình hoàn thành việc dọn dẹp, vì sao cô còn nhất định phải tự mình lau boong tàu?"
"Tôi giúp đỡ!" Alice ưỡn ngực tự tin: "Chúng tự mình lau thì mệt mỏi biết bao!"
Khóe mắt Duncan run rẩy, anh im lặng đưa mắt nhìn về phía những cây lau nhà và thùng nước cách đó không xa đang nhanh chóng lau dọn boong tàu, như sợ chậm một bước sẽ bị con rối nào đó bắt lại “giúp đỡ”. Im lặng một lúc, anh lắc đầu: "Cô vui... mọi người vui là được."
Alice bối rối gật đầu, sau đó nhìn thấy Duncan xoay người, dường như chuẩn bị quay trở lại phòng thuyền trưởng, nàng ta không khỏi lên tiếng: "Thuyền trưởng, ngài phải về nghỉ ngơi à?"
"... Ừm, ta hơi mệt."
"Thuyền trưởng..." Alice vẫn có vẻ lo lắng, nàng ta bước tới, kéo kéo tay áo Duncan: "Ngài không sao chứ?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Duncan nghi ngờ dừng lại, quay đầu nhìn con rối không quá thông minh.
“Bởi vì hai ngày nay ngài thường xuyên thở dài, hơn nữa thời gian ở trong phòng thuyền trưởng cũng nhiều hơn ở bên ngoài — Cô Nina cũng cảm thấy ngài có tâm sự, nhưng cô ấy ngại hỏi ngài,” Alice thành thật trả lời: “Ngoài ra, vừa rồi ngài trở về, sắc mặt cũng rất kém, giống như... có rất nhiều chuyện luôn kiềm nén trong lòng. Có điều bây giờ sắc mặt của ngài ngược lại đã tốt hơn khi nãy."
Duncan có chút kinh ngạc nhìn con rối trước mặt.
Anh không ngờ rằng, Alice bình thường nhìn không có tim không có phổi và hồ đồ, lại biết quan sát và chú ý đến những điều này, càng không ngờ rằng cô ấy sẽ giữ lấy mình và nói ra tất cả những lời này như thế này —
Có lẽ chính vì ngày thường cô ấy không suy nghĩ nhiều chuyện, nên mới không biết chần chừ, do dự chăng?
Trong đầu Duncan hiện lên một số liên tưởng không mạch lạc, nhưng nhìn con rối vẫn tỏ ra lo lắng và nghi ngờ trước mặt, anh lại không biết phải nói gì.
Suy cho cùng, ngay cả khi đối mặt với Lucrecia hiểu biết nhiều, cũng có quá nhiều chuyện anh không thể giải thích rõ ràng.
"Cô không hiểu đâu," Trầm lặng một lát, Duncan lắc đầu: "Sự tình rất phức tạp, phức tạp đến mức căn bản không thể giải thích được với người khác. Đừng nói là cô, ngay cả Morris sợ e cũng không thể hiểu được."
Alice lại chỉ chớp chớp mắt, không chút do dự nói: "Vậy ngài cũng có thể nói cho tôi nghe mà."
Duncan dở khóc dở cười: “Không phải ta vừa nói rồi sao, cô nghe không hiểu…”
“Nhưng bình thường rất nhiều thứ ngài nói tôi vốn cũng nghe không hiểu mà,” Alice coi đó là điều đương nhiên: “Rất nhiều chuyện tôi đều nghe không hiểu, nhưng ngài vẫn sẽ nói cho tôi biết như thường — Tôi rất thích hợp để nghe người ta nói chuyện, hiểu hay không tôi đều sẽ lắng nghe..."
Biểu cảm của Duncan đột nhiên có chút vi diệu, nghe con rối ngờ nghệch này nói thẳng thừng như vậy, thậm chí còn có chút "tự hào" suy luận thần kỳ, anh nhất thời lại không tìm được chỗ phản bác.
Alice thì vẫn nhìn thẳng vào "thuyền trưởng" trước mặt, nàng ta không cảm thấy xấu hổ khi ngày thường mình không hiểu nhiều thứ, cũng không hề cảm thấy những gì mình nói lúc này có chỗ nào không đúng — Nàng ta nghĩ đến, nàng ta tò mò, nên nàng ta nói ra.
Nếu trong lòng có chuyện gì, nói ra sẽ tốt — Trong thế giới quan đơn giản của Alice, mọi thứ đều diễn ra như thế.
Nàng ta đột ngột chạy đi, chạy đến cách đó không xa ôm một chiếc thùng gỗ lớn cao bằng nửa người mình, đặt trên boong tàu gần lan can mạn tàu, sau đó lại ôm một chiếc khác, đặt cạnh thùng gỗ lớn vừa rồi.
Nàng ta nhanh nhẹn trèo lên thùng gỗ, mỉm cười vẫy tay với Duncan: "Thuyền trưởng, ngài cũng ngồi xuống đi — Cô Fanna đã nói, hóng gió một lát, ngắm nhìn biển, tâm trạng sẽ thấy dễ chịu."
Duncan do dự một lúc rồi đột nhiên bật cười.
Con rối này đang cố gắng, cố gắng dùng nhận thức và kinh nghiệm có hạn của mình, để tìm cách làm cho tâm trạng "thuyền trưởng" biến tốt hơn.
Duncan bước tới và ngồi trên thùng đặt cạnh Alice.
Tâm trạng của anh không hề thay đổi vì gió biển thổi tới — Nhưng tâm trạng của anh quả thật đã thay đổi tốt hơn.
"Alice."
"Hửm?"
“Ta hỏi cô một câu,” Duncan nghĩ, lúc đầu, anh cố gắng nghĩ nên làm cho Alice hiểu được khái niệm “mặt trăng” và “bầu trời đầy sao” như thế nào, nhưng bây giờ anh đột nhiên phát hiện thực ra mình căn bản không cần phải giải thích những điều phức tạp này cho nàng ta: "Giả dụ cô sống ở một nơi, mà có một sự vật, sự vật duy nhất ở nơi cô sống - nó không bao giờ có thể đến từ bất cứ nơi nào khác, cũng không bao giờ có thể thuộc về bất cứ nơi nào khác, chỉ cần nhìn thấy thứ này, cô liền biết, nó đến từ nơi đó..."
Alice suy nghĩ một lúc, tò mò hỏi: "Giống như tôi bây giờ đang ở trên Thất Hương Hào, mà ngài là thuyền trưởng duy nhất của Thất Hương Hào?"
Duncan sững sờ một lúc, sau đó ngập ngừng nói: "Sự so sánh của cô không hoàn toàn đúng... nhưng có thể hiểu theo cách này."
"Ồ, vậy sau đó thì sao?"
“… Sau đó, cô đã rời khỏi nơi đó, hơn nữa còn không thể quay lại được,” Giọng điệu của Duncan đột nhiên có chút trầm xuống: “Cô đã đến một nơi vô cùng xa xôi mà xa lạ, mọi thứ ở đây đều khác với quê nhà, cô ở đây sống một thời gian, muốn tìm đường về nhà, nhưng đột nhiên, cô nhìn thấy 'sự vật' đó – Sự vật về mặt lý thuyết chỉ có thể xuất hiện ở quê nhà của cô, bất luận thế nào đều không nên nhìn thấy ở xứ lạ..."
Lời nói của Duncan đã dứt, nhưng Alice vẫn còn đang ngây người suy nghĩ, mà sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta đột nhiên bật cười.
"Vậy thì chắc chắn tôi đã trở về Thất Hương Hào rồi!"
"Trở về Thất Hương Hào?"
"Những gì ngài nói, có thể hiểu như thế này - Ngài là thuyền trưởng duy nhất của Thất Hương Hào, một ngày nọ, tôi bị đưa đến một nơi rất xa Thất Hương Hào, hơn nữa không thể tìm được đường về tàu, nhưng ngài lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi — Thì chắc chắn tôi đã về nhà rồi! Dù sao thì dù ngài ở đâu, đó chính là Thất Hương Hào.”
Con rối mỉm cười vui vẻ, vẻ mặt tự tin nhìn Duncan.
"Như ngài đã nói, thứ đó chỉ có thể xuất hiện ở 'quê nhà', mà bây giờ nó xuất hiện trước mặt ngài, tức là ngài hiện đang ở nhà!"
Alice nói xong lý luận của nàng ta, sau đó xoay người lại trên chiếc thùng gỗ lớn, chống hai tay lên cằm, chồm người về phía trước, trên mặt nở nụ cười xán lạn:
"Thuyền trưởng, đây là một điều xoắn não sao?"
Duncan có chút sững sờ.
Anh ngơ ngác nhìn tiểu thư con rối trên thùng gỗ đối diện. Khi gió biển từ bên cạnh thổi tới, mái tóc trắng bạc của Alice bay lên, giống như tâm trạng luôn tươi sáng và vui vẻ của nàng ta.
Sau đó anh cười lên.
"Đúng, đây là một điều xoắn não - bây giờ chúng ta đều chuyển lại," Anh nhảy xuống khỏi thùng gỗ, cười nói với Alice: "Ngoài ra còn một điều nữa."
"Hửm?"
"Tư thế này của cô không ổn định."
Alice vẫn nghiêng người về phía trước, dùng tay chống cằm nghe vậy sửng sốt một chút: "Hả?"
Giây tiếp theo, nàng ta nghe thấy vị trí cổ đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc khe khẽ.
"Rắc —"
Rầm rầm hai tiếng, Alice ngã xuống đất hai lần, sau đó, trên boong tàu truyền tới chiêu bài của nàng ta, lắp ba lắp bắp —
"Thuyền trưởng, cứu, cứu... cứu..."