Trên boong trước của Bright Star, Shirley đang nắm lấy lan can bên mạn tàu, mặt đầy phấn khích nhìn đường bờ biển dần rõ nét trên mặt biển phía xa, vui vẻ hét lên: "Ô ô ô! Nhìn thấy bến cảng rồi! Đã có thể nhìn thấy bến cảng rồi!"
"Cô đừng kích động quá mà để té xuống," Giọng nói của A Cẩu từ bên cạnh truyền đến: "Hơn nữa cô cũng đừng chỉ cười ngây ngô, đừng quên lời hứa với thuyền trưởng trước khi ra ngoài, cho dù ra ngoài chơi cũng..."
Shirley không đợi nghe xong đã bắt đầu xua tay: "Ôi trời, ta biết ta biết, này A Cẩu ngươi cằn nhằn quá đấy, sao mà như mụ già vậy..."
Con chó săn biển sâu nằm trên boong cạnh đó nhất thời tỏ ra bất mãn, bắt đầu một đợt cằn nhằn mới, trong khi Lucrecia đứng cách đó không xa đang quan sát động tĩnh trên boong với đôi mắt phức tạp và tinh tế, ánh mắt chớp động cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Nina thì đứng bên cạnh Lucrecia, cô có chút lo lắng nhìn "nữ phù thủy biển" có khí chất tao nhã và bí ẩn, ngoại hình xinh đẹp nhưng lại mang cảm giác lạnh lùng và xa cách làm người khác bất an, nhỏ giọng nói: "Chị sẽ không cảm thấy Shirley quá ồn ào chứ? Cô ấy luôn như vậy..."
“Sẽ không,” Lucrecia hơi quay mặt lại, dửng dưng nói: “Trên con tàu này luôn rất ồn ào, đám rối của tôi sẽ còn ồn ào hơn thế này nhiều.”
"Ò..." Nina ò một tiếng, sau đó lại cười có chút ngượng ngùng: "Ờ thì... cảm ơn chị cho phép bọn em ngồi trên con tàu này."
“Cha bảo tôi đưa mọi người đến Lightwind Harbor, tôi hiển nhiên sẽ làm theo,” Lucrecia nói rồi, liếc nhìn Nina, dường như có chút không quen giao tiếp với người lạ, nhưng sự khó chịu và lúng túng này trong mắt người khác sẽ luôn trở thành lạnh lùng và cao ngạo, nên nàng ta cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, muốn làm cho mình trông ôn hòa hơn: "Tôi nhớ em tên là Nina, đúng chứ?"
“Ừm.” Nina lập tức gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"... Em gọi cha tôi là 'chú Duncan'," Lucrecia có vẻ tò mò: "Em... không sợ sao?"
"Không sợ ạ, chú Duncan rất tốt bụng," Nina mỉm cười nói, sau đó cô dừng một chút, nụ cười rạng rỡ chuyển thành nụ cười dịu dàng, cô nhìn vào mắt tiểu thư "nữ phù thủy" trước mặt: "Em biết chuyện gì đã xảy ra, chị không cần phải băn khoăn đâu ạ... em thấy như bây giờ rất tốt."
“... Vậy thì tốt.” Lucrecia im lặng nhìn Nina một lúc rồi khẽ gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta nghe thấy cô gái tên Nina bên cạnh lại tò mò hỏi: "Lucrecia tiểu thư... quan hệ giữa chị và chú Duncan không tốt lắm sao?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Em nghe có người nói như vậy. Họ nói rằng Bright Star đã cắt đứt với Thất Hương Hào vào một thế kỷ trước. Hơn nữa, khi chú Duncan đưa bọn em đến đây vừa rồi, em thấy chị luôn né tránh ánh mắt của chú ấy dù cố ý hay vô tìn." Khi Nina nói, giọng nói dần nhỏ lại: "Xin lỗi, có phải em đã nói sai gì rồi? Điều này hình như không được lịch sự cho lắm..."
“Chúng tôi quả thật từng đi trên những con đường khác nhau,” Lucrecia lại không để tâm, chỉ lắc đầu: “Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, còn hiện tại, mối quan hệ giữa tôi và cha có lẽ không thể dùng tốt hay không tốt để diễn ta, tôi nghĩ... chúng tôi chẳng qua chỉ không gặp mặt nhau quá lâu."
Nina chớp chớp mắt lắng nghe, dường như cảm nhận được sự tiếc nuối và thương cảm trong giọng điệu của tiểu thư "nữ phù thủy", ngập ngừng một lúc: "Chị khác với những gì em tưởng tượng lúc ban đầu... Trên thực tế, trước khi gặp chị em vẫn khá căng thẳng."
“Người đời đều sẽ đưa ra những phỏng đoán hoang đường đối với những điều họ không hiểu về chúng tôi, hơn nữa bọn họ cũng không bao giờ chịu trách nhiệm về những suy đoán của mình,” Lucrecia mỉm cười: “Ngoài ra, khi xưng hô với tôi thì không cần dùng kính ngữ, Nina, em có thể gọi tôi bằng tên."
Nina sửng sốt một chút: "Nhưng mà chị..."
"Cha tôi là 'chú Duncan' của em," Lucrecia nhìn Nina, trong nụ cười cuối cùng cũng có chút ấm áp thực sự: "Dưới tiền đề này em vẫn dùng kính ngữ để xưng hô với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất không được tự nhiên. "
Nina suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Dạ, hình như cũng phải..."
Khóe miệng Lucrecia cong lên, nàng ta nhìn cô gái trước mặt thực chất là một mảnh vỡ mặt trời, nhưng lời nói và hành động chẳng khác gì một cô bé bình thường, lại nghiêng đầu liếc nhìn "kẻ triệu hồi ác ma" đang nằm nhoài bên mép mạn tàu mong chờ vào thành để chơi đùa cách đó không xa.
Mà cùng lúc đó, học giả đại học Morris lúc này đang ở trong khoang tàu, trò chuyện với Taran Al, người đã mười mấy năm không gặp. Hai người dường như đang thảo luận dự định đến đại học thành bang ở Lightwind Harbor dạo thăm một chuyến. Trong khi thẩm phán quan bị lưu đày" tên Fanna đang ở giữa boong tàu, dưới sự dẫn dắt của thỏ Rabbi, tò mò tham quan "cấu trúc linh thể" độc đáo của con tàu.
Nói đến con rối sống tên "Alice", lúc này chắc chắn vẫn đang đi chung với cha - cha vừa lên tàu đã nói muốn giới thiệu nàng ta làm quen với Luni, sau đó sẽ đưa nàng ta rời đi.
Họ là những “người đi theo” mới của cha — Khi vô số người thông minh trên đời này đang mệt mỏi suy đoán mục đích sau khi gây dựng lại của Hạm đội Thất Hương Hào, những người này đơn giản giống như đang độ nghỉ phép.
Theo một nghĩa nào đó, những người này quả thực rất mạnh mẽ, mỗi người có những kỹ năng riêng biệt, chắc chắn xứng đáng với mỗi một vị trí trong Hạm đội Thất Hương Hào. Nhưng nhìn từ một góc độ khác...
Họ lại hoàn toàn khác với những gì Lucrecia tưởng tượng lúc đầu.
Đây không phải là một nhóm "quyến thuộc của không gian thứ" đáng sợ và kiềm chế, trái lại, họ rất thú vị và dễ hòa đồng. Cha tập hợp những người này lại... dường như không phải vì hoạch định sâu sắc và lâu dài nào đó, mà chỉ là đúng dịp tụ họp những người bạn đồng hành thôi.
"Sau khi cập bến, tôi sẽ sắp xếp chỗ đặt chân cho mọi người," Lucrecia thu lại suy nghĩ có chút lan man: "Tôi có một vài cứ điểm ở Lightwind Harbor, khá sạch sẽ. Sau khi vào thành, mọi người có mục tiêu gì không? Tôi có thể giới thiệu cho mọi người.”
"Giới thiệu?" Nina vừa nghe, mắt lập tức sáng lên: "Vậy chị... chị có biết nơi nào của Lightwind Harbor có nhiều đồ ăn ngon không? Em nghe nói tòa thành bang này có nhiều đồ ăn ngon nhất trong toàn bộ biển vô biên. Em đến đây vì điều này đấy!"
Biểu cảm của Lucrecia trong nháy mắt trở nên vi tế: "... 'Đồ ăn ngon' ở Lightwind Harbor?"
Nina ra sức gật đầu: "Đúng ạ!"
"... Cha tôi không giải thích chi tiết về văn hóa ẩm thực của Tinh linh cho em sao?"
"Không ạ," Nina mù mịt nói, dường như mơ hồ nhận ra sự vi tế trong giọng điệu của đối phương: "Ờ, là em đã nhầm lẫn gì sao?"
"... Ngược lại cũng không thể coi là nhầm, điều này cần em tự mình trải nghiệm mới hiểu," Lucrecia suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Sau này tôi sẽ đưa em đến khu phố Crown."
Nina háo hức mong đợi: “Bên đó có nhiều đồ ăn ngon à?”
"... Bên đó gần bệnh viện."
Nina: "...?"
Cùng lúc đó, trong khu nghỉ ngơi dành cho thuyền viên của Bright Star, Duncan tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa thích thú ngắm nhìn khung cảnh cách đó không xa.
Có hai con rối đang đứng đó, trông đều có chút ngờ nghệch.
Alice tò mò quan sát “người” xa lạ trông còn giống “con rối” hơn mình ở trước mặt, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại: “Thuyền trưởng! Làm sao kết bạn với người lạ hả?”
"Giới thiệu bản thân trước," Duncan không biết moi từ đâu ra mấy que khoai tây chiên, tiện tay ném cho Aye đang đi dạo trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: "Bắt đầu từ tên."
"Ồ," Alice gật đầu, rồi quay lại nhìn Luni đang đứng đối diện mình: "Xin chào, tôi tên là Alice, còn gọi là Dị thường 099."
“Xin chào, tôi là Luni,” Con rối dây cót đứng đối diện Alice cũng cúi người xuống, rất lịch sự giới thiệu bản thân: “Tôi là người hầu của cô chủ Lucrecia. Cô là người hầu của lão chủ nhân ư?”
"Tôi không phải, tôi là con rối của thuyền trưởng! Tôi phụ trách nấu nướng và dọn dẹp trên tàu!"
Luni nghiêng đầu, một bộ phận nào đó trên cơ thể phát ra âm thanh nhẹ của bánh răng cọ xát vào nhau.
Alice thì tiếp tục tò mò quan sát người bạn mới trước mặt: "Trên đầu cô không có sợi kìa!"
"Sợi? Đó là gì?"
"Là thứ mà trên người ai cũng có, từ trong cơ thể bay ra, thuyền trưởng nói chỉ có tôi có thể nhìn thấy," Alice khoa tay múa chân: "Ngài ấy nói nó có thể là 'sợi linh hồn', tôi cũng không hiểu là ý gì, dù sao một khi tôi nắm lấy, người sẽ bất động..."
“Lời nói của cô nghe thật khó hiểu,” Luni nói có chút khô khan: “Tôi là một con rối, tôi không có linh hồn… nhưng tôi có dây cót.”
Trong khi nói chuyện, con rối dây cót xoay người lại, phơi ra cho Alice xem tay cầm dây cót trông giống như một chiếc nơ lớn ở lưng dưới của cô.
"Ơ, dây cót à, tôi cũng có!" Alice lập tức vui mừng, cũng xoay người cho người bạn mới của mình xem: "Nhìn thấy vị trí này không? Phía dưới quần áo cũng có một lỗ dây cót, nhưng bản thân tôi không với tới được, cho nên chìa khóa của dây cót nằm trong tay thuyền trưởng..."
“Thú vị, chúng ta có điểm giống nhau,” Trong cơ thể Luni truyền ra một loạt âm thanh bánh răng vui sướng chuyển động, cô tựa hồ vui mừng: “Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tồn tại giống mình, cô chủ và lão chủ nhân đều nói cô có thể làm bạn với tôi, xem ra họ đã đúng."
"Đúng chứ? Thuyền trưởng thật lợi hại!" Alice vui vẻ nói: "Hơn nữa cô xem, khớp nối của chúng ta hình như cũng rất giống nhau, mặc dù cánh tay của cô cứng hơn của tôi đôi chút..."
Luni cúi đầu quan sát cánh tay của mình: “Đúng vậy, chúng ta có cấu tạo khớp nối tương tự nhau.”
Alice lập tức vui mừng hơn, sau đó đưa tay ôm đầu: "Đúng rồi, đầu của cô có thể rút ra được không? Của tôi có thể! Nhìn này —"
"Rắc —" một tiếng, Alice rút đầu mình ra trước mặt Luni, còn dùng hai tay bưng lên khoe khoang: "Cô, cô, nhìn này, nhìn này, có thể rút, rút xuống..."
Luni kinh ngạc nhìn hành động lợi hại của người bạn mới, cũng dùng tay ôm đầu mình rút xuống.
Rắc.