Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 547 - Chương: 547

Chương: 547

Phố Crown, trong khu phố nằm ở rìa thành khu thượng Lightwind Harbor này, có một tòa dinh thự mang sắc thái thần bí nằm khuất sâu trong nó – Số 99 phố Crown.

Đây là một tòa nhà hình chóp ba tầng, mang màu sắc tươi sáng đặc trưng của thành bang phương Bắc, hoàn toàn khác biệt với những ngôi nhà kiểu Tinh linh thường thấy ở Lightwind Harbor. Nó có mái nhà màu sẫm, tường ngoài màu trắng tương phản, rồi lại có cửa sổ cao ngất với hoa văn phức tạp và đường nét trang nghiêm. Phía trước và sau dinh thự thì có vườn rộng rãi khá hiếm thấy trong thành bang, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ và cây bụi cổ quái gần như không ai có thể gọi ra được tên.

Nhiều người biết đến sự tồn tại của dinh thự này, nhưng hầu như không ai biết nội tình của dinh thự này. Bởi vì chủ nhân của nó rất ít khi lộ mặt. Trong ngày thường, chỉ có một vài người hầu trầm mặc ít nói chăm sóc khu vườn và nhà cửa ở đây. Mà vào ban đêm, khi đèn trong dinh thự được bật lên, sẽ có một số cái ma trông quỷ dị đáng sợ xuất hiện trong những ánh đèn đó —

Một số người khăng khăng rằng họ nhìn thấy người hầu trông coi ngôi nhà vào ban ngày sẽ lột da người vào ban đêm, biến thành những con rối gỗ và người sắt hoạt động kêu cót két, đi đi lại lại trong nhà. Một số người tuyên bố rằng lúc họ đi ngang qua khu vực lân cận của dinh thự bị thu hút bởi những lời thì thầm không thể giải thích được, đến khi tỉnh dậy thì đã đi đến một nơi khác một cách khó hiểu. Thậm chí có người nói họ tận mắt nhìn thấy những cây cỏ ở vườn trước của dinh thự lúc mặt trời lặn trong nháy mắt biến thành bụi gai đen kịt, bao phủ toàn bộ tầng một của ngôi nhà lớn từng lớp như một cái lồng.

Do đó có vô số tin đồn kỳ lạ bắt nguồn từ đây. Trong những tin đồn kỳ quặc nhất, những người nhiều chuyện cho rằng thực ra ngôi nhà này giam giữ oán linh của một vị nữ sĩ, lực lượng của lời nguyền lan truyền từ tầng hầm của dinh thự, chuyển hóa người hầu ban đầu của nơi này - biến họ thành người sắt và con rối gỗ không có ý thức và ký ức khi màn đêm buông xuống.

Tuy nhiên, những điều này đều được chứng minh chỉ là ảo tưởng lạ lùng được tạo ra bởi những người qua đường với bộ não căng thẳng — Mà trong thành bang trên biển vô biên, những tin đồn và tưởng tượng tương tự luôn không thiếu.

Những dị biến và ô nhiễm do màn đêm mang đến khiến người ta căng thẳng thần kinh, không thể tránh khỏi sẽ có nhiều người cảnh giác quá mức coi những hang động phát ra gió và những ngôi nhà trống truyền tới tiếng động lạ thành những hang ổ sinh sản uế vật trong bóng tối. Ngày nào cũng có sẽ những báo cáo liên quan đến siêu phàm được những người thủ vệ của thành bang xử lý, trong đó khó tránh khỏi sẽ có những "báo cáo lầm lẫn" do căng thẳng thần kinh như vậy – Tình huống thông thường, chỉ cần loại cảm giác căng thẳng này không vượt qua ranh giới "ô nhiễm tinh thần" thì sẽ không có vấn đề gì.

Suy cho cùng, sự lo lắng thuần túy vẫn chưa đến mức thật sự "tạo ra" thứ gì trong bóng tối, người dân đủ cảnh giác vẫn hơn không có phản ứng gì sau khi xâm nhiễm siêu phàm thực sự xảy ra.

Về phần chủ nhân thực sự của căn dinh thự...

"Nữ phù thủy biển" từ lâu đã quen với những ánh mắt sợ hãi và những lời nhắn khủng khiếp vây quanh mình. Thậm chí ở một mức độ nào đó, một số tin đồn vây quanh Số 99 phố Crown còn được nàng ta chủ động lan truyền.

"Con cần một nơi để nghỉ ngơi trong thành bang. Dù sao, luôn ở trên biển sẽ khiến người ta căng thẳng thần kinh, con cũng không ngoại lệ." Trở lại "nhà" mình ở Lightwind Harbor, Lucrecia đi đến bên cửa sổ, nhìn cánh cửa có vẻ khá yên tĩnh: “Nhưng con lại không thích tiếp xúc với người khác — trong thành bang rất khó tìm được một nơi thực sự không có người quấy rầy, khu phố khuất nẻo đến đâu cũng đông đúc người, cho nên không bằng tạo ra chút tiếng động dọa người, khỏi phải có ai xuất phát từ sự tò mò đứng trước cửa quan sát."

"Tại sao không cân nhắc việc học hỏi từ Tirian?" Duncan tò mò quan sát đồ đạc trong ngôi nhà lớn này, thuận miệng nói sau khi nghe Lucrecia nói: "Hắn đã tìm một hoang đảo ở khu không người ở biển Lạnh làm căn cứ của Hạm đội Seamist, trong một thế kỷ đều không cần phải lo lắng về việc bị người khác quấy rầy..."

Lucrecia quay đầu lại: “Sau đó lúc lén xem vũ điệu thoát y ở nhà bị lão cha người bắt gặp?”

Duncan đột nhiên ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, đừng nói anh trai con như vậy — lần sau hãy nói trước mặt hắn."

Lucrecia: "..."

Khóe mắt tiểu thư nữ phù thủy giật giật thấy rõ — Nàng ta cũng không biết liệu mình có thích tính cách hiện tại của cha hay không, nhưng nàng ta biết mình rõ ràng vẫn cần một thời gian để làm quen.

Nhưng rất nhanh, nàng ta đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình: “Con không học được huynh ấy. Chiếm một hòn đảo, đồng nghĩa với phải xây dựng và quản lý vô số cơ sở vật chất, còn phải thống ngự một hạm đội, duy trì cả một hệ thống từ hậu cần đến giao lưu đối ngoại, con không có tâm tư này – Điều này sẽ chiếm rất nhiều thời gian dùng cho nghiên cứu của con, phải biết rằng, chỉ cần duy trì sự vận hành của Bright Star đã khiến con kiệt sức rồi."

Tiếng bước chân từ bên cạnh truyền đến, một người hầu mặc đồng phục đen trắng, trên tay bưng khay đi tới. Trong khay có khăn nóng và đồ uống giải khát giải tỏa mệt nhọc đi đường — Người hầu này hơi khom người kính chào Lucrecia và Duncan, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm cứng đờ như một xác chết, bên trong cơ thể truyền ra tiếng tích tắc của đồng hồ và bánh răng vận hành.

“Con và Tirian có lĩnh vực chuyên môn riêng,” Duncan cầm lấy một ly đồ uống trên khay, lại tò mò quan sát “người hầu nam” nhìn không khác gì người thật, nhưng chỉ cần nhìn lâu sẽ phát hiện chỗ khác biệt không phải con người, từ đó sinh ra tâm lý sợ hãi, thản nhiên nói với Lucrecia: “Trước khi gặp lại hai đứa, ta đã nghe thấy rất nhiều tin đồn về hai đứa. Trong lời đồn, mối quan hệ huynh muội của hai đứa rất lạnh nhạt, thậm chí gần như đối lập. Bây giờ xem ra, đúng là sai lệch quá nhiều."

"Dù sao... sự chia rẽ của Hạm đội Thất Hương Hào là một sự kiện lớn của một thế kỷ. Mà những sự việc sau sự kiện đó lại không phải là điều mà người bình thường có thể nghe ngóng được. Họ chỉ biết Bright Star và Sea Mist mỗi người một ngả, gần như chạy đến hai đầu của văn minh thế giới. Điều này khó tránh khỏi sẽ khiến họ tưởng tượng ra... một đống tuồng kịch."

Lucrecia nói rồi, lắc đầu với vẻ mặt phức tạp.

"Sau khi người... rời đi, con và anh trai từng gặp nhau vài lần ngắn ngủi. Khi đó, Thất Hương Hào đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hiện thực, nhưng bọn con lại có thể cảm nhận được rằng người vẫn còn... 'sống'."

Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang nói một mình, thì thầm những chuyện xưa cũ mà người ngoài không thể nào biết được.

"Gần biên cảnh, thời điểm vào đêm, trên tuyến đường người từng thăm dò qua, chỉ cần thả lỏng tinh thần một chút, bọn con sẽ 'nghe thấy' giọng nói của người. Tiếng gào thét không có lý trí, tràn đầy ác ý và ham muốn hủy diệt đó, lần lượt truyền đến từ chỗ sâu thế giới, dường như đang giùng giằng nổi lên, muốn phá bỏ rào cản giữa thế giới hiện thực và không gian thứ...

"Đã nhiều lần, bọn con thậm chí còn nhìn thấy người và Thất Hương Hào trong bóng tối lúc ngày đêm luân phiên — Con tàu đó nổi lên từ bóng tối, áp sát bọn con như ngày tận thế, nơi nào nó đi qua đều là cái chết.

“Nhưng rồi bọn con phát hiện ra rằng, chỉ có bản thân bọn con có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, nó chỉ tồn tại trong tầm nhìn của bọn con, trong suy nghĩ của bọn con.

"Sau đó nữa, anh trai tổng kết ra một số quy luật, phát hiện ra rằng chính vì sự tồn tại của 'bọn con' nên mới thu hút được 'ánh mắt' của người. Con và Tirian cách càng gần, lực thu hút này sẽ càng mạnh... Người có biết không? Giống như đèn đuốc, khi hai ngọn đèn tụ chung một chỗ, sẽ tỏa ra hào quang rực rỡ hơn. Mà con và Tirian, chính là 'ngọn hải đăng' để người từ không gian thứ trở về thế giới hiện thực...

"Thế là, bọn con tách ra, ngày càng xa, Tirian đến biên giới phía bắc, con thì lái tàu chạy thẳng về phía nam - Khi bọn con cách nhau nửa vòng trái đất, bọn con cuối cùng không còn nhìn thấy ảo ảnh của người nữa, rồi khi bọn con cách xa hơn... cuối cùng sẽ không nghe thấy tiếng gầm của người nữa."

Lucrecia nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, kìm nén lời nói cả thế kỷ, kéo dài cả trăm năm.

Duncan ở một bên yên lặng lắng nghe, lại không biết nên nói gì — Anh biết, người mà "nữ phù thủy" giờ phút này đang nhớ tới và thảo luận tới thực ra là một người khác, anh vốn không cần thiết phải cảm thấy gánh nặng bởi vì lời kể của nàng ta, cũng không cần cảm thấy tiếc nối hay áy náy. Nhưng không biết vì sao, anh lại khó mà làm thinh không chút cảm động, thậm chí đáy lòng dâng lên "tình cảm" không biết có thuộc về mình không đến mức không thể kiềm chế được. Vì thế sau hồi lâu trầm lặng, anh chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài: "Nhọc cho hai đứa rồi."

“Thật ra thì… cũng tàm tạm,” Lucrecia mỉm cười và khẽ lắc đầu: “Mười năm đầu, bọn con rất nhớ cha, thậm chí khi nghe thấy những tiếng nói đó và nhìn thấy những hình ảnh không có thật đó sẽ còn sinh ra ý nghĩ không thiết thực. Nghĩ rằng nếu cha thật sự đi theo 'ánh sáng' trở lại thế giới hiện thực, có lẽ mọi thứ vẫn có thể tốt lên.

"Mười năm sau đó nữa, thảm họa kinh khủng do Thất Hương Hào thường xuyên đến gần thế giới hiện thực gây ra ngày càng nhiều, bọn con đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lại thêm một số tâm lý thúc giục không biết có thể được coi là 'tinh thần trách nhiệm' hay không, anh trai và con bắt đầu tìm kiếm cách thực sự lưu đày cha hoàn toàn.

"Mấy năm nữa trôi qua... 'lưu đày' của bọn con dường như bắt đầu có hiệu quả, khi nỗi sợ hãi dần lắng xuống, nỗi nhớ nhung lại không khỏi trỗi dậy, anh trai thỉnh thoảng sẽ nhắc đến ngày xưa. Bọn con cẩn thận không nhắc đến cha và cái tên Thất Hương Hào, nhưng không kiềm được bàn luận về những tuyến đường vĩ đại và những chuyến đi đáng nhớ...

"Mà đến ba mươi bốn mươi năm trở lại đây, điều có thể thảo luận hết thảy đều đã thảo luận qua, bọn con cuối cùng cũng dần không nhắc đến chuyện của Thất Hương Hào nữa. Mọi thứ tựa hồ đều đã trôi qua, thậm chí trong văn kiện chính thức của đại đa số thành bang và trong kinh nghiệm đi tàu của các thuyền trưởng, Thất Hương Hào đã trở thành một 'thuật ngữ lịch sử', một câu chuyện huyền thoại — Theo đó, nỗi sợ hãi của người đời đối với Sea Mist và Bright Star dường như đã lắng xuống rất nhiều.

"Và rồi cha đã xuất hiện — Bạch Tượng Mộc Hào thoát khỏi cơn bão và mang tin tức khủng khiếp đến thành bang Phổ Lan Đức... Cha có biết không? Tirian đã không ngủ ngon trong ba ngày sau khi nhận được tin."

Nàng ta chợt cười lên, dường như cả thế kỷ nay đều chưa bao giờ cười nhẹ nhõm như vậy.

Trên mái tóc nàng ta, phụ kiện cài tóc màu trắng bạc hình sóng biển và lông vũ khẽ đung đưa theo nụ cười, tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Duncan khẽ thở dài.

Tuy nhiên, ngay khi anh định nói điều gì đó, một tiếng hét đột ngột phát ra từ hướng phòng khách, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa anh và Lucrecia.

Nghe giống giọng của Nina.

Duncan và Lucrecia liếc nhìn nhau thật nhanh, rồi quay người chạy vào phòng khách.

Mới chạy được nửa đường, họ nghe thấy giọng nói đầy kinh hãi và bực mình của Nina —

"Bọn họ! Tại sao! Trên bánh kếp nướng! Phải cho đậu hũ thối —"

Bình Luận (0)
Comment