Biểu cảm trên khuôn mặt của Fanna không chút bất ngờ đương nhiên không giấu được Hải Đế, vị “bác sĩ tâm thần” thường xuyên hợp tác với giáo hội này ngay lập tức liền đoán được điều gì đó từ phản ứng của vị thẩm phán quan này.
Sau một chút do dự, nàng ta thận trọng hỏi: "Xem chừng... vấn đề đằng sau sự việc lần này rất lớn?"
Fanna gật đầu: "Vấn đề rất lớn."
Hải Đế suy nghĩ một chút, vừa thu dọn hộp y tế của mình vừa nói nhanh: "Ngày mai tôi nghỉ phép, lần này có thể cũng..."
“Hải Đế nữ sĩ, có thể cô đã thiết lập mối liên hệ với sự việc này,” Fanna liếc nhìn Hải Đế: “Thật xin lỗi, nhưng tất cả những người xuất hiện tại hiện trường vào thời điểm đó, bao gồm cả tôi, đều từng biểu lộ ô nhiễm một loại nhận thức nào đó. Những vấn đề tinh thần mà cô tìm thấy ở những tín đồ tà giáo này, thực ra đã từng xảy ra trên người mỗi người chúng tôi, chỉ có điều… cảm tạ sự phù hộ của nữ thần, chúng tôi không bị ô nhiễm sâu, nên lúc này đã “tỉnh” lại thế thôi."
"... Chết tiệt, tôi biết ngay làm nghề này sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải loại chuyện này," Hải Đế cuối cùng dừng lại động tác thu dọn hộp y tế, nàng ta bụm trán: "Ban đầu đúng là nên nghe theo lời khuyên của cha tôi, kế nghiệp ông làm nhà thẩm định đồ cổ, hoặc cho dù nghe theo lời khuyên của mẹ làm giáo viên lịch sử tại một trường công lập ở Khu phố Thập Tự cũng được... Điều đó an toàn hơn nhiều so với việc tiếp xúc với những tín đồ tà giáo."
“Nghĩ thoáng một chút, ít nhất công việc hiện tại của cô đủ cho cô duy trì một cuộc sống vẻ vang ở thành khu thượng,” Fanna lắc đầu, trước mặt Hải Đế tuổi xấp xỉ lại quen biết nhiều nằm, thái độ của nàng ta tỏ ra bình dị gần gũi hơn rất nhiều so với trước mặt các bộ hạ: "Nói ra nghe xem những phát hiện của cô mau đi, điều này có lẽ sẽ giúp ích giáo hội và tòa thị chính nắm bắt được tình hình."
"... Thực ra rất đơn giản, một sự khác biệt dễ nhận thấy," Hải Đế thở dài, nói về những manh mối mà mình đào được từ trong tiềm thức của những tín đồ tà giáo đó: "Vào buổi nghi thức hiến tế đêm đó, một tế phẩm mất kiểm soát trước vật tổ của mặt trời, đồng thời hiến tế ngược lại thần quan chủ trì nghi thức. Mà căn cứ theo manh mối chúng tôi tìm thấy tại hiện trường, 'tế phẩm' gây ra mất kiểm soát đó thực chất là một 'thi thể' đã bị hiến tế, hắn chết nhưng sống lại rồi đi tới trên đài cao, đúng chứ?"
Fanna gật đầu: "Đương nhiên, tôi nhớ rất rõ."
"Vậy thì vấn đề tới rồi... Nếu tế phẩm này đã bị hiến tế qua một lần, vậy tại sao không có lấy một tín đồ tà giáo nào ở hiện trường lúc đó nhận ra hắn chứ? Tín đồ tà giáo bình thường thì cũng thôi, tại sao ngay cả bản thân thần quan cũng không nhận ra tế phẩm trước mắt từng bị chính bản thân hiến tế qua trước đó không lâu?"
Fanna chậm rãi cau mày: "... Những tín đồ tà giáo ở hiện trường trơ mắt nhìn tế phẩm từng bị hiến tế qua một lần trước đó không lâu lần nữa xuấn hiện trước mắt, nhưng lại không có bất kỳ người nào nhận ra sự khác thường... ký ức của bọn họ bị sửa đổi, nhận thức bị xáo trộn."
“Ngay cả chúng ta cũng không phát giác ra chỗ khác biệt dễ nhận thấy này vào thời điểm đó, không phải sao?” Hải Đế cười khổ xòe hai tay ra: “Trên thực tế, thậm chí cho đến tận một tiếng trước, tôi đều không ý thức được bản thân lại bỏ qua chuyện đương nhiên này, mà cho đến bây giờ, tôi cũng mới biết được từ miệng của cô rằng tinh thần của bản thân tôi từng bị ảnh hưởng qua."
Fanna nhất thời không nói gì, quay người đi đến trước mặt tín đồ tà giáo còn đang trong trạng thái vô tri vô giác.
Tín đồ tà giáo bị một liều lớn thuốc thần kinh và xông hương cường hiệu thôi miên cùng lúc, chỉ khẽ lắc đầu, ngơ ngác nhìn nữ sĩ cao lớn trước mặt.
Fanna đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Những tín đồ tà giáo chém giết lẫn nhau sau khi nghi thức mất kiểm soát này, cũng do sự rối loạn mặt nhận thức sao?"
“Đúng vậy, tôi đã 'nhìn thấy' một số hình ảnh lóe lên trong trí nhớ của bọn họ," Hải Đế trả lời: "Những hình ảnh này dường như đã đóng dấu ấn tượng vô cùng sâu sắc vào bọn họ, khiến bọn họ tin chắc rằng những người khác trong hiện trường nghi thức đều bị ác linh hoặc những thứ tương tự chiếm hữu và khống chế. Bọn họ không hề cho rằng mình đang chém giết đồng bào, mà cho rằng mình đang xua đuổi ác linh trong cơ thể những đồng bào khác…”
"Điều này phần nhiều là bản năng linh hồn của bọn họ đang báo hiệu cảnh giới - Những tín đồ tà giáo cũng là giáo đồ, đằng sau bọn họ dù sao cũng có một mặt trời hắc ám đang 'ban phước' cho những người này. Khi những mối nguy hiểm to lớn và quỷ dị xuất hiện, những giáo đồ được ban phước này rất có thể đã cảm nhận được gì đó," Fanna phân tích dựa trên kinh nghiệm: "Ảo giác điên cuồng của bọn họ thực ra ít nhiều đã tiết lộ chân tướng, nhưng đáng tiếc, những người bình thường không trải qua huấn luyện này hoàn toàn không biết phân biệt ý nghĩa của những lời cảnh báo này, ngược lại rơi vào trạng thái điên loạn tập thể."
Hải Đế nghiêm mặt nhìn Fanna, sau vài lần do dự, nàng ta cuối cùng cũng thận trọng lên tiếng: "Vậy nên... đằng sau sự việc này rốt cuộc là thứ gì? Còn tà môn hơn cả mặt trời cổ đại đó sao?"
Fanna suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn là không nên nghe ngóng, Hải Đế, mối liên hệ giữa cô với sự việc này còn chưa sâu, nhưng nếu như tìm hiểu thêm, một số mối liên hệ không thể tách rời nào đó e rằng sẽ tạo dựng nên."
“Được rồi, nếu ngay cả vị thẩm phán quan như cô đều nói như vậy, vậy tôi nên bảo vệ cái mạng nhỏ của mình là quan trọng hơn,” Hải Đế vừa nói, vừa xách hộp y tế đã thu dọn xong lên: “Tôi thực sự phải cho mình một kỳ nghỉ… yên tâm, không phải chạy trốn, qua hai ngày nữa ở Bảo tàng Hải dương có một cuộc triển lãm, tôi khá hứng thú."
Fanna gật đầu: "Tham quan Bảo tàng Hải dương học là một cách tốt để thư giãn, phước lành của nữ thần cũng được lấp đầy trong những cuộc triển lãm đó."
Hải Đế mỉm cười, xách hộp y tế đi về phía cửa, nhưng vừa định đẩy cửa đi ra, nàng ta lại đột nhiên dừng lại, không yên tâm quay đầu lại liếc nhìn Fanna: "Tôi bảo... ô nhiễm đã thực sự lắng xuống rồi sao?"
"Yên tâm đi, tất nhiên là đã lắng xuống rồi," Fanna bất lực giang hai tay ra: "Chúng ta chỉ vấp phải một chút 'tàn dư' thôi, cô đã ở trong thánh đường tĩnh mịch này lâu như vậy, phước lành của nữ thần đã sớm thanh lý sạch sẽ ảnh hưởng mà cô chịu phải."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi," Hải Đế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và đẩy cửa ra: "Vậy hẹn gặp lại lần sau, thẩm phán quan Fanna."
Fanna đưa mắt nhìn Hải Đế nữ sĩ rời khỏi phòng.
Mà bên cạnh nàng ta, giáo đồ mặt trời ngu đần bị xông hương cường hiệu và tiêm thuốc thần kinh cũng đang nhìn chằm chằm vào Fanna với đôi mắt mù mịt hé mở.
Chất thuốc do nền văn minh hiện đại chế tạo ra, xông hương lưu truyền từ thời xa xưa, môi trường thánh đường tĩnh mật, "phước lành" của mặt trời ăn sâu vào linh hồn, những lực lượng hỗn loạn này quấn lấy nhau và hội tụ, sản sinh ra sự ảnh hưởng tinh tế trong cơ thể của tín đồ tà giáo.
Trong đôi mắt của tín đồ tà giáo, phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Fanna.
Gã nhìn thấy vị thẩm phán quan đang đứng phía trước này, dáng người cao ngất và kiên định.
Gã nhìn thấy một hư ảnh mơ hồ không rõ đang đứng sau lưng Fanna, đó là ảo ảnh gần như trong suốt, xung quanh ảo ảnh còn bùng cháy ngọn lửa u lục mãnh liệt.
Ảo ảnh cao lớn này lặng lẽ đứng sau Fanna, đứng đó với vẻ mặt không biểu cảm.
...
Duncan vô cảm ngồi trong phòng hải đồ, nhìn con rối Alice đang bận bịu trước mặt mình.
Nàng ta bưng tới một mâm lớn với bộ đồ ăn sáng bóng và một bát canh lớn nóng hổi bên trên.
Ngửi thấy, có thể là canh cá.
Hiển nhiên, sau khi làm quen nhiều hơn với môi trường trên Thất Hương Hào, vị tiểu thư con rối này lại nảy ra một ý tưởng mới, muốn "dùng cách riêng của nàng ta làm chút gì đó cho thuyền trưởng".
“Bữa tối?” Duncan tò mò nhìn con rối, nhìn đối phương đặt bộ đồ ăn và canh cá xuống trước mặt mình: “Sao đột nhiên cô lại nghĩ tới làm cái này?
"Tôi đã dọn dẹp xong kho nguyên liệu nấu ăn trong bếp, sau đó nhìn thấy... cá trong thùng," Alice mỉm cười tự hào: "Rất nhiều việc trên tàu tôi đều không giúp được, nhưng nấu ăn thì luôn có thể, sau này tôi sẽ nấu ăn cho ngài."
“Có lòng như vậy, là chuyện tốt,” Duncan cũng không biết nên đánh giá như thế nào về con rối kỳ lạ khó hiểu này, chỉ là đối mặt với nụ cười chân thành của Alice, bất kỳ ai cũng không tiện từ chối. Anh chỉ là có chút tò mò: “Nhưng là một con rối, cô biết nấu ăn sao?"
"Tôi có thể học mà, cảm thấy khá đơn giản," Alice nói, làm ra vẻ như chuyện đương nhiên: “Những thứ cơ bản nhất thì hỏi thăm Đầu Sơn Dương tiên sinh một chút là được, trước đây hắn đã kể cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều chuyện về nấu ăn...”
Duncan ngơ ngác liếc nhìn Đầu Sơn Dương bên cạnh, rồi lại liếc nhìn Alice.
Một tượng gỗ, một con rối không rõ chất liệu, hai cộng lại không thể tạo thành hệ tiêu hóa, còn tụ lại nghiên cứu nấu ăn, một kẻ dám dạy, một kẻ thật dám nghe à?
Anh cũng không biết mình nên có tâm trạng như thế nào, chỉ là cầm muỗng lên khuấy đảo sơ qua canh cá trong bát, cho rằng ít nhất thứ này cũng có mùi thơm, nhưng giây tiếp theo, động tác của anh liền đông cứng lại.
Sau một lúc im lặng, anh đưa tay kéo từ trong muỗng canh ra một sợi tóc dài màu trắng bạc.
"Tóc của cô rơi vào rồi," Duncan nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Hả, không phải tôi làm rơi tóc vào,” Alice lập tức phẩy tay: “Đầu tôi đã rơi vào… Có điều ngài yên tâm, tôi đã vớt ra ngay mà không cần ai giúp!”
Duncan: "...?"