Chuyện này quả thật quá tà môn, cho nên đến cuối cùng Duncan vẫn không thể ăn bát canh cá xuống bụng.
Suy cho cùng, chỉ cần vừa nghĩ tới cái đầu của tiểu thư con rối đã từng lăn trong nồi canh, anh đã cảm thấy phong cách của bữa tối này đang chạy theo hướng lời nguyền rủa đến cùng tử thần – cho dù phong cách thực của Alice kỳ thực không thể hài hòa, chuyện nàng ta làm rơi đầu vào trong nồi cũng có chút quá mức đáng sợ...
Tiểu thư con rối tỏ ra có chút đau lòng, nàng ta nhìn thức ăn bị Duncan để qua một bên, hai tay nắm lấy trang trí ren trên mép quần áo: "Thuyền trưởng, ngài giận sao?"
Duncan mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần liếc nhìn con rối: "Trên tàu nếu có chuyện gì không vui, cô có thể trực tiếp nói cho ta biết..."
"Hả? Tôi không có..."
“Vậy sau này cố gắng đừng vào bếp…” Duncan thuận miệng nói, nhưng ngay sau đó anh để ý thấy vẻ mặt càng lúc càng như đưa đám của Alice, cuối cùng vẫn lắc đầu bất lực thay đổi lời nói: “Bỏ đi, xuất phát điểm của cô là tốt, thực ra ta rất vui, nhưng chuyện nấu ăn... không quen sẽ xảy ra một số sơ suất, sau này quen rồi sẽ ổn."
Alice lập tức đứng thẳng người: "Vậy sau này tôi vẫn có thể thử?"
Duncan im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "... Chú ý một chút là được."
Anh cũng là nghĩ đến: Con rối bị nguyền rủa này rõ ràng không thể chịu đựng được hiện trạng sống trên Thất Hương Hào, có lẽ nàng ta thật sự có "bản tính" nào đó khiến nàng ta nhất định phải làm một số chuyện gì đó trên con tàu này mới có thể yên tâm được. Mà nàng ta lại là một cá thể độc lập có suy nghĩ và có nhân cách, Duncan cảm thấy rằng mình không thể luôn dùng cách đả kích để đối đãi với con rối này.
Như vậy so với việc để Alice vào bếp giúp đỡ sẽ luôn tốt hơn là để nàng ta tiếp tục chiến đấu với dây thừng, dây neo và đạn đạo bác — Ít ra nồi chén gáo chậu trên Thất Hương Hào cũng có tính khí tốt hơn đôi chút.
Anh cúi đầu liếc nhìn canh cá bên cạnh, bình tĩnh mà xem xét, mùi vị của canh cá thực ra khá bình thường, gia vị trên tàu tuy có hạn, nhưng độ lửa không thành vấn đề. Nhưng thân là một con rối cả vị giác và hệ tiêu hóa đều không có, Alice có thể làm được đến trình độ này chỉ dựa vào mấy câu kiến thức lý thuyết (Hơn nữa kiến thức lý thuyết này còn đến từ Đầu Sơn Dương tương tự cũng không ăn thức ăn của con người), thực ra đã khá giỏi rồi.
Hai kẻ không ăn được thức ăn của con người tụ lại có thể làm ra được một món ăn con người có thể ăn được, còn đòi hỏi gì nữa chứ? Duncan cảm thấy rằng chỉ cần sau này con rối này cẩn thận hơn một chút, hẳn là vẫn có thể đảm nhiệm được công việc trong bếp – Như vậy ít nhất sau này thuyền trưởng như anh sẽ không phải tự mình nấu ăn.
“Vậy… Thuyền trưởng, có muốn tôi làm chút thứ khác cho ngài không?” Lúc này, giọng nói của Alice từ bên cạnh truyền tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Duncan: “Tôi còn cùng Đầu Sơn Dương tiên sinh học cách nướng cá và chiên cá, trong bếp có..."
"Tạm thời không cần, ta không đói," Duncan lắc đầu, thực tế thì cơ thể anh không có nhu cầu ăn uống mạnh mẽ, anh thường duy trì ba bữa một ngày chỉ để duy trì thói quen "nhân loại" thôi. Lúc này món canh của Alice đã dập tắt cơn thèm ăn của anh từ lâu, nên anh liền đứng bật dậy khỏi bàn: "Ta muốn đi dạo trong khoang tàu một lát."
“Ngài muốn đến khoang tàu?” Alice sững sờ một lúc, ngay sau đó nét mặt của nàng ta trở nên hơi căng thẳng như thể nhớ ra điều gì đó: “Vậy… vậy ngài có thể xuống 'phía dưới' nhìn một chút được không?"
“Phía dưới?” Duncan cau mày.
"Chính là khoang sâu hơn - những nơi mà tôi không được phép vào," Alice nói: "Tôi luôn nghe thấy những tiếng kẽo kẹt ở dưới đó vọng lên, đôi khi còn giống như như có ai đó đang lẩm bẩm phía dưới sàn, hay là ngài đi xem thử... có phải có chuyện gì đang xảy ra ở dưới đó không?"
Nhìn vẻ hơi lo lắng trên khuôn mặt của tiểu thư con rối, trái tim của Duncan nhất thời dâng lên chậm rãi.
Tầng sâu hơn của Thất Hương Hào... Đó là nơi anh chưa từng khám phá qua!
Bởi vì nơi sâu nhất mang đến cho anh một cảm giác thực sự kỳ quái và nguy hiểm, mà khi đó anh còn chưa "cầm lái", cũng chưa nắm giữ lực lượng của ngọn lửa linh thể, cho nên mấy lần thăm dò trước anh đều dừng bước tại nơi dẫn đến khoang sâu hơn -- Tất nhiên, anh có kế hoạch khám phá xa hơn trong tương lai, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.
Ngay tại lúc này, giọng nói của Đầu Sơn Dương đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: "A, nghe có vẻ như ở dưới đáy khoang có chút không yên phận, Thuyền trưởng, ngài có muốn đi xuống xem thử không?"
Duncan còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Đầu Sơn Dương tự luyên thuyên một mình: "Nghĩ kỹ lại, hình như đã rất lâu rồi ngài quả thật không kiểm tra phía dưới, đáy khoang cần được sự trấn an của Thuyền trưởng, ngài biết đấy, nơi đó dù sao đã ngâm trong biển vô ngần thời gian dài... Ngài có muốn mang theo đèn xách của mình không? Vẫn đặt ở chỗ cũ, ngay sau cánh cửa... Ngài đã luôn ở tầng trên suốt thời gian qua, những tên ở tầng dưới ồn ào không thôi, ngài không biết bọn họ phiền phức thế nào đâu, than ôi, tôi là người thích yên tĩnh, không nghe lọt nổi những âm thanh kẽo kẹt đó lúc nửa đêm đâu..."
Duncan lặng lẽ liếc nhìn Đầu Sơn Dương, gã lập tức im lặng lại.
Thành thật mà nói, sau khi nghe một vài nội dung mà Đầu Sơn Dương nhắc tới, anh đột nhiên có thêm vài phần chống đối với đáy khoang quỷ dị đó – Nghe vào, nơi đó có vẻ như đã bị ảnh hưởng bởi tầng sâu hơn của biển cả vô biên và trở thành kết cấu được cho là “bất bình thường” ngay cả trên Thất Hương Hào!
Nhưng những suy nghĩ trái chiều cũng chỉ đọng lại trong đầu chưa đầy một giây.
Không sớm thì muộn, anh sẽ phải tiến hành khám phá thêm các kết cấu khác của Thất Hương Hào, hơn nữa tốt hơn là nên đi sớm hơn là đi muộn... Lý trí nói với anh rằng thực ra chuyện này càng sớm càng tốt.
Thất Hương Hào rất lớn, không chỉ có chiều dài đáng kinh ngạc, mà chỗ sâu của những khoang khác cũng phân rất nhiều tầng. Trước mắt khu vực mà Duncan nắm rõ thực ra chỉ có kết cấu tầng trên của con tàu này – bao gồm khu vực boong tàu, khoang trên và kho đạn bên dưới boong, khu vực hỏa pháo, còn có nhà kho, khoang chứa nước ngọt cùng một phần của phòng thuyền viên bên dưới nữa. Mà dựa trên những khám phá trước đó, anh hoàn toàn có thể hình dung ra được phía dưới những khu vực này đến cuối cùng còn có những kết cấu khổng lồ cỡ nào ẩn giấu ở chỗ sâu trong bóng tối như thế nữa.
Những kết cấu đó nằm dưới mực nước, xét từ độ sâu, chúng hoàn toàn chìm trong biển vô biên.
Tối tăm, u ám và vang vọng tiếng gió hoặc tiếng gầm rú trống rỗng — Càng vào sâu, điều kiện trong Thất Hương Hào càng quỷ dị.
Duncan không hiểu con tàu của mình – Tình hình này cứ luôn kéo dài chắc chắn là không được.
Anh đã là thuyền trưởng của con tàu này, Thất Hương Hào là điểm dừng chân, càng là đại bản doanh cho các hoạt động của anh ở thế giới này, anh không thể hiểu biết nửa vời đối với căn cứ địa của mình như vậy – cho dù chỉ để tồn tại lâu dài trong biển cả vô biên tràn ngập dị thường và dị tượng, anh cũng phải hiểu rõ chỗ tiềm năng và nguy hiểm của Thất Hương Hào.
Trời mới biết ngày mai có nguy cơ giáng xuống hay không, trời mới biết Thất Hương Hào có đụng phải những con cháu trong biển sâu đó, hay biên giới hiện thực sụp đổ trong giây tới hay không.
Huống chi, vừa rồi Đầu Sơn Dương còn nhắc tới một câu: Đáy khoang cần sự trấn an của Thuyền trưởng.
"Thuyền trưởng" đã quá lâu không xuống khoang dưới... nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hệt như sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
Duncan đứng dậy đi đến sau cửa tìm chiếc đèn xách mà Đầu Sơn Dương nhắc tới.
Đây là một chiếc đèn xách khá cũ kỹ, khung bằng đồng có hình lăng trụ lục giác với phần trên rộng và phần dưới hẹp, phần chụp đèn bằng thủy tinh được khảm trong khung đồng trông hơi mờ, nhưng mà bên trong chụp đèn đó, Duncan lại không nhìn thấy kết cấu tương tự tim đèn.
Anh không hề tỏ ra tò mò và cũng không hỏi Đầu Sơn Dương, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ ngắn ngủi, anh thử kích hoạt ngọn lửa linh thể màu xanh lá và rót phần lực lượng này vào trong chiếc đèn xách.
Một nhóm lửa màu xanh lá sáng rực lập tức phụt lên và bùng cháy bên trong chụp đèn, chiếc đèn xách cổ kính và cũ kỹ này bắt đầu tỏa ra chùm ánh sáng bất biến.
Ở nơi chiếc đèn xách chiếu sáng, chẳng biết tại sao một bầu không khí lạnh lẽo thê lương bao trùm tới, nhưng Duncan đứng trong ánh sáng này tự nhiên lại sinh ra một cảm giác bình tĩnh và kiểm soát khó hiểu. Anh dường như có thể mơ hồ cảm giác đượng lực lượng của bản thân đang lan tỏa theo ánh đèn, nơi hào quang chiếu rọi, chi tiết của mọi sự vật đều phản chiếu rõ nét trong đầu anh.
Chim bồ câu Aye đột nhiên bay xào xào đến và đáp xuống vai Duncan.
Nó đã hóa thành hình thái con chim vong linh xương cốt hư ảo - Mặc dù Duncan hoàn toàn không chủ động "kích hoạt" con chim bồ câu này, nhưng dưới sự chiếu rọi của đèn xách, nó vẫn hoàn thành quá trình "biến hình" một cách thụ động.
Duncan liếc xuống chiếc đèn xách trên tay và cho rằng đây có thể là một thứ tốt... Nó dường như có thể lan truyền lực lượng của bản thân đến môi trường xung quanh, đồng thời duy trì một "trường lực" với hao tổn cực ít. Trường lực này kiêm luôn dò xét, cảnh báo sớm và thậm chí có cả chức năng điều khiển. Đặc tính này rõ ràng khá thích hợp cho những chuyến thám hiểm dài ngày ở những khu vực xa lạ hay nguy hiểm.
"Thuyền trưởng... tôi có thể đi cùng ngài không?"
Duncan quay đầu lại thì thấy Alice đang đứng phía sau mình, nàng ta tò mò nhìn vào chiếc đèn xách, đồng thời lại lộ rõ vẻ háo hức trên mặt: "Tôi vẫn chưa xuống tầng dưới nữa! Đầu Sơn Dương tiên sinh nói không có sự cho phép của ngài thì không được đi xuống dưới đó..."
Duncan suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Có thể."
Anh vẫn không biết ở tầng dưới của khoang có thứ gì, nhưng bất kể nói thế nào thì đó cũng là một phần của Thất Hương Hào, dưới tiền đề là anh đã thành công "cầm lái", thiết nghĩ ở đáy tàu sẽ không có thứ gì quá nguy hiểm, dẫn theo con rối này nói không chừng còn có thể giúp mình một tay.
Đầu Sơn Dương ở lại trên bàn hàng hải không đưa ra bất kỳ ý kiến phát biểu nào, hiển nhiên dưới góc nhìn của nó, thuyền trưởng đi thị sát Thất Hương Hào là một chuyện khá bình thường – dẫn theo một người trợ giúp cũng giống hệt vậy.
Bên ngoài khoang tàu, màn đêm đã dần buông xuống, ánh hào quang lạnh lẽo từ vết thương của thế giới chiếu trên mặt biển, chiếu vào boong tàu ma trống rỗng, những cánh buồm linh thể bán trong suốt đang bay phất phơ giữa không trung, chậm rãi điều chỉnh góc độ mà không cần bất kỳ sự điều khiển của ai.
Duncan xách chiếc đèn xách theo tay, mang theo bội kiếm và súng hỏa mai, cùng Alice băng qua boong tàu trống trải, đi qua khoang tàu hai tầng trên cùng, dọc theo cầu thang gỗ một đường đi xuống, về phía sâu trong khoang tàu của Thất Hương Hào.
Cầu thang ở cuối khoang thủy thủ là nơi dừng lại những chuyến khám phá trước đó của Duncan.
Một loại mờ tối khác thường chiếm ngự bốn phía cầu thang nghiêng dốc, trong bóng tối chỉ có thể mang máng nhìn thấy các cột và một số kết cấu tường dùng để chống đỡ khoang tàu.
"Dưới này thật là tối," Alice đứng ở lối vào cầu thang, nhìn khung cảnh mờ mịt bên dưới có chút lo lắng: "Ở dưới này không có đốt đèn sao? Ở những nơi khác rõ ràng đều có đèn dầu không bao giờ tắt..."
“Không, ở dưới đó có ánh đèn,” Duncan cầm chiếc đèn xách trong tay, chậm rãi nói, dưới sự tràn ngập lực lượng đèn xách tản ra, lần này anh cuối cùng cũng thấy rõ tình hình của khoang tàu tầng dưới hơn: “Chỉ có điều ánh đèn phía dưới có màu đen.”
“… Hả?” Alice sửng sốt một chút, hồi lâu cũng không có phản ứng lại: “Còn có ánh sáng màu đen sao?
Duncan nhất thời không có đáp lại, chỉ xách đèn đi chậm rãi xuống dưới, mãi cho đến sau khi Alice cũng đi theo tới anh mới nhẹ giọng nói: "Suy cho cùng, chúng ta đã đến bên dưới mực nước biển của biển cả bao la."