Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 57 - Chương: 57

Chương: 57

Lời nói của thuyền trưởng giống như một cơn gió đêm lạnh lẽo, sau khi đi qua cầu thang tối om, Alice vô thức khoanh tay lại và đi theo sau gần sát Duncan hơn. Mà khi càng đi xuống dưới, nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy "ánh đèn là màu đen" mà thuyền trưởng đã nói là ý gì.

Trong khoang phía dưới quả thật có ánh đèn – chí ít từ kết cấu và cách bài trí, khoang nàng ta nhìn thấy cũng có các cột chống đỡ như tầng trên, trên các cột chống thì được treo những ngọn đèn dầu sẽ không lụi tắt, những ngọn đèn dầu đó đang cháy, nhưng ngọn lửa đang cháy thay vào đó làm cho vùng kế cận ngọn đèn có trạng thái tối hơn ở chỗ xa.

Đúng vậy, càng đến gần ngọn đèn dầu, ánh sáng càng tối, bản thân ngọn đèn dầu thậm chí gần như bị che khuất trong bóng tối, chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy một vài đường nét; mà ở nơi xa ngọn đèn dầu một chút, ánh sáng ngược lại dần tăng — Ở hầu hết các góc của khoang, độ sáng thậm chí gần bằng khoang phía trên.

Trước đó ở trên cầu thang nhìn xuống dưới có cảm giác mờ tối dị thường, chính bởi vì hai bên cầu thang bên dưới có treo hai ngọn đèn - Từ hiệu ứng thị giác, tựa như những ngọn đèn này đang chủ động thả ra bóng tối, trung hòa và dập tắt ánh sáng vốn có trong khoang.

Alice nhìn chằm chằm vào khoang tàu, toàn bộ trong tình trạng tối tăm, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Cái này... cái này hợp lý sao..."

“Một con rối vô lý như cô lại ở đây nói với ta muốn giảng tính hợp lý sao?” Duncan liếc mắt nhìn Alice rõ ràng đang trở nên căng thẳng: “Dưới mực nước biển vô biên, chính sự vật hợp lý mới là nơi bất hợp lý nhất.”

Khi nói điều này biểu hiện của anh khá thờ ơ, như thể tình huống tà môn này từ lâu đã trở thành sóng gió nhỏ mà anh đã quen nhìn thấy, nhưng thực tế thì phản ứng trong lòng anh giống hệt Alice – Cả con chim bồ câu hình thái vong linh trên vai cũng chợt vỗ cánh nói ra tiếng lòng: "Giống nói không, giống nói không, giống nói không..."

Duncan phớt lờ tiếng ồn ào của con chim bồ câu trên vai, mà cẩn thận quan sát khoang tàu anh chưa từng đặt chân đến trước đây, đồng thời điều chỉnh góc độ của chiếc đèn xách trên tay, cố gắng hiểu rõ môi trường nơi đây đang biến đổi trong quang ảnh.

Bên dưới mé nước của Thất Hương Hào... ánh đèn trong khoang tàu "phản chiếu ngược".

Đèn đuốc dường như không tỏa ra hào quang, mà thay vào đó là hấp thu ánh sáng ban đầu trong không gian, tựa như... một loại "ảnh phản chiếu của thế giới".

Tuy nhiên, hào quang của linh thể được giải phóng bởi chiếc đèn xách trong tay Duncan vẫn theo kiểu chiếu sáng bình thường: Chiếc đèn xách sáng rực xung quanh, càng đi xa càng trở nên mờ tối.

Đằng sau điều này có nguyên lý gì sao? Đây chỉ là ảnh hưởng của biển vô biên, hay xen lẫn với đặc tính của bản thân Thất Hương Hào? Bản thân "môi trường sáng ngời" trong khoang tàu là thật sao? Nếu những ngọn đèn dầu “hấp thu ánh sáng” đó bị dập tắt, liệu nơi này có trở thành nơi sáng sủa không?

Trong một khoảnh khắc như vậy, ý nghĩ táo bạo này lại nảy ra trong đầu Duncan, anh thực sự đang suy tính điều gì sẽ xảy ra nếu dập tắt đèn dầu ở tầng này, nhưng mà ngay sau đó, anh đã gắng gượng bóp nát ý nghĩ rõ ràng không thích hợp này.

Anh không thể dập tắt đèn ở đây – Cho dù nhìn qua những ánh đèn này khiến toàn bộ khoang tàu trở nên tối tăm, nhưng chúng được thắp sáng ở đây nhất định cũng phải có lý do!

Anh đột nhiên nghĩ đến một điều, ở thành bang Phổ Lan Đức, thông tin bản thân thu được là "ngọn lửa bùng cháy có thể xua đuổi những mối nguy hiểm kỳ lạ" - Trong câu nói này, thứ sinh ra tác dụng thực chất là bản thân "ngọn lửa", chứ không phải ánh sáng phát ra từ ngọn lửa. Điều này có phải chứng tỏ trong một số trường hợp đặc biệt, ánh sáng và bóng tối trên thế giới này sẽ xuất hiện "phản chiếu ngược"? Mà dưới điều kiện phản chiếu ngược này, thứ duy nhất đáng tin chỉ có bản thân "ngọn lửa"?

Phải chăng điều này cũng gián tiếp giải thích tại sao ánh sáng do “đèn điện” phát ra không có tác dụng xua đuổi ma quỷ - Bởi vì đó chỉ là ánh sáng, nên nó thiếu yếu tố “ngọn lửa”.

“Thuyền trưởng?” Giọng nói của Alice đột nhiên vang lên từ bên cạnh, giọng điệu của tiểu thư con rối mang vẻ lo lắng và quan tâm: “Ở đây có điều gì dị thường sao?”

“Không có dị thường.” Vẻ mặt của Duncan không thay đổi, thản nhiên đáp, đồng thời chậm rãi đi về phía trước.

Những ngọn đèn dầu "hấp thu ánh sáng" đang cháy lặng lẽ trên các cột đỡ ở hai bên, còn có một số dây thừng lỏng lẻo được xếp xung quanh các cột, khi Duncan đi qua giữa chúng, những ngọn đèn dầu treo trên cột phát ra tiếng kêu lách tách nhỏ nhẹ, dây thừng trên mặt đất thì từ từ ngọ nguậy lui về phía sau, mở đường cho thuyền trưởng.

Chẳng biết tại sao, trong đầu Duncan đột nhiên hiện lên một câu:

Quang ảnh là hiện tượng giả tạo mà biển sâu mang tới, dưới mặt biển không còn đáng tin, chỉ có bản thân ngọn lửa vẫn trung thành bảo vệ tài sản của Thất Hương Hào.

Anh nhìn về phía những ngọn đèn đang cháy lặng lẽ và khẽ gật đầu, như để bày tỏ sự công nhận và cảm kích của mình.

Thế là trong giây tiếp theo, tất cả các ngọn đèn dầu trong toàn bộ khoang tàu đều trở nên rực rỡ ở một mức độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng ngọn lửa bùng lên dưới chụp đèn thủy tinh.

Toàn bộ khoang tàu càng tối hơn...

Duncan: "..."

Anh đột nhiên có chút hối hận vì đã khen ngợi sớm, đáng lẽ ra phải đợi đến lúc bản thân chuẩn bị trở về mới khích lệ những ngọn đèn dầu này sau.

Alice đi theo sau, con rối cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, nàng ta nhìn thấy những cái thùng gỗ lớn và một số rương gỗ chất đống ở góc khoang tàu, cũng như một số căn phòng đóng kín và hành lang không biết dẫn đến nơi nào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở đây dường như cũng là một nhà kho... Đây lẽ nào từng là một con tàu chở hàng sao?"

"Nếu đó là một con tàu chở hàng, hàng hóa sẽ không được đặt ở một nơi sâu như vậy - có một khái niệm gọi là chi phí xếp dỡ," Duncan lắc đầu, thuận miệng nói: "Đây đều là những nguồn tiếp tế xa khơi cung cấp cho chính Thất Hương Hào tiêu hao trong quá trình đi xa thời gian lâu dài."

Alice chớp chớp mắt: "Tiếp tế xa khơi?"

Duncan không ừ hử, mà bước tới kiểm tra một số hàng hóa gần mình nhất.

Một số thùng chứa đầy một loại dầu mỡ nào đó, màu nâu sẫm tính chất đặc quánh, nhưng lại không quá nặng mùi, có thể là một loại nhiên liệu nào đó, nhưng dễ nhận thấy đã tích tụ ở đây rất rất lâu - Duncan thậm chí còn nghi ngờ rằng chỗ nhiên liệu này là “hàng tích trữ” trước khi Thất Hương Hào trở thành một con tàu ma, chúng vốn có thể được sử dụng để thắp sáng và trừ tà, nhưng sau khi con tàu này biến thành một con tàu ma, rất nhiều thứ trong khoang chứa hàng đều không được dùng đến như vậy.

Trong một số thùng khác, Duncan thấy được thứ gì đó quen thuộc.

Phô mai còn thâm niên hơn tuổi đời của anh và thịt muối có thể chẻ núi làm nứt đá.

Duncan lặng lẽ đậy nắp lại.

Ở tầng này, trữ lượng vật tư được chất đống ở hầu hết các nơi. Mặc dù một phần đáng kể trong số đó dường như vô dụng trên con tàu ma hiện giờ, nhưng đủ để chứng minh nhận định trước đây của anh về Thất Hương Hào:

Con tàu này, ít nhất là vào lúc bắt đầu dựng nên, đã được chuẩn bị cho một cuộc thám hiểm đại dương nào đó, nó có thể mang theo số lượng lớn vật tư tiếp tế, hơn nữa còn có các biện pháp an toàn nghiêm mật giữa các kho hàng tiếp tế khác nhau, để phòng ngừa hỏa hoạn lan tràn hoặc côn trùng phá hoại và chuột làm hao tổn nguồn cung cấp.

Lại nghĩ đến số lượng lớn hỏa pháo và kho đạn quy mô không nhỏ ở tầng trên của tàu, anh gần như có thể đoán được giấc mơ thám hiểm đầy tham vọng mà con tàu này đã từng mang theo thuở ban đầu - Đó là tuyến đường xa xôi nhất, hành trình nguy hiểm nhất, phải đối mặt với môi trường hung hiểm nhất và kẻ địch hiểm ác nhất. Mà hành trình khám phá như vậy, đòi hỏi những thủy thủ trung thành và xuất sắc trên cả con tàu, cùng với một thuyền trưởng vững vàng mới có thể hoàn thành.

Tuy nhiên giờ đây, kế hoạch thăm dò khả dĩ này đã tan theo mây gió, Thất Hương Hào đầy tham vọng đã trở thành thiên tai kinh hoàng nhất trên biển cả vô biên, các thủy thủ cũng đã biến mất, chỉ còn lại một vị thuyền trưởng u linh, vẫn điều khiển con tàu ma mất mục tiêu này.

Anh và Alice tiếp tục đi về phía trước và đi vào một hành lang sau khi băng qua một số nhà kho độc lập, nếu kết cấu của tầng này tương ứng với tầng trên, vậy thì cầu thang dẫn đến tầng dưới hẳn phải nằm sâu trong hành lang.

"Tôi cảm thấy... càng ngày càng âm u lạnh lẽo..." Tiểu thư con rối khoanh tay, vừa thận trọng quan sát bốn phía vừa nhỏ giọng nói: "Ngài có nghe thấy tiếng gió không? Trong khoang tàu làm sao lại có tiếng gió?"

"Ta nghe thấy rồi, đừng căng thẳng, tình huống bình thường thôi," Duncan thản nhiên nói, tiếp đó lại liếc nhìn con rối: "Sao lá gan của cô lại nhỏ như vậy? Ít nhất cô cũng có cái tên Dị thường 099, không phải sao?"

Trong khi nói, anh cũng nghĩ đến thông tin lấy được từ chỗ Nina trước đó - Trên thế giới này, có không ít danh mục về "dị thường" và "dị tượng" công khai đối với dân gian, những danh mục này có thể giúp mọi người tránh được những nguy hiểm có thể gặp phải ngày thường hoặc kịp thời phân biệt được một số dấu hiệu dị thường mất khống chế, nhưng danh mục này cũng không đầy đủ, chỉ những trường hợp dị thường và dị tượng “thường cách dân chúng khá gần do các mối đe dọa được kiểm soát hoặc tính chất đặc thù” mới được công khai đối với dân gian, những dị thường và dị tượng mà người bình thường căn bản không có cơ hội gặp phải trong cuộc sống hiển nhiên không nằm trong số đó.

Anh từng thử hỏi thăm chuyện về Dị thường 099 từ trong miệng Nina, nhưng cô gái đó chưa bao giờ nhìn thấy con số này trong sách giáo khoa.

Điều này cho thấy "con rối bị nguyền rủa" Alice này, hoặc có bí mật đặc biệt đến mức bị đương cục và giáo hội phong tỏa tin tức, hoặc... nàng ta có tính nguy hiểm quá cao đến mức luôn bị cách ly nghiêm ngặt bên ngoài xã hội văn minh, cho nên hoàn toàn không tương tác với những người bình thường.

Bất kể là nguyên do nào đều đủ để khiến tiểu thư con rối này thêm một chút tính bí ẩn trong mắt Duncan.

Nhưng con rối bí ẩn trùng điệp này lại chỉ rụt cổ lại sau khi nghe những lời của Duncan, trên mặt hiện vẻ lo lắng: "Cũng đâu phải có số thứ tự là lá gan có thể lớn được. Tôi là Dị thường 099, cũng đâu phải lá gan 099..."

Duncan thở dài, nghĩ bụng cô nàng trước mặt này e rằng phải là dị thường mất mặt nhất trên thế giới, cũng thật nhục nhã cho các thủy thủ áp tải nàng ta trước đây đã lo lắng đến vậy...

Bình Luận (0)
Comment