Duncan đã luôn thắc mắc rằng con rối gothic tự xưng là "Alice" này rốt cuộc đặc biệt và nguy hiểm như thế nào, đến mức những thủy thủ hộ tống nàng ta lo lắng đến vậy, đến mức nàng ta đang ở trong một thế giới đầy rẫy những điều nguy hiểm và kỳ lạ đều có thể chiếm ngự cái tên Dị thường 099.
Thật vậy, bản thân một con rối có thể tự di chuyển và hoạt động theo lý trí quả thật đã rất tà môn. Hình ảnh nàng ta thỉnh thoảng ôm đầu chạy lung tung hoặc phân đầu hành động cũng thật đáng sợ. Nhưng theo quan điểm của Duncan, chút chỗ tà môn này còn lâu mới lên đến tiêu chuẩn "đạt được số thứ hạng cao". So sánh đơn giản nhất chính là một thông tin anh biết được từ miệng của Nina:
Dị thường 196 - huyết dịch, một dị thường nguy hiểm bị thu dụng và phong ấn tại thánh đường dưới lòng đất của nhà thờ Phổ Lan Đức. Bản thể của nó là máu tươi tương đương với lượng máu toàn thân của một nam nhân trưởng thành. Dị thường này có đặc điểm tư duy nhất định, sẽ tự vận hành và lưu động, lan truyền; sẽ chủ động cố gắng thay thế huyết dịch trong cơ thể "ký chủ" đủ điều kiện ở gần đó và chiếm hữu thân xác mà trốn đi. Cách ngăn chặn nó lưu động và lan truyền là chia ra cất trữ trong 22 lọ máu và duy trì ở trạng thái đông lạnh - Nhưng nếu điểm cất trữ trong vòng mười mét kế cận có người chảy máu, phong ấn sẽ lập tức mất đi hiệu lực, huyết dịch trong cơ thể của người chảy máu sẽ bị Dị thường 196 thay thế, đồng thời lý trí của bản thân ký chủ cũng sẽ bị tiếp quản.
Dị thường này coi nhẹ các biện pháp đối phó của Thánh đồ trở xuống và sẽ giết chết ký chủ đáp ứng yêu cầu một cách vô điều kiện.
Là một trong những dị thường nguy hiểm nhất do thành bang Phổ Lan Đức phụ trách quản lý, thông tin liên quan đến Dị thường 196 - huyết dịch luôn được công khai với dân chúng, để đảm bảo rằng một khi dị thường này rò rỉ vào thành khu, đương cục có thể nhanh chóng xác định vị trí và chọn các biện pháp đối phó tương ứng.
Duncan không biết cái gọi là "Thánh đồ" là khái niệm thế nào, nhưng nghe tên là có thể biết đây hẳn là một cấp bậc của người siêu phàm tương đối mạnh mẽ nào đó. Có lẽ thẩm phán quan Fanna từng xuất hiện trên báo là một vị Thánh đồ — Nhưng Thánh đồ có khả năng đối kháng với Dị thường 196 như nàng ta trong toàn bộ thành bang Phổ Lan Đức thì có thể có được mấy người?
Đây còn chỉ là Dị thường 196, thứ mà xếp hạng trên 100 trong số gần 200 — Số thứ tự của Alice là Dị thường 099.
Trong khoảng 100.
Mặc dù theo cách giải thích của Nina, số thứ tự của dị thường và dị tượng có chút không xác định, không phải lúc nào cũng có thể so sánh độ mạnh yếu rõ ràng giữa các dị thường và dị tượng khác nhau, nhưng nhìn chung, dị thường và dị tượng xếp hạng gần trước thông thường đều sẽ có tính nguy hiểm cao hơn, hoặc có "đặc thù" quỷ dị và khó có thể kiểm soát hơn, hoặc từng gây ra những thiệt hại đáng kinh ngạc hoặc góp phần vào những sự kiện lịch sử đặc biệt, chiếm giữ vững chắc số thứ tự ở trên một cách độc hữu trên con đường lưu danh trong lịch sử.
Bất luận thế nào, số thứ tự trong khoảng 100 đều đồng nghĩa với đặc tính quỷ dị và mức độ nguy hiểm cực kỳ nan giải đối với thế giới văn minh, hoặc một số công việc đáng kinh ngạc đã được thực hiện trong lịch sử. Nhưng con rối bị nguyền rủa có tên là Alice này...
Duncan quay đầu nhìn Alice đang ngoan ngoãn đi theo phía sau mình, người sau để ý thấy ánh mắt của thuyền trưởng, lập tức ngẩng đầu lên, trở về một nhân súc vô hại với nụ cười hơi sợ sệt: "Hì hì..."
Trông chờ cô nàng này tự mình hiểu rõ tính nguy hiểm của mình là không thể nào – Sau này vẫn phải tìm thêm trong kho lưu trữ lịch sử của thành bang Phổ Lan Đức.
Nhưng làm thế nào một chủ cửa tiệm đồ cổ sống ở thành khu hạ có thể tiếp cận được "tình báo cơ mật" này? "Những mối liên hệ trong ngành đồ cổ" mà tín đồ tà giáo Ron để lại rõ ràng là không thể, lịch sử của hầu hết những thứ trong cửa tiệm đó đều không quá tuần trước...
Duncan lặng lẽ suy tư, trong khi bước chân cũng không dừng lại. Ngọn lửa linh thể màu u lục lặng lẽ cháy trong chiếc đèn xách trong tay anh, dần dần tràn ngập chỗ sâu trong khoang tàu. Ánh sáng xung quanh phơi bày trạng thái "phản chiếu ngược" do môi trường quỷ dị nơi đáy tàu hòa chung với ánh sáng của đèn xách, phô ra trạng thái quang ảnh quỷ dị đến thậm chí khiến người ta có hơi choáng váng và mê hoặc.
Đối với người ngoài mà nói, cảnh tượng này có lẽ là một bức tranh cực kỳ quỷ quyệt và âm u lạnh lẽo đáng sợ.
Tuy nhiên, trái tim của Duncan lại cảm thấy bình lặng một cách mờ nhạt. Lực lượng của anh thấm nhuần trong ánh sáng của đèn xách, giống như nước chảy nhỏ giọt, thẩm thấu vào sâu trong khoang tàu đã đóng cửa không biết bao nhiêu năm. Kết cấu đáy tàu mà anh hoàn toàn không biết trước đây đang trở nên rõ nét từng chút một trong tâm trí anh, đồng thời truyền tới một "xúc cảm" vi diệu —
Khu vực cuối cùng trên Thất Hương Hào không thuộc quyền quản lý của thuyền trưởng đã có nề nếp trở lại. Duncan ngày càng có thể cảm nhận rõ ràng rằng theo sự khám phá của mình, sự “bồn chồn” mờ nhạt mà các loại sự vật lộ ra trong khoang tàu bên cạnh anh đang dần lắng dịu.
Quả đúng như Đầu Sơn Dương đã nói, đáy tàu của Thất Hương Hào đã có một số “dị động” vì đã ngụp lặn trong biển cả vô biên thời gian lâu dài, nhưng chỉ cần thuyền trưởng đích thân xuống trấn an, trật tự trên tàu sẽ dần khôi phục lại.
“Quả nhiên cô rất sợ đáy biển, dù chỉ đi tới khoang tàu dưới mực nước biển cũng sợ đến như vậy,” Duncan đột nhiên nói với Alice đang đi theo mình: “Vậy tại sao còn nằng nặc đòi đi theo?"
“Tôi… tôi lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy!” Alice cố gắng bình tĩnh: “Tôi nghĩ cho dù có đi thế nào, đó vẫn ở trên tàu… Tôi nào có khái niệm 'khoang tàu bên dưới mớn nước'! Tôi chỉ là một con rối!"
"Cả đường tiêu hóa còn không có cô vẫn học nấu ăn đấy thôi - đừng lấy con rối làm cái cớ," Duncan thản nhiên nói: "Sau này cô cần phải bồi đắp thêm kiến thức trên tàu."
Alice chán nản “ò” một tiếng, Duncan im lặng một lúc rồi tò mò hỏi: "Tại sao cô lại sợ biển sâu như vậy? Hay nói cách khác... tại sao cô lại sợ chuyện 'ngâm trong biển'? Ta biết biển sâu rất nguy hiểm, rất nhiều người đều sợ biển sâu, lý do này cô từng nói qua, nhưng bây giờ có vẻ như... sự lo lắng của cô nghiêm trọng hơn ta tưởng. Cho dù cô chỉ đang đứng trong khoang tàu dưới mực nước biển, chỉ nghĩ đến nước biển bên ngoài, dây thần kinh đã quá nhạy... Cô đừng kéo ren trên quần áo của mình, hư mất đấy, hiện tại trên Thất Hương Hào không có quần áo cho cô thay đâu."
"Ò," Alice vội vàng thả lỏng tay một chút, nhưng ngay sau đó lại bất giác túm lấy nút áo: "Tôi... Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tôi chỉ sợ, sợ cũng không được sao?"
Nghe thấy giọng điệu lo lắng khẩn trương của tiểu thư con rối, Duncan từ chối cho ý kiến, anh nhìn về phía cuối hành lang và thấy một cầu thang dốc xuống dưới đã xuất hiện trong tầm mắt.
Đó là một nơi sâu hơn, có thể sẽ dẫn thẳng tới đáy tàu – chỗ sâu nhất nơi con tàu và biển vô ngần tiếp xúc.
Duncan và Alice đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, mượn ánh sáng tỏa ra từ đèn xách linh hỏa, họ lại không nhìn thấy kết cấu của khoang tàu bên dưới, mà là có một cánh cửa sừng sững ở chỗ sâu trong bóng tối.
Khi nhìn thấy cánh cửa đó, Duncan không khỏi cau mày.
Kết cấu ở đây thực sự không bình thường lắm, trước hết con đường dẫn đến đáy tàu có vẻ quá dài - Cầu thang giữa các khoang tầng trên thực sự liên tục, có thể nhanh chóng đến các khoang ở mỗi tầng, nhưng ở tầng này, cầu thang thông đến chỗ sâu lại nằm ở cuối hành lang, cần phải đi qua gần như toàn bộ tầng của khu vực kho hàng mới có thể đến đó, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất đi lại trong con tàu.
Thứ đến, phía dưới cầu thang đó lại còn có một cánh cửa phụ.
Duncan do dự một lúc, nhưng vẫn xách đèn lên và chậm rãi bước xuống.
Alice càng có vẻ do dự hơn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo – Bây giờ bảo nàng ta tự mình quay trở lại tầng trên nàng ta tuyệt đối sẽ không dám, vẫn là đi theo sau thuyền trưởng mới có chút cảm giác an toàn.
Chẳng mấy chốc Duncan đã đi đến trước cánh cửa, anh giơ đèn xách lên soi sáng bốn phía, thử tìm xem xung quanh cánh cửa có ghi chú chữ viết gì không – Sau đó một dòng chữ trên khung cửa bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt anh:
"Cánh cửa cuối cùng ở đáy tàu"
“Điều này có nghĩa là gì?” Alice tò mò nhìn các chữ trên khung cửa: “Cánh cửa cuối cùng ở đáy tàu... Trường hợp thông thường, tấm bảng treo trên cửa không phải viết rõ chức năng của căn phòng sao?”
“Rõ ràng đó là một lời nhắc nhở,” Duncan trầm ngâm thu hồi tầm mắt nhìn về phía khung cửa, anh đặt một tay lên tay nắm cửa và nhắc nhở con rối bên cạnh trước khi đẩy cửa ra: “Nếu sau khi bước vào phát hiện thấy có sự tồn tại của những cánh cửa khác, đừng đụng vào."
Alice căng thẳng gật đầu, sau đó thì thấy Duncan đẩy mở "cánh cửa cuối cùng ở đáy tàu" ra.
Một tia sáng nhợt nhạt khác thường vọt tới mặt.
Họ bước về phía trước và bước vào một chỗ rộng rãi.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng tình hình ở phía đối diện của cánh cửa, Alice lập tức mở to hai mắt: "Cái này... cái này..."
Nàng ta nói "cái này" một lúc lâu, cuối cùng mới bật ra một câu: "Thuyền... Thuyền trưởng! Đáy tàu bị hỏng rồi à! Bị hỏng rồi à!"
Nàng ta hét lớn, nhưng Duncan không đáp lại trong một lúc - Bởi vì người sau lúc này cũng đang trợn mắt há mồm tình hình xung quanh.
Tầng sâu nhất của Thất Hương Hào, kết cấu đáy tàu chìm trong biển cả vô biên – Tan thành từng mảnh!
Chỗ mắt nhìn thấy là đáy tàu hiện ra trạng thái hoàn toàn tan tành, với vô số vết nứt khổng lồ và khoảng trống tỏa ra ánh sáng nhạt. Hàng trăm mảnh vỡ của khoang nằm rải rác và lơ lửng trong không gian, rồi lại duy trì một số loại "tồn tại phân mảnh có trật tự", duy trì đường nét và kết cấu vốn có của đáy tàu.
Mà thông qua vết nứt khổng lồ giữa vô số mảnh vỡ, Duncan có thể nhìn thấy rõ ràng "phong cảnh" bên ngoài đáy tàu —
Đó không phải là vùng biển vô biên sâu thẳm và tăm tối trong tưởng tượng của anh, mà là một vùng hư vô nhạt nhòa và u ám, cùng với vô số quang ảnh lờ mờ nhanh chóng vụt tắt trong hư vô.