Trước sức mạnh của câu nói “sự chứng kiến của Tứ thần”, Sarah Meyer cuối cùng miễn cưỡng công nhận phán đoán của Lucrecia.
Bất kể bản chất của những ánh sao được nữ phù thủy biển nhắc đến là gì, bất kể phương thức tồn tại thực sự của Duncan Abnomar hiện nay là gì, ít nhất, những người đứng đầu thuyền cứu nạn hành hương có thể câu thông trực tiếp với Tứ thần đã đưa ra quyết định “hợp tác” với Thất Hương Hào, thì bản thân quyết định này đã là một “bằng chứng” rất có sức nặng.
Hay nói một cách cực đoan hơn - nếu ngay cả phán đoán và chỉ dẫn Tứ thần đưa ra đều sai, thì tức là không có cái gọi là thảm họa hay không thảm họa, bản thân điều "Tứ thần sai" đã là thảm họa lớn nhất.
"Chúng ta biết rất ít về không gian thứ; mọi quy luật của thế giới hiện thực có lẽ đều có thể bị lật đổ trong lãnh vực đó," Lucrecia quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ văn phòng kiểu Pháp, dường như đang ngóng nhìn mặt biển ở phía xa, đồng thời chậm rãi nói: "Thất Hương Hào từ không gian thứ 'trở về' thế giới hiện thực của chúng ta, một loạt biến đổi chắc chắn sẽ xảy ra, hồi đó chỉ chịu một chút ảnh hưởng, Bright Star và Sea Mist đã trở thành dáng vẻ như bây giờ, nhưng còn Thất Hương Hào chìm trong không gian thứ một thế kỷ thì sao? Cha tôi thì sao?
"Có rất nhiều chuyện, đáng lẽ phải sớm dự liệu đến."
Nàng ta thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, quay đầu lại lặng lẽ nhìn vào mắt Sarah Meyer.
"Thẳng thắn mà nói, bây giờ tôi thậm chí không quan tâm đến trong 'bản chất' của ông ấy rốt cuộc còn bao nhiêu là Duncan Abnomar vốn có — Dù cho trong mảng ánh sao đó chỉ có một tia sáng thuộc về ông ấy, tôi vẫn sẵn sàng vì tia sáng đó mà đi nghênh đón ông ấy, chỉ cần nhìn tổng thể ông ấy vẫn đứng về phía 'người phàm' là đủ rồi."
Nghe lời nói bình tĩnh của nữ phù thủy, ánh mắt của Sarah Meyer thay đổi vài lần, cuối cùng ông ta thở dài cảm thán: "Đúng vậy, ít nhất đó là một sự tồn tại thân thiện, luôn tốt hơn nhiều so với một bóng ma không gian thứ thực sự."
Lucrecia không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
"Tình hình của học giả Taran thế nào?" Sarah Meyer lại hỏi sau một lát im lặng: "Nghe nói, ông ấy rơi vào một 'mối nguy giấc mơ', hơn nữa còn do ngài và cha ngài cùng giải quyết?"
“Đúng vậy, tiếp theo tôi đang định nói điều này,” Lucrecia lập tức điều chỉnh lại biểu cảm và nói khá nghiêm túc: “Liên quan đến cái gọi là 'giấc mơ' mà bậc thầy Taran Al rơi vào, rất có thể còn phức tạp hơn ngài tưởng tượng, cha tôi đã xác nhận một số thông tin, liên quan đến những giáo đồ dị giáo kia..."
Trong mười phút tiếp đó, nàng ta nói với quan chấp chính trước mặt tất cả những gì mình biết, bao gồm cả mục đích của những giáo đồ Nhân Diệt cùng tình hình của con cháu mặt trời đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Sau đó, nhân tiện nàng ta lại đề cập đến thông tin truyền đến từ thành bang Phổ Lan Đức — về đêm dài thứ tư được nhắc đến bởi "Chung Yên truyền đạo sĩ" cùng những "bài giảng đạo" lải nhải.
Sarah Meyer chăm chú lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc, từ đầu đến cuối không chen vào.
Mãi cho đến khi Lucrecia hạ giọng, trong văn phòng yên tĩnh hơn mười giây, vị quan chấp chính giàu kinh nghiệm sống mới chậm rãi gật đầu.
“Giấc mơ của kẻ vô danh… trong hệ thống văn hóa của Tinh linh quả thật không có thuật ngữ này, nhưng nó nghe ra thật sự gợi nhớ đến ‘giấc mơ sáng thế’ của Ma thần Tát Tư Lạc Ca,” Sarah Meyer nói như có điều suy nghĩ: “Nhưng mà nếu thực sự tồn tại một 'giấc mơ' khổng lồ như vậy, tại sao suốt hàng ngàn năm qua không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó? Những giáo đồ dị giáo đó nói Tinh linh là 'thông đạo' dẫn đến giấc mơ này, nhưng theo tôi được biết, trước đây chưa từng từng xảy ra chuyện giống như Taran Al."
"Chúng tôi cũng đã thảo luận về vấn đề này, lời giải thích hợp lý nhất là - sự xuất hiện của giấc mơ của kẻ vô danh cũng là một trong những dấu hiệu và bằng chứng cho thấy 'đêm dài thứ tư' đang đến gần."
Sarah Meyer lập tức phản ứng lại: "Nghĩa là..."
“Giấc mơ của kẻ vô danh có lẽ chỉ mới xuất hiện gần đây, hoặc là nói ‘hiện hình’,” Lucrecia nghiêm túc nói: “Nó có thể vẫn luôn ở trạng thái ngủ yên, hoặc là bị ‘áp chế’, do đó chưa từng có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Nhưng theo sự đến gần của đêm dài thứ tư, nó dần chuyển sang hoạt động…”
Sarah Meyer không nói lời nào, chân mày nhíu chặt, sau đó ông ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ - "Mặt trời" bị song tầng phù văn khóa chặt đang vượt qua điểm cao nhất trên bầu trời, sẽ sớm đến buổi chiều.
Sau một khoảng thời gian không xác định, cuối cùng ông ta mới nhẹ giọng phá vỡ sự im lặng, nhưng hệt như đang lẩm bẩm lặp lại "bài giảng đạo" của những Chung Yên truyền đạo sĩ —
"... Hoàng hôn đến gần, mặt trời bắt đầu trở nên 'ôn hòa', thế là những người từng bị lưu đày và bị xóa sổ bắt đầu quay trở lại thế giới này..."
...
Tại cửa, Nina lại cẩn thận kiểm tra quần áo và những thứ mình muốn mang theo.
Nhiệt độ ở thành bang phương nam này cao hơn Phổ Lan Đức rất nhiều, dù bây giờ là cuối thu mát mẻ hơn, nhưng khi ra ngoài vẫn phải mặc quần áo mát mẻ — Cô mặc chiếc váy yêu thích nhất của mình, lại phối với một đôi dép quai hậu nhẹ mới mua, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Trong túi xách mang theo ra ngoài có chìa khóa, tiền lẻ và bản đồ, theo lời nhắc nhở của chị Lucrecia, còn mang theo trà lài và nước thuốc, coi như đã chuẩn bị đầy đủ.
Sau cùng nhất, còn có bạn phải dẫn theo ra ngoài.
Nina quay đầu lại và nhìn về phía Shirley.
Shirley còn đang mặc chiếc váy liền áo yêu thích của mình, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất mang dép, nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh, cô ta ngẩng đầu lên: "Sao vậy, Nina?"
Nina cười lên: "Nghĩ xong phải đi dạo ở đâu chưa?"
Mặc dù trước đó chịu cú sốc rất lớn khi nếm thử "thức ăn ngon đặc sản địa phương", đến nỗi hai cô gái nhất thời thậm chí còn sinh ra bốc đồng muốn quay trở lại tàu, nhưng cuối cùng Nina và Shirley vẫn không thực hiện sự bốc đồng này.
Đây là chuyến đi vào bờ hiếm hoi trong một chuyến đi biển dài ngày, nói cho cùng vẫn không thể lãng phí được.
“Tôi cũng không biết phải đi đâu,” Shirley đứng dậy, phủi phủi bụi trên váy: “Không phải ông chú Tinh linh đó đã giới thiệu rằng có một khu chợ cách đó hai khu phố sao? Cứ đến đó đi — Dù sao tôi cũng không muốn đến nơi gọi là 'phố ẩm thực' nữa."
Nina gật đầu, sau đó lại liếc nhìn chiếc túi nhỏ trên thắt lưng đối phương: "Mang theo nước đuổi muỗi chưa? Trong thành bang này có nhiều muỗi hơn Phổ Lan Đức."
"Ừ," Shirley vỗ nhẹ vào chiếc túi nhỏ trên thắt lưng: "A Cẩu có nhắc tôi rồi."
Nina nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi~”
Hai cô gái bước xuống bậc thềm trước cửa, nhưng đúng lúc này, cánh cửa phía sau hai người lại đột nhiên truyền tới tiếng khóa cửa kéo ra và trục cửa chuyển động.
Shirley giật mình, quay đầu lại thì thấy một bóng dáng cao lớn uy nghiêm đang đứng ở cửa, nhất thời trở nên căng thẳng.
"Chúng... chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo..." Duncan chưa kịp nói gì thì Shirley đã hoảng sợ nói trước: "Đã nói với ông Morris rồi..."
“Bọn cháu sẽ không đi xa,” Nina cười rạng rỡ: “Chỉ đến chợ gần đây thôi.”
"Chú biết." Duncan lại chỉ gật đầu khe khẽ, sau đó đi đến trước mặt hai cô gái, ánh mắt rơi vào người Shirley.
Người sau gần như rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện, nín mấy giây mới thận trọng mở miệng: "Tôi... hay là tôi không đi..."
"Cầm lấy." Duncan lại ngắt lời cô ta, tiếp đó đưa mấy tờ tiền giấy.
Shirley ngơ ngác nhìn tờ tiền đưa trước mặt mình, nhất thời không phản ứng kịp.
"Không phải hai đứa phải đi dạo chợ sao?" Giọng nói của Duncan đánh thức cô ta khỏi sự choáng váng: "Đây là tiền tiêu vặt của hôm nay — không nên tiêu hết một lần. Nina thì đã đưa rồi."
Shirley vẫn còn đang ngơ ngác, cho đến khi lời nhắc nhở của A Cẩu vang lên trong đầu, cô ta mới đột nhiên phản ứng lại, ngập ngừng cầm lấy những tờ tiền thực ra mệnh giá cũng không lớn, rồi quay mặt đi, lẩm bẩm một câu như muốn xua tan sự bối rối: “Tôi còn tưởng ngài muốn bắt tôi về làm bài tập..."
Duncan không quan tâm phản ứng của đối phương, anh nhìn hai cô gái trước mặt, thuận miệng nhắc nhở: "Đừng về quá muộn, cố gắng đừng đi đến thành khu khác, nếu lạc đường hãy gọi cho ta, ta sẽ cử Aye đến đón hai đứa..."
"Dạ, biết rồi," Nina vẫy tay liên tục, tuy giọng điệu có vẻ sốt ruột, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn rạng rỡ như thường, sau đó cô bước tới nắm lấy cánh tay Shirley, kéo đối phương đi về phía giao lộ: "Bọn cháu đi đây! Trước trời tối sẽ trở về!"
Shirley cứ thế bị lôi đi trong hoang mang, giữa chừng còn quay đầu lại liếc nhìn Duncan, há miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra điều gì, chỉ đột nhiên lộ ra nụ cười, trong khi bị Nina kéo đi thì vẫy tay về phía này.
Duncan đưa mắt nhìn theo hai cô gái biến mất ở giao lộ phía đối diện, một lúc sau, anh mới thu lại tầm mắt, đáp xuống khoảng đất trống cách đó không xa: “Từ Tòa thị chính về rồi à?”
Khi giọng nói của anh vừa dứt, bóng dáng của Lucrecia bất thình lình xuất hiện trên đất trống không một bóng vật — Như một ảo ảnh hóa thành vật thật, nàng ta bước ra khỏi ảo ảnh, trên mặt lộ chút kinh ngạc: "Hóa ra người đã phát hiện ra con rồi?"
Duncan gật đầu: "Ngay từ đầu đã nhìn thấy rồi."
Lucrecia quay đầu lại, nhìn về hướng Nina và Shirley vừa rời đi.
Giờ phút này, biểu cảm trên mặt nàng ta đột nhiên thay đổi có chút phức tạp, sâu trong mắt dường như có rất nhiều suy nghĩ dao động – Nơi đó có lẽ xen lẫn với những ký ức đã qua, có lẽ xen lẫn những cảm xúc không thể giải thích được, nhưng cuối cùng, nàng ta đã thu lại tất cả những thay đổi này vào trong mắt, khi quay lại nhìn Duncan, trên khuôn mặt chỉ còn lại một nụ cười nhàn nhạt.
Không hiểu sao, Duncan đột nhiên cảm thấy tâm trạng của "nữ phù thủy" giống như đột nhiên tốt lên — theo kiểu rất, rất tốt.
"Taran Al đã rời đi rồi à?" Lucrecia đột nhiên hỏi.
“Đã rời đi vào nửa tiếng trước, ông ấy bảo không yên lòng với phòng nghiên cứu của mình,” Duncan gật đầu nói, sau đó hỏi một câu: “Ở Tòa thị chính đã nói chuyện gì với vị quan chấp chính đó vậy?”
"Giáo hội đã đưa ra thông báo cho mọi thành bang; Lời cảnh báo mà người gửi đến thế giới hiện đang bắt đầu có hiệu lực..."