Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 593 - Chương 592: Đá

Chương 592: Đá Chương 592: ĐáChương 592: Đá

Sau khi đứng trước "căn phòng" hoàn toàn được tạo thành từ những đường nét và khối màu sắc hỗn loạn này một lúc lâu, Duncan hơi quay đầu lại và dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Đầu Sơn Dương trên bàn.

Từ góc độ của "Đầu Sơn Dương”, hiện tại hẳn cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng - anh muốn biết, Đầu Sơn Dương sẽ phản ứng thế nào sau khi nhìn thấy căn phòng quỷ dị và hỗn loạn này.

Nhưng nó không có chút phản ứng nào, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Duncan bằng đôi mắt đen láy không mang bất kỳ cảm xúc nào như trước, lúc không phát ra âm thanh giống như một khối gỗ thật sự.

Duncan quay đầu lại, sau một thoáng do dự, cuối cùng anh cũng cất bước về phía căn phòng quỷ dị được tạo nên từ những đường nét lộn xộn xếp chồng.

Trong cùng lúc đó, anh cũng chuẩn bị sẵn sàng cưỡng ép châm lửa một khi tình huống không ổn, đánh thức Celantis và thoát khỏi "giấc mơ" này.

Nhưng tình huống xấu nhất trong dự đoán không hề xảy ra.

Anh bước qua cánh cửa, một tầng gợn sóng bán trong suốt như nước mơ hồ gợn sóng khắp căn phòng hỗn loạn, sau đó không có phản ứng nào khác, bản thân căn phòng không sụp đổ, bản thân anh dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi sắc thái và đường nét hỗn loạn.

Duncan bước sâu hơn vào trong phòng, đồng thời tiện tay đóng cánh cửa phía sau lưng lại - ánh nhìn chăm chú lặng lẽ làm người khác bất an của "Đầu Sơn Dương" quỷ dị cuối cùng bị ngăn lại bên ngoài.

Những đường màu lộn xộn kéo dài dưới chân, mơ hồ giống như đồ nội thất được phác họa bởi đường nét vờn quanh, Duncan cẩn thận quan sát mọi thứ trong phòng, cảm giác xung quanh tràn ngập một bầu không khí cực kỳ quỷ dị, rồi chốc lát sau, ánh mắt anh cuối cùng rời vào một góc “căn phòng.

Mấy đường màu bán trong suốt run rẩy tại đó, nối với nhau tạo thành một đường nét hình học. Trung tâm của đường nét run rẩy bên rìa thì như lấp đầy tâng nước tĩnh lặng, mơ hồ phản chiếu ra khung cảnh xung quanh.

Duncan đi đến trước đường nét hình học, đưa tay vuốt nhẹ qua "mặt nước” tĩnh lặng, từng làn ngọn lửa màu u lục lan tràn trên mặt phẳng theo đó, một lúc sau, cảnh tượng phản chiếu trên bê mặt đó trở nên rõ nét — nó hóa thành một tấm gương.

Giây tiếp theo, một cái bóng lơ lửng giữa gương, hình bóng của Agatha từ trong lặng lẽ hiện ra.

Quý cô trong gương kinh ngạc nhìn nơi hỗn loạn và quỷ dị bên ngoài gương.

"Đây... đây chính là tình huống đằng sau cánh cửa đó?!" Duncan khẽ gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là tình huống bên trong cửa - chỗ sâu nhất' nơi này.'

"Nơi này trông... quỷ dị như vậy,' Agatha nhíu chặt mày: "Làm sao có thể như vậy?"

Duncan lại dường như đã hiểu ra một số chuyện, anh thản nhiên nói: "Bởi vì trên Thất Hương Hào ở thế giới hiện thực, Đầu Sơn Dương chưa bao giờ dám nhìn lén tình hình bên phòng ngủ của thuyền trưởng. Nó không biết trong căn phòng đó trông như thế nào."

Ít nhất, nó không biết tình hình bên trong sau khi "thuyền trưởng" đi vào — đây là phần trong lòng mà Duncan không nói ra.

Agatha ngay lập tức hiểu được thâm ý trong lời nói của Duncan.

"Ý ngài là... Thất Hương Hào' này quả nhiên vẫn do Đầu Sơn Dương ở thế giới hiện thực 'tạo ra?" Cô ta nhanh chóng nói: "Nó biến cái bóng của Thất Hương Hào thành con tàu di chuyển trong bóng tối và sương mù này. Nhưng nó không thể khôi phục lại những phần của con tàu mà nó không hiểu..."

Nói đến đây, Agatha đột nhiên cau mày, rồi lại không khỏi lắc đầu: "Nhưng ở thế giới hiện thực, Đầu Sơn Dương tỏ ra không biết gì vê những thứ này. Hơn nữa, làm sao nó làm được tất cả những điều này...

"Có lẽ nó thực sự không biết gì cả,' Duncan bình tĩnh nói, trong khi ánh mắt từ từ quét xung quanh: "Bây giờ ta có một suy đoán táo bạo: con tàu này, có thể là một giấc mơ của nó."

"Giấc mơ của nó?!" Agatha nghe vậy sửng sốt, sau đó liền nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Nhưng rõ ràng nó nói, nó không bao giờ mơ, thậm chí không bao giờ nghỉ ngơi. Hơn nữa, tôi cũng tận mắt nhìn thấy qua - đại phó nó luôn tỉnh, kể cả lần trước Giấc mơ của kẻ vô danh xuất hiện, nó vẫn luôn cầm lái, như mọi ngày."

"Bởi vì nó hoàn toàn không biết rằng mình đang mơ, thậm chí không biết mình có thể mơ, thậm chí..." Duncan nói đến đây đột nhiên dừng lại chốc lát, một ý nghĩ táo bạo hơn vừa rồi nổi lên trong lòng không thể đè xuống, anh chần chừ vài giây, mới nhẹ giọng nói như tự lẩm bẩm một mình: "Có lẽ, 'đại phó của chúng ta chưa bao giờ tỉnh."

Sau khi ý thức được ý nghĩa trong lời nói của thuyền trưởng, Agatha chậm rãi trợn to hai mắt.

Duncan thì lại lên tiếng sau một lúc im lặng: "Vậy là, bây giờ chỉ còn lại một vấn đề sau cùng."

Agatha theo bản năng lặp lại: "Một vấn đề sau cùng?”

Duncan ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa đứng giữa một đống đường nét rối loạn, ánh mắt thì tựa như xuyên qua cánh cửa, nhìn chăm chú vào "Đầu Sơn Dương" trên bàn bên ngoài, một lúc lâu sau, anh lên tiếng như lẩm bẩm: "Tát Tư Lạc Ca đã chết, chết từ rất rất lâu về trước rồi.......

Màn đêm buông xuống trên sa mạc - rất, rất đột ngột, bốn phía tối sâm lại, sắc trời không nguồn vốn tràn ngập bầu trời thoáng mờ dần như thể bị thứ gì đó hấp thu. Bóng đêm tĩnh mịch bao trùm toàn bộ biển cát, cùng phế tích mênh mông trong biển cát. Bây giờ, trên bầu trời chỉ còn lại "vết nứt" màu đỏ sâm cực lớn đến đáng lo ngại, vết nứt như máu, bên rìa như sương, nó che phủ bầu trời, tản ra một loại áp lực cực lớn.

Ngay cả một thẩm phán quan có ý chí kiên cường và bền bỉ như Fanna cũng vô thức tránh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào "vết thương của thế giới".

Nhưng người khổng lồ đồng hành dường như đã thích ứng với tất cả những điều này từ lâu.

Tại bên rìa phế tích của thành phố, họ tìm thấy một góc không sợ gió cát xâm nhiễu. Nơi này từng là một phần của tòa kiến trúc trang nghiêm, nhưng bây giờ đã chỉ còn lại một vài bức tường đen tối bị nóng chảy vặn vẹo. Từ đống phế tích gần đó, người khổng lô nhặt được rất nhiều viên đá màu xám trắng, gã chất chúng vào một góc chỗ chắn gió, sau đó lấy ra hai viên đá trong đó, hết sức kiên nhẫn đánh chúng.

Sa mạc tối tăm và tĩnh lặng cùng vết thương đỏ sậm và ngột ngạt của thế giới dường như đã không còn tôn tại đối với gã. Trong mắt gã tựa như chỉ còn lại hai viên đá, những tiếng đánh "tách, tách, tách" vang đơn điệu trong màn đêm, truyền đi rất rất xa.

Fanna ngồi dưới bức tường của nơi chắn gió, tò mò quan sát hành động của người khổng lồ, một lúc lâu sau, mới không kiềm được hỏi: "Ông đang làm gì vậy?"

"Nhóm lửa Người khổng lồ thản nhiên nói: "Ở đây vào ban đêm sẽ rất lạnh."

"... Nhưng đó đều chỉ là đá," Fanna nhìn những viên đá màu trắng xám được người khổng lồ thu thập tới, giọng điệu đầy nghi ngờ: "... Chúng là đá có thể đốt cháy ư?"

"Là đá bình thường," Người khổng lồ nói mà không quay lại: "Ở đây đã không còn thứ gì khác, ngoại trừ cát, cũng chỉ có đá."

Fanna mở miệng: "Vậy..."

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã bị cắt ngang bởi một cụm tia lửa đột ngột bốc lên - những tia lửa nhỏ tóe ra từ giữa hai viên đá trong tay người khổng lồ đánh ra, rơi xuống đống đá xám trắng trên mặt đất, tiếp đó, tia lửa hóa thành ngọn lửa, hào quang sáng ngời từ trong đá bốc lên, dân dần trở nên mạnh mẽ.

Fanna nhìn cảnh này khó hiểu.

"Lửa và đá, chúng là những thứ quan trọng nhất,' Người khổng lồ lặng lẽ nhìn ngọn lửa bốc cháy trong đá, như thể đang nói cho Fanna nghe, lại như thể đang nói cho mình nghe: "Ngọn lửa dẫn lửa là đôi mắt mở ra trong đêm, đá vụn tốt hơn nhiều so với răng nanh và móng vuốt. Khi bọn họ nhóm cành cây, đập đá vào nhau, chuyện khó tin sẽ xảy ra..."

Người khổng lồ quay đầu lại, ánh mắt rũ xuống: 'Lữ khách, cô có biết không? Lịch sử của nên văn minh bắt đầu từ lửa và đá đấy."

Fanna nghe người khổng lồ nói nửa hiểu nửa không, chậm rãi gật đầu.

Môn văn hóa của nàng ta không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của người khổng lồ. Nàng ta chỉ không hiểu là... tại sao đột nhiên người khổng lồ lại muốn nói những điều này với mình. Điều này liên quan gì tới "đá có thể nhóm lửa" sao?

Nhưng người khổng lồ hiển nhiên cũng không có ý định giải thích gì thêm, gã lại nhanh chóng quay lại với "công việc" của mình - Gã thọc tay sâu vào đống đá, như không hề quan tâm đến việc ngọn lửa đang cháy, lấy ra một khối đá đã bị lửa đốt cháy đen, tiện tay đập bỏ một góc của nó, khiến nó lộ ra góc nhọn sắc bén. Sau đó, người khổng lô nhặt cây trượng dài to lớn đặt sang một bên trước đó và dùng góc nhọn của đá, bắt đầu kiên nhẫn khắc gì đó lên bê mặt cây trượng.

Tính chất của cây trượng dài là cứng, nhưng góc nhọn của đá lại mong manh dễ gấy, nên công việc chạm khắc của người khổng lồ rất là chậm chạp, thường phải mất rất nhiều lần mới có thể để lại một vết khắc không quá sâu trên thân trượng, hơn nữa còn phải thường xuyên đập khối đá, để tạo ra "dao khắc" mới.

Bề mặt của cây trượng dài to lớn rải rác đây những vết khắc lít nhít... Những vết khắc đó đều được tạo ra như vậy?!

Dù chỉ quan sát một lúc, Fanna cũng ý thức được đây gân như là một công việc khó khăn, chậm chạp đến vô vọng. Nàng ta không thể tưởng tượng được người khổng lồ rốt cuộc phải mất bao lâu và phải kiên nhẫn đến mức nào, mới để lại được vô số vết khắc trên cây thủ trượng - Nàng ta cảm thấy cho dù mình có tuổi thọ vô tận, sợ rằng cũng không làm được loại chuyện này!

Nhưng người khổng lồ chỉ lặng lẽ và kiên nhẫn chạm khắc, sử dụng công cụ duy nhất mà gã tìm thấy trong thế giới chết chóc này - đá được lửa nung qua.

Fanna cuối cùng không kiên nhẫn phá vỡ sự im lặng: "... Ông đang làm gì vậy?"

"Ghi chép,' Người khổng lô chậm rãi nói: "Ghi lại những thứ mà ta vẫn còn nhớ, ghi lại những chuyện từng xảy ra trên thế giới này."

Gã dừng lại, đặt cây trượng dài trước mặt Fanna, giơ tay chỉ vào đầu trượng, nơi có một chuỗi ký hiệu tỉ mi.

"Ở chỗ này, bọn họ đã học được cách sử dụng lửa."

Người khổng lồ nhẹ nhàng nói, trong giọng điệu có chút tự hào.

Fanna nhìn theo hướng ngón tay của người khổng lồ và nhìn thấy rõ những ký hiệu chỉ tiết đó - cho đến bây giờ, nàng ta mới thấy rõ chỉ tiết của chúng.

Những nét vẽ đơn giản phác thảo đường nét của hai nhân vật nhỏ bé. Họ đứng trước một hình vẽ đống lửa trừu tượng, giơ hai tay lên cao, như đang reo hò và nhảy múa, lại như đang kính bái trước ngọn lửa.

Không hiểu sao, Fanna đột nhiên cảm thấy có một luồng lực lượng nặng nề đè lên lòng mình. Nàng ta vô thức nhìn men theo lên trên cây trượng và nhìn vào những ký hiệu dày đặc kia - Ngay sau đó, nàng ta phát hiện ra rằng không phải tất cả chúng đều là hình vẽ tượng hình, men lên trên thủ trượng, những hình vẽ tượng hình đó dần dần biến thành những chữ viết trừu tượng mà xa lạ, chữ viết lại dân dần diễn hóa, dần dần thành đủ loại hình thái, có số phân hóa thành chữ cái, có số lại vẫn giữ nguyên cấu trúc như hình vẽ...

Ánh mắt của nàng ta cuối cùng dừng lại ở một khoảng trống nhỏ ở cuối cây trượng, đống lửa trại lách tách vang dội ở một bên, ánh lửa phản chiếu và nhảy nhót nơi đó.

Fanna từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng ta di chuyển dọc theo những khối đá thô ráp và cánh tay gây gò, rồi cuối cùng đáp xuống khuôn mặt của người khổng lồ.

Khuôn mặt nhăn nheo đang bình thản nhìn đống lửa bên cạnh, bất động, giống như một tảng đá khác.
Bình Luận (0)
Comment