Cánh cửa này thông đến Thất Hương Hào.
Các chữ cái trên khung cửa được đúc bằng đồng thau và trông như đã trôi qua một thế kỷ, mỗi một nét chữ dường như được mạ một tầng thời gian cố định, lộ ra vẻ cổ xưa và thần bí dưới sự chiếu rọi của đèn xách linh hỏa và ánh sáng hỗn loạn bao trùm toàn bộ khoang tàu.
Duncan nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó trong vài giây, rồi vô cảm quay đi.
Giọng Alice đột nhiên vang lên từ bên cạnh: "Này? Thuyền trưởng, chúng ta cứ đi như vậy sao? Không cần kiểm tra cánh cửa này một chút sao? Dù không mở ra cũng được..."
“Không còn gì để xem nữa rồi, đây đã là tận cùng của đáy tàu,” Duncan thản nhiên nói.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng gõ nhẹ đột nhiên vang lên khiến anh dừng lại.
Duncan quay đầu lại nhìn Alice đang ở phía sau mình, trong khi Alice thì lo lắng ngó chừng bốn phía, cuối cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ đen sì: "Âm thanh hình như truyền tời từ phía sau cánh cửa này..."
Duncan dừng tại chỗ, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ nơi truyền tới tiếng gõ, anh kiên nhẫn đợi vài giây, đột nhiên lại nghe thấy hai tiếng gõ truyền tới - tiếng gõ hơi yếu ớt và mờ nhạt, giống như cách một bức màn cực kỳ dày, như thể cánh cửa đó bị bao bọc bởi một sự vật vô hình, nhưng tuyệt đối không phải ảo giác.
Sau một hồi cân nhắc dữ dội ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng quay trở lại trước cánh cửa đó, Alice cũng đi theo tới, lo lắng để ý đến động tĩnh có thể sẽ xảy ra tiếp theo.
Duncan xách đèn ở một tay và tay kia nắm chặt trường kiếm, cẩn thận quan sát cánh cửa gỗ đen sì trước mặt, ngay tại lúc này, anh mới đột nhiên phát hiện thấy cánh cửa này thực ra vẫn chưa đóng lại hoàn toàn - ở bên cạnh cánh cửa, có thể nhìn thấy một khe cửa chỉ chừng một cm.
Cánh cửa đang khép hờ, như thể ai đó đã quên đóng lại sau khi vội vàng rời đi, dường như một số "thứ" gì đó bên trong cố tình để lại một khe cửa, để dẫn dụ sự ghé thăm của người mù quáng.
Duncan xách đèn lên và thận trọng soi vào bên trong, quan sát tình hình phía đối diện qua khe cửa - Tay còn lại của anh đã đặt trường kiếm vào khe cửa, sẵn sàng đâm vào bất cứ “sự vật” gì từ trong chui ra.
Nhưng bất luận thế nào anh cũng không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy quang cảnh như thế nào —
Đối diện khe cửa là một căn phòng.
Căn phòng không lớn trông như đã được vài năm, giấy dán tường trông xỉn màu và nhăn nheo, đồ đạc hơi lộn xộn hình như đã lâu chưa được dọn dẹp, đối diện cửa ra vào có thể nhìn thấy một chiếc giường đơn, bên cạnh giường còn có bàn, trên bàn đặt máy tính, sách và một vật trang trí nhỏ.
Một bóng người cao gầy đang ngồi trước bàn cúi đầu viết nhanh. Bóng dáng đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng mua từ quầy hàng phổ thông, đầu tóc bù xù, thiếu chăm chút, thân thể rõ ràng không vận động nhiều, trông hơi gầy.
Ánh mắt Duncan xuyên qua khe cửa, nhìn chằm chằm vào mọi thứ quen thuộc "bên đó", nhìn chằm chằm căn phòng đó, nhìn chằm chằm bóng người đang cúi đầu viết nhanh. Mà bóng dáng đó dường như cũng đột nhiên cảm giác được điều gì đó, hắn ngừng viết, đột nhiên ngẩng đầu, đứng dậy chạy về phía cửa.
Bóng người chạy tới và nhìn chằm chằm ra bên ngoài qua khe cửa, nhìn chằm chằm vào Duncan.
Duncan cũng nhìn chằm chằm vào hắn, vào khuôn mặt quen thuộc đó – Đó là khuôn mặt của chính anh!
Sau khi nhìn nhau chằm chằm vài giây như vậy, bóng người ở đối diện cửa đột nhiên trở nên hưng phấn, hắn bắt đầu đẩy cửa thật mạnh, như muốn đi ra, nhưng cánh cửa hình như bị đổ bê tông vào không gian không mảy may nhúc nhích, thế là hắn lại bắt đầu thử phá hư khóa cửa, dùng dụng cụ cạy cửa, hắn dùng sức vỗ vào cánh cửa bất động đó, như thể đang dùng mọi cách để thoát khỏi, nhưng lại vô ích.
Người bên trong cánh cửa cuối cùng đã từ bỏ nỗ lực vô ích này, hắn dùng sức vỗ vỗ vào vùng gần khe cửa, hét lớn điều gì đó qua cánh cửa bên này - nhưng từ bên ngoài lại chỉ có thể nghe thấy một số tiếng ồn mơ hồ không rõ nét, không thể nghe thấy một từ nào.
Duncan kinh ngạc nhìn tất cả những điều này, sững sờ nhìn "bản thân" đang bị mắc kẹt trong phòng. Anh biết người bên trong cửa muốn làm gì - Ánh mắt anh từ từ rơi vào tay nắm cửa bên cạnh.
Tay nắm cửa vừa tầm với bản thân.
Từ phía này, cửa có thể rất dễ mở.
Tuy nhiên, anh lại chỉ nhìn vào tay nắm cửa mà không thực hiện bước tiếp theo.
Người bị mắc kẹt trong phòng có vẻ ủ rũ, cuối cùng hắn lại hét ra cửa lần nữa, sau khi phát hiện thấy giọng nói của mình hoàn toàn không thể vang ra được ngoài cửa, lại chạy trở lại bàn, cúi xuống viết nhanh một số thứ lên trang giấy, tiếp đó lại chạy nhanh trở lại và đưa tờ giấy cho Duncan.
Qua khe cửa, Duncan nhìn thấy một dòng chữ viết ngoáy trên mảnh giấy: "Hãy cứu tôi! Tôi bị mắc kẹt trong căn phòng này! Cửa sổ và cửa ra vào đều không mở được!"
Duncan đột nhiên bật cười.
Nụ cười của anh xuyên qua khe cửa rơi vào trong đôi mắt của "Chu Minh" đang bị mắc kẹt trong phòng. Người sau cuối cùng cũng từ từ trợn to hai mắt, dường như cảm thấy sững sờ, đồng thời cũng có vẻ dần tức giận vì bị giễu cợt.
Giây tiếp theo, thanh kiếm hải tặc trong tay Duncan đột nhiên nhô ra phía trước, xuyên qua khe cửa hẹp, đâm thẳng vào cơ thể "Chu Minh" ở phía đối diện.
Người sau bị lưỡi kiếm đâm thủng, há miệng như thể hét lên. Một loạt tiếng động khàn khàn và ồn ào dường như vang lên bên tai Duncan, nhưng Duncan không hề di chuyển mà giữ chặt chuôi kiếm đâm về phía trước, kề sát cánh cửa nhẹ giọng nói:
"Không viết được tiếng Trung thì không cần phải làm thế."
Chim bồ câu Aye nãy giờ im lặng đột nhiên vỗ cánh cất giọng khàn khàn: "Đây là ảo giác, ngài đang che giấu điều gì?"
Giây tiếp theo, bóng người đối diện cửa đột nhiên bắt đầu tan chảy như tượng sáp, đồng thời nhanh chóng tan biến trong quang ảnh méo mó, mà căn phòng trông vô cùng chân thật, vô cùng quen thuộc cũng nhanh chóng lui đi lớp ngụy trang và hiện ra diện mạo thực sự trong mắt Duncan: Một khoang mờ tối cũ kỹ, trống rỗng, phủ đầy bụi theo thời gian và sự đổ nát kiên cố.
Bội kiếm trong tay truyền tới xúc cảm trống trải, tựa như thứ đâm thủng qua ngay từ đầu chỉ là không khí.
Phía bên kia cánh "cửa phụ" này chỉ là một khoang tàu?
Duncan tình cờ quan sát được tình hình ở phía đối diện qua khe cửa, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì lần này, bên đó vẫn giống như chỉ là một khoang tàu bình thường.
Nhưng... khoang đó thực sự là "thật" sao?
Duncan từ từ thu lại trường kiếm xuyên qua khe cửa, thở phào nhẹ nhõm và lùi lại nửa bước.
Dị trạng gặp phải vừa rồi vẫn còn in sâu trong tâm trí, anh không biết đó chỉ đơn thuần là ảo giác hay là thứ gì khác, nhưng chắc chắn một điều rằng... Cánh cửa này nhất định có chỗ quỷ dị và nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Nếu ảo ảnh được phản chiếu ở phía bên kia cánh cửa dựa trên sự biến dạng về trí nhớ và nhận thức của bản thân anh, điều đó chứng tỏ mối nguy hiểm phía bên kia cánh cửa đã vượt qua uy năng của "Thuyền trưởng Duncan" là bản thân. Nhưng nếu đó không phải là ảo ảnh dựa trên nhận thức và trí nhớ của bản thân, mà là một bối cảnh "tạo dựng" nên từ thứ gì đó... thì tình huống còn tồi tệ hơn.
Bởi vì trên thế giới này vốn dĩ hẳn là không ai biết dáng dấp của căn phòng đó, hẳn là không ai biết sự tồn tại của cá thể "Chu Minh".
Nhưng "thứ" ở bên kia cửa lại biết điều đó.
Anh hít một hơi thật sâu.
Sự thận trọng vừa rồi của bản thân là đúng, bất luận thế nào, không thể mở cánh cửa này.
Đồng thời anh cũng có chút nghĩ lại mà sợ - bởi vì vừa rồi thực sự có một khoảnh khắc như vậy, khi nhìn vào tay nắm cửa, trong đầu anh đã từng có ý nghĩ này: Phải mở cửa và thả "bản thân" ra ngoài.
"Thuyền trưởng..." Giọng Alice đột ngột vang lên khiến Duncan tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ miên man, anh ngẩng đầu nhìn về phía con rối, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm và sợ hãi của con rối: "Thuyền trưởng, ngài không sao chứ? Bên trong cánh cửa đó có gì vậy? Tại sao biểu hiện của ngài lại nghiêm túc như vậy..."
Duncan lắc đầu: "Không có gì, đằng sau cánh cửa này không phải là nơi cô nên nhìn - Chúng ta đã thăm dò đến đáy tàu, có thể quay trở lại rồi."
Vừa nói, anh vừa đưa tay thử đẩy cửa xem có đóng được không.
Khe hở mà cửa để lộ ra thực sự đáng lo ngại.
Nhưng cánh cửa không hề di chuyển - dù anh đã dùng hết sức, cánh cửa dường như vẫn gắn kết cố định với không gian.
Giống như những cửa sổ bị bịt kín trong căn hộ đơn lập của anh.
Duncan trầm ngâm rút tay về - cánh cửa này không thể đóng lại, nhưng anh càng sẽ không thử tiến thêm một bước mở nó ra.
"Hả? Ò... ò, được rồi!" Alice không quan tâm đến ý định đóng cửa của thuyền trưởng, trước tiên nàng ta sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, trên mặt mang theo biểu cảm vui vẻ: “Vậy thì mau quay trở lại thôi, nói thật nơi này khá quỷ dị, tôi lại có hơi lo lắng..."
Duncan ừ một tiếng không tỏ rõ ý kiến, dẫn theo Alice quay người đi về phía "cánh cửa cuối cùng" dẫn đến cầu thang.
Nơi này thực sự quá tà môn, ngay cả anh cũng không muốn ở lại lâu hơn.
Sau đó, không có gì bất thường xảy ra nữa.
Họ đi êm đềm xuyên qua đáy tàu bị vỡ, xuyên qua kho hàng có ánh đèn chiếu ngược, xuyên qua cầu thang và hành lang tối tăm, quay trở lại khoang tàu phía trên mực nước.
Khoảnh khắc trở lại khoang tàu bình thường, Alice lập tức cảm thấy toàn thân đột nhiên thả lỏng rất nhiều, hệt như bóng ma tâm lý quấn quanh người nàng ta không thể phát giác ra trước đó đã bị xua tan đi vậy, nàng ta nhìn thấy ánh đèn xung quanh đã trở về trạng thái ban đầu, trong khoang tàu cũng không còn bí bách u ám, còn về thuyền trưởng Duncan bên cạnh...
Thuyền trưởng trông vẫn như trước không có gì khác biệt, dường như không kiềm nén như trước đây, bây giờ cũng không quá nhẹ nhõm, môi trường ở chỗ sâu của Thất Hương Hào cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Chỉ có điều khi quay trở lại, thuyền trưởng rõ ràng rất trầm lặng và có vẻ đầy tâm sự.
"Thuyền trưởng, ngài mệt rồi sao?" Alice hỏi một cách dè dặt: "Có muốn tôi làm chút gì đó cho ngài ăn không? Bữa tối ngài đã không ăn tử tế..."
Duncan dừng dòng suy nghĩ trong lòng và nhìn vào con rối bên cạnh.
Trên khuôn mặt của tiểu thư con rối có biểu hiện quan tâm chân thành - giống như Nina.
Anh đột nhiên thả lỏng người, một ít mây mù trong lòng dường như lặng lẽ lui đi.
"Lần này đừng để thứ kỳ kỳ quái quái rơi vào trong nồi."
"Đầu của tôi không phải là thứ kỳ kỳ quái quái!"
"Đặc biệt là đầu của cô."
"… Ò."