Duncan đưa Alice trở lại boong tàu ở tầng trên của Thất Hương Hào – Vết thương lặng lẽ của thế giới vẫn treo lơ lửng trên cao trong màn đêm.
Duncan cho rằng mình đã khám phá con tàu cực kỳ lâu, thậm chí còn nghi ngờ rằng một đêm đã trôi qua, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ tối đen của màn đêm thâm trầm, anh dường như chỉ ở bên dưới vài giờ.
Nhưng tình huống kỳ lạ và bất thường nhìn thấy chỉ trong vài giờ này, đã đủ khiến anh khắc sâu ấn tượng.
Anh vẫn nhớ khoang tàu với quang ảnh phản chiếu ngược, cùng với cánh cửa ở dưới đáy tàu... Đặc biệt là cánh cửa đó, đằng sau cánh cửa đó rốt cuộc là gì?
Đèn xách trên tay Duncan đã tắt, anh và con rối chậm rãi đi về phía phòng thuyền trưởng, hai người đều không nói lời nào – Con rối dường như đã bắt đầu diễn luyện chuyện nấu ăn trong đầu, trong khi sự chú ý của Duncan thì rơi vào công trình kiến trúc boong tàu xung quanh.
Anh so sánh ký ức của mình và xác nhận rằng khoang tàu mờ tối và đổ nát đối diện cánh cửa đó thực sự là một phần của Thất Hương Hào, phong cách của cả hai hoàn toàn thống nhất, vả lại kết cấu kiến trúc còn có tính liên tục mờ ảo.
Hơn nữa bây giờ nhớ lại, anh luôn cảm thấy ở nơi sâu nhất của khoang tàu đổ nát đó dường như còn có thứ gì khác, ẩn núp trong bóng tối.
Đó là "khu vực tuyết ẩn" mà Thất Hương Hào không muốn người khác biết - Một khu vực tuyết ẩn mà ngay cả thuyền trưởng Duncan cũng không cảm giác được hay phát hiện thấy.
Đầu Sơn Dương có biết cánh cửa đó không? Nó có biết nơi nào đằng sau đó không?
Mình có nên tự hỏi nó không?
Khi đến phòng thuyền trưởng, suy nghĩ trong đầu Duncan vẫn còn dao động, anh dẫn theo Alice mở cửa đi vào, thấy Đầu Sơn Dương vẫn đang yên lặng đợi trên bàn hàng hải, đôi mắt đen trống rỗng đang quay về phía cửa theo hướng âm thanh.
Duncan xoay người treo đèn xách, sau đó thì nghe thấy Alice chào hỏi Đầu Sơn Dương với một chút phấn khích phía sau: "Đầu Sơn Dương tiên sinh! Ta đã cùng Thuyền trưởng đi đến đáy tàu! Dưới đáy con tàu này thật ghê gớm đó! Khoang thuyền dưới cùng nhất hóa ra là chia năm xẻ bảy – Hơn nữa còn có một cánh cửa rất kỳ lạ!"
Duncan nhất thời không bận tâm đến việc làm thế nào để bắt đầu một chủ đề liên quan với Đầu Sơn Dương - Anh gần như quên rằng mình còn dẫn theo một con rối có lòng hiếu kỳ trào dâng, vả lại còn không biết gì cả. Không phải Alice đang hùng hổ mở màn sao?
Anh cố gắng không để mình phát ra tiếng động, vừa giả vờ bình tĩnh thu dọn đồ đạc, vừa vểnh tai lên lắng nghe cuộc nói chuyện của hai “thuyền viên”. Anh nghe thấy tiếng của Đầu Sơn Dương vang lên, mang theo giọng điệu không chút bất ngờ: "Tôi biết ngay là cô sẽ có một phen ngạc nhiên! Tiểu thư Alice, bây giờ cô đã ý thức được Thất Hương Hào là một con tàu vĩ đại như thế nào rồi chứ? Nó có thể vận hành theo các chiều không gian khác nhau cùng một lúc dưới tiền đề vẫn đảm bảo an toàn đấy!"
Duncan lắng nghe, trái tim chợt rung động.
Tình huống quả đúng như bản thân suy đoán, bên ngoài vết nứt ở đáy con tàu này sở dĩ có cảnh tượng cổ quái như vậy... quả nhiên là bởi vì đó đã không còn thuộc về thời gian và không gian nơi biển cả vô biên!
Đồng thời, trong lòng anh cũng đang nhanh chóng suy tính: Alice với lòng hiếu kỳ cực cao vô cùng thích thú với cảnh tượng kỳ dị ở tầng dưới của Thất Hương Hào, nàng ta hình như không dám hỏi thăm "thuyền trưởng" là mình quá nhiều chuyện, đến nỗi thà hỏi thăm Đầu Sơn Dương lải nhải, nhưng nếu bản thân cứ đứng đây nghe, ngược lại sẽ trông rất cổ quái và khả nghi, thậm chí có thể khiến cho Đầu Sơn Dương chuyển chủ đề về phía mình – Lỡ như nó nói với Alice một câu "Cô đi hỏi Thuyền trưởng", bản thân có thể không tiếp lời được...
Nghĩ đến đây anh đã lập tức có dự tính, chỉnh đốn biểu cảm trên mặt, sau khi trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày thì thản nhiên nói: "Các ngươi ở đây nói chuyện đi, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút — Đầu Sơn Dương, Alice đã là một thành viên trên tàu, chuyện về con tàu này, chỉ cần không quá bí mật, ngươi cứ việc nói cho cô ấy biết."
Alice vừa nghe thấy điều này trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, Đầu Sơn thì Dương lập tức đồng ý: "Tất nhiên, Thuyền trưởng, phần trước lược bỏ trung thành của ngài luôn nhiệt tình đối đãi với thành viên mới..."
Duncan đẩy cửa rời khỏi phòng thuyền trưởng.
Nhưng một giây sau khi rời khỏi phòng thuyền trưởng, anh lại lập tức tập trung tinh thần, mượn mối liên hệ chặt chẽ giữa bản thân và Thất Hương Hào, nghiêm túc chú ý tới động tĩnh trong phòng thuyền trưởng.
Sau khi tập trung tinh thần vào một chỗ, cảm giác mơ hồ liền biến thành sự giám sát thời gian thực rõ ràng, mọi thứ trong phòng thuyền trưởng đều phản chiếu vô cùng rõ nét trong tâm trí của Duncan. Anh "thấy" Alice chỉ đơn giản là dời một chiếc ghế đẩu ngồi đối diện với Đầu Sơn Dương, hào hứng kể lại những gì bản thân đã trải qua khi thăm dò tầng dưới của Thất Hương Hào và những cảnh tượng ly kỳ cổ quái ở đáy tàu.
Nàng ta dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện phải chuẩn bị bữa tối cho thuyền trưởng - nhưng Duncan không mảy may quan tâm đến.
Anh càng đánh giá cao những pha hỗ trợ thần thánh của con rối này vào những thời điểm mấu chốt.
Dưới màn đêm, Aye đột nhiên vỗ cánh bay xào xào tới cột buồm gần đó, như thể phải đứng gác tuần tra, trong khi Duncan thì đi chậm rãi về phía trước giống như tuần tra boong tàu như thường, nhưng trong đầu anh là cuộc nói chuyện rõ ràng truyền tới từ phòng thuyền trưởng.
Alice đã nói tới cánh cửa cổ quái đó với Đầu Sơn Dương, giọng điệu của tiểu thư con rối mang vẻ lo lắng và ngập ngừng: "... Cánh cửa đó trông hơi đáng sợ, thuyền trưởng cũng không cho ta đến gần..."
"Tất nhiên là cô không thể đến gần, cánh cửa đó đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng không thể chạm vào – Cô đừng có lộ ra ánh mắt như vậy, tôi biết mình không có tay chân, 'chạm' mà tôi nói là một loại ý nghĩa khác... tiếp xúc, kiểm soát, hiểu biết, dòm ngó, cô hiểu không? Cánh cửa đó là không thể chạm tới theo nghĩa này... Cô chạm vào nó cô sẽ xong đời, hiểu không?"
Alice có vẻ sửng sốt trước giọng điệu cực kỳ nghiêm túc của Đầu Sơn Dương, nàng ta do dự một hai giây trước khi mở miệng nói: "Cánh... cánh cửa đó rốt cuộc là cái gì hả?"
Duncan đang đi trên boong tàu lập tức tập trung tinh thần, nhưng anh nghe được Đầu Sơn Dương đột nhiên trở nên im lặng, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói, lại không có trả lời thẳng bất kỳ vấn đề nào: "Hai người thật sự không có chạm vào cánh cửa đó, đúng chứ?"
“Tôi không chạm vào!” Alice vội vàng đáp lại ngay lập tức, nhưng sau đó lại do dự một lúc rồi mới tiếp tục nói một cách không chắc chắn: “Có điều… có điều Thuyền trưởng tiến tới nhìn nhìn, nhìn xuyên qua khe cửa, còn dùng kiếm đâm vào phía bên kia cánh cửa không biết là thứ gì..."
Lời nói của Alice vừa dứt, Duncan đột nhiên cảm thấy cả con tàu lắc lư một cái, tiếp đó tất cả các cánh buồm chính và cánh buồm mặt bên đều phát ra tiếng rít nhỏ trong gió, tất cả các cột buồm và dây thừng cũng vang lên cót két ngay sau đó — Mà tất cả những thứ này hiện tại đều do Đầu Sơn Dương tiếp quản!
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên những cột buồm và dây thừng đang đung đưa, dường như có thể cảm nhận được sự hoảng hốt lo sợ trong chốc lát của người điều khiển phía sau thông qua những thứ này. Trong khi trong đầu anh thì truyền đến tiếng kinh hô từ phòng thuyền trưởng, đó là tiếng của Đầu Sơn Dương: “Cô nói sao?! Cô nói khe cửa? Cánh cửa đó đã mở ra một khe hở?"
"Đúng... đúng vậy..." Alice dường như bị dọa sợ: "Cánh cửa khép hờ, có một khe hở, có lẽ... có lẽ rộng bằng ngón tay..."
"Thuyền trưởng liếc nhìn qua khe cửa? Sau đó thì sao? Ngài ấy còn dùng kiếm đâm vào... Khi đó ngài ấy có thay đổi gì không? Lúc ngài ấy đưa cô rời đi có vẻ do dự hay hoảng hốt không?"
"Không," Alice trả lời ngay lập tức: "Thuyền trưởng chỉ tỏ vẻ rất nghiêm túc, sau đó nhanh chóng đưa tôi trở lại, trên đường đi ngài ấy dường như suy tính chuyện gì đó, nhưng không hề hoảng hốt - À, ngài ấy còn bàn chuyện nấu ăn với tôi nữa, lát nữa tôi phải vào bếp..."
"Trước hết đừng nghĩ đến chuyện vào bếp! Cô có biết đằng sau cánh cửa đó là gì không?"
“Hả… Đằng sau cánh cửa đó là gì hả?” Giọng Alice có chút ngỡ ngàng và sợ hãi, trước giờ nàng ta chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc và khẩn trương như vậy của Đầu Sơn Dương – Dáng vẻ này khiến nàng ta có cảm giác như con tàu sắp chìm vậy.
Giọng điệu của Đầu Sơn Dương đột nhiên trầm xuống rất nhiều, nó chậm rãi nói: "Phía sau cánh cửa đó, là không gian thứ."
Duncan đang đi lại trên boong tàu dừng lại bước chân.
Đằng sau cánh cửa đó, là không gian thứ?
Anh sửng sốt không thôi, cơn sóng cực lớn dâng lên trong lòng thậm chí suýt nữa quấy nhiễu việc giám sát phòng thuyền trưởng, nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đến một chuyện khác —
Đáy khoang bể tan tành đó, ánh sáng ảm đạm, quang ảnh lưu chuyển hỗn độn bên ngoài các vết nứt của đáy khoang – Thất Hương Hào vận hành cùng lúc trong các chiều không gian khác nhau, bên ngoài đáy khoang rõ ràng là thời gian và không gian khác với thế giới hiện thực, mà đáy khoang lại có một cánh cửa, bên kia cánh cửa là không gian thứ...
Chẳng lẽ nửa phần dưới của Thất Hương Hào thực sự đang vận hành trong không gian thứ?!
Hơn nữa nghe cách nói của Đầu Sơn Dương, trạng thái vận hành này dường như không hề ổn định? Không chỉ đáy khoang cần được thuyền trưởng trấn an mọi lúc, mà về lý thuyết cánh cửa đó cũng nên được đóng chặc, nhưng bây giờ nó có thêm một khe hở... Điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ đồng nghĩa với “tính dán kín” của đáy khoang đã xảy ra vấn đề? Hay có thứ gì đó trong không gian thứ đang cố gắng tiến vào Thất Hương Hào?
Anh nhớ lại rằng mình đã cố gắng đóng cánh cửa đó trước khi rời khỏi đáy khoang, nhưng dù cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn không xê dịch mà duy trì trạng thái hé mở - cố định hệt như hòa làm một thể với không gian.
Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhớ lại, ý nghĩ cổ quái lại không khỏi hiện lên trong đầu.
Có lẽ... khi bản thân cố gắng đóng cánh cửa đó, có thứ gì đó ở phía đối diện cánh cửa đã chặn nó lại, ngăn cản bản thân đóng kín lối đi đó...