Rất có thể đáy tàu của Thất Hương Hào vẫn luôn vận hành trong không gian thứ - thông tin gây sốc này khiến tâm trạng của Duncan đột nhiên trở nên vô cùng tinh tế.
Anh vẫn luôn biết rằng Thất Hương Hào rất quỷ dị và nguy hiểm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng con tàu này sẽ quỷ dị đến mức độ này - Anh không biết nhiều về chuyện liên quan đến không gian thứ, tính chuyên nghiệp thậm chí có thể không sánh bằng giáo viên lịch sử của Nina, nhưng ít nhất anh cũng biết rằng không gian thứ là sự vật nguy hiểm nhất trên thế giới này, là “đáy vạn vật” có thể khiến Thánh đồ đêm không thể chợp mắt, khiến chúng thần đều kiêng kỵ sâu đậm, đến nỗi một số thủy thủ mê tín thậm chí đều không dám tùy tiện nói to từ “không gian thứ” trên con tàu sắp rời cảng.
Ngay cả khi không gian thứ không phải là một vị thần có lý trí, sẽ không vì lời kêu gọi của con người mà ném ánh nhìn tới, con người cũng vẫn sợ hãi khi nhắc đến từ ngữ này trên biển.
Nhưng Thất Hương Hào, con tàu ma này đã lang thang suốt một thế kỷ, một phần của nó có thể đã vận hành trong không gian thứ, thậm chí... đáy tàu của nó còn có một cánh cửa dẫn đến không gian thứ.
Khoang tàu âm u và đổ nát đối diện với cánh cửa đó có lẽ chính là cấu trúc của Thất Hương Hào đã hoàn toàn bị chiếm đóng và ăn mòn bởi không gian thứ - còn cánh cửa đó chính là một phong ấn.
Duncan vô thức cúi đầu, nhìn boong tàu tối đen dưới chân mình, ánh mắt dường như xuyên qua những lớp gỗ, nhìn thấy khoang tàu bể tan tành, cùng với quang ảnh hỗn độn bên ngoài khoang tàu.
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như đang đứng trên một thùng thuốc nổ đã châm mồi – những khe hở cánh cửa đó mở ra chính là dây dẫn của thùng thuốc nổ, mà anh vẫn không biết dây dẫn này rốt cuộc dài bao nhiêu.
Nhưng sau một thời gian ngắn ngủi kinh ngạc và lo lắng, Duncan đã dần phản ứng trở lại: Biểu hiện của Đầu Sơn Dương dường như đã để lộ ra một thông tin khác.
Theo vẻ hoảng sợ mà nó thể hiện ra sau khi nghe những lời của Alice, có vẻ như chỉ cần "Thuyền trưởng Duncan" nhìn xuyên qua khe cửa vào không gian thứ, một điều gì đó khủng khiếp chắc chắn sẽ xảy ra sau đó.
Cho đến bây giờ, Đầu Sơn Dương đó vẫn đang ở trong phòng thuyền trưởng xác nhận đi xác nhận lại với Alice, trạng thái tinh thần của thuyền trưởng sau đó, thuyền trưởng có nói gì trên đường về không, có âm thanh gì bất thường không, có bóng người bất thường nào không.
Nhưng Duncan biết rất rõ trạng thái của mình, anh biết mình hiện tại tất cả đều bình thường.
"Ảo ảnh" xuất hiện sau cánh cửa đó quả thực khiến anh kinh hoảng một phen, anh quả thật từng có ý nghĩ thoáng qua về việc có nên mở cánh cửa đó ra hay không - nhưng tất cả những điều này chỉ đơn thuần là sự thay đổi ở mức độ tâm lý, trong suốt quá trình này anh không hề cảm thấy bị ảnh hưởng bởi... "lực lượng siêu phàm".
Suy nghĩ thoáng qua đi, anh không hề cảm thấy cánh cửa đó có ảnh hưởng gì lâu dài đối với mình.
Duncan cúi đầu, nhìn vào hai tay mình, xác nhận hết lần này đến lần khác ở trong lòng —
Tại đây, anh tên là Duncan Abnomar, thuyền trưởng của Thất Hương Hào.
Trong một thời gian và không gian khác, anh tên là Chu Minh, một giáo viên cấp hai bình thường, bị mắc kẹt trong một căn hộ đơn lập sương mù dày đặc.
Có lẽ... Đầu Sơn Dương đã căng thẳng quá độ? Đó chỉ là một khe cửa thôi, cũng không phải là một lối đi qua lại không gian thứ rộng mở.
Thất Hương Hào đang khẽ đung đưa trong sóng biển, cột buồm và dây thừng truyền tới tiếng kêu cót két, những cánh buồm bán trong suốt vẫn có chút không ổn định, cho thấy sự lo lắng và... "thất trách" của người điều khiển đằng sau nó.
Duncan ngẩng đầu nhìn lướt qua cánh buồm, đột nhiên ổn định lại tinh thần, trầm giọng nói ở chỗ sâu trong óc: "Đại phó, điều khiển bánh lái và cánh buồm của ngươi cho tốt."
"Thuyền... Thuyền trưởng?" Giọng nói của Đầu Sơn Dương lập tức vang lên, mang theo chút hốt hoảng: "À, vâng! Vâng thưa Thuyền trưởng!"
Duncan không lên tiếng, chỉ duy trì sự im lặng và nghiêm túc thường thấy trong mối liên hệ tinh thần, anh đang đợi Đầu Sơn Dương lên tiếng, sau đó vài giây người sau quả nhiên đã phá vỡ sự im lặng: “Thuyền trưởng, tôi vừa nghe tiểu thư Alice nói... cánh cửa ở đáy khoang đã mở ra một khe hở..."
"Đúng vậy," Duncan bình tĩnh đáp lời: "Ta đã kiểm tra qua."
"Ngài quả thật đã kiểm tra qua, tiểu thư Alice nói rằng ngài đã xác nhận tình hình bên kia cánh cửa..." Đầu Sơn Dương dường như đang cố gắng cân nhắc chọn lọc từ ngữ: "Bây giờ ngài có cảm thấy... Ý tôi là, một chút hoảng hốt về tinh thần? Đối diện cánh cửa đó..."
“Không gian thứ, ta biết,” Duncan ngắt lời trước khi Đầu Sơn Dương có thể nói hết: “Ngươi thấy dáng vẻ ta lúc này có giống tinh thần không tỉnh táo không? Nói chuyện không cần úp úp mở mở như vậy.”
“Đương nhiên, trông ngài không có vẻ gì là bất thường!” Đầu Sơn Dương lập tức nói: “Có thể là tôi đã quá căng thẳng, dù sao thì loại chuyện này chưa từng xảy ra, từ sau khi ngài lái con tàu này trở về, tấm chắn giữa Thất Hương Hào và không gian thứ vẫn luôn rất ổn định, tôi… không ngờ tình hình sẽ có sự thay đổi, đây tuyệt đối không phải là sự nghi ngờ đối với ngài.”
Lái tàu trở về? Lái từ đâu trở về?
Duncan nhạy bén nắm bắt thông tin được tiết lộ trong lời nói của Đầu Sơn Dương, đồng thời nhanh chóng đoán ra một số sự thật, nhưng anh không hề tỏ ra kỳ lạ mà chỉ thản nhiên nói: "Theo ta quan sát thấy, khe cửa hiện tại vẫn rất ổn định, nhưng không thể loại trừ khả năng mở rộng thêm – Ta muốn nghe thử quan điểm của ngươi."
"... Hiện tại vẫn ổn định đã là tin tức tốt rồi, Thuyền trưởng," Đầu Sơn Dương không nghi ngờ anh, chỉ tỏ ra vô cùng ưu sầu: "Còn về kiến nghị của tôi... thành thật mà nói, tôi cũng không biết phải làm gì nữa. Cánh cửa đó do ngài tự mình giữ lại, đồng thời cũng do ngài tự mình đóng lại. Ngài chưa bao giờ nói cho tôi biết kế hoạch gì sau chuyện này, cũng chưa bao giờ đề cập đến những thay đổi sẽ xảy ra sau chuyện này. Mọi chuyện ở đáy khoang vẫn luôn do ngài đích thân xử trí..."
"... Cũng phải," Duncan lập tức nói, thuận theo tình thế: "Chắc hẳn ngươi cũng không có kiến nghị gì ở phương diện này."
Coi bộ, Đầu Sơn Dương cũng không biết hết thông tin về cánh cửa ở đáy khoang.
Nó chỉ biết rằng phía bên kia cánh cửa đó là không gian thứ, chỉ biết rằng một khi cánh cửa đó mở ra tuyệt đối sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp. Mà càng nhiều thông tin hơn... lại nằm trong tay của "Thuyền trưởng Duncan thực sự".
Nhưng biết đi đâu tìm "Thuyền trưởng Duncan thực sự" bây giờ?
"Thuyền trưởng..." Lúc này, giọng nói của Đầu Sơn Dương lại vang lên trong đầu anh: "Kế tiếp ngài có sắp xếp gì không?"
Sắp xếp? Sắp xếp gì? Chẳng lẽ chạy đến đất liền hay sao? Đối với danh vọng của thuyền trưởng Duncan, e rằng chỉ cần Thất Hương Hào xuất hiện ở vùng biển của bất kỳ một thành bang nào đều có thể dẫn tới cả một hạm đội truy đuổi và đánh chặn, vậy ngoài việc tiếp tục lênh đênh trên biển với con tàu này còn có thể làm gì khác?
Duncan trợn trắng mắt, ngửa mặt nhìn trời bất lực, Aye đã chạy đến cột buồm làm bộ đứng gác trước đó, lúc này bay xào xào đáp xuống vai anh, vừa gật đầu vừa hét lên: "Đây là một cạm bẫy! Bỏ tàu chạy thoát thân!"
"Chạy thoát thân? Thoát con khỉ..." Duncan bất giác nói, nhưng ngay sau đó phản ứng lại: "Đợi đã, ngươi có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và Đầu Sơn Dương?"
Anh vẫn đang nói chuyện với Đầu Sơn Dương thông qua liên lạc tinh thần, tại sao con chim bồ câu này đột nhiên bay xuống và nói ra một câu nghe có vẻ rất phù hợp với tình cảnh như vậy?
Chim bồ câu vỗ vỗ đôi cánh, nói với vẻ mặt vênh váo nghênh ngang: "Mẹ kiếp đừng nói nữa, tôi có cách hiểu của mình!"
Duncan đột nhiên có chút tò mò canh chim bồ câu có vị như thế nào.
Nhưng anh vẫn không quên rằng Đầu Sơn Dương bên kia vẫn đang đợi mình lên tiếng, nên sau khi định thần lại, anh phớt lờ con chim bồ câu thiếu hầm trên vai, tiếp tục nói trong đầu: "Ngươi làm tốt việc của mình là được, ta sẽ thường xuyên để mắt đến cánh cửa đó, giống như trước đây."
"Tuân lệnh, Thuyền trưởng!"
Tư thái của Thất Hương Hào dần ổn định, những cánh buồm được điều chỉnh lại góc độ, để con tàu khổng lồ này tiếp tục tiến về phía trước trên biển khơi vô biên.
Mũi tàu rẽ mở sóng lớn, sóng biển vỗ nhẹ vào thân tàu, truyền tới tiếng rào rào.
Duncan kết thúc cuộc trò chuyện với Đầu Sơn Dương, anh từ từ đi đến mép boong tàu, nhìn ra vùng biển tối đen dưới chân mình.
Ánh sáng nhợt nhạt lạnh lẽo từ vết thương lặng lẽ của thế giới phản chiếu trên mặt biển.
Anh sẽ chú ý đến cánh cửa dưới đáy khoang đó, nhưng chỉ "chú ý" thôi cánh cửa đó cũng sẽ không thay đổi tình hình.
Anh cần nhiều kiến thức hơn, cần hiểu và kiểm soát lực lượng của bản thân nhiều hơn nữa, có lẽ... còn cần một số trợ giúp.
Những thứ này không có ở trên tàu, nhưng ở thành bang Phổ Lan Đức có lẽ có.
Ngày mai, Nina ở trường sẽ trở về, trong những ngày kế tiếp, mỗi ngày sau tan học cô bé đều sẽ trở vể tiệm đồ cổ - đến chừng đó "chú Duncan" của cô cũng phải ở trong tiệm mới được.
Trước lúc đó anh phải chuyển dời "ý thức chính" của mình sang thành bang - trước khi có thể điều khiển hai cơ thể một cách khéo léo cùng lúc, việc chuyển đổi góc nhìn thường xuyên như vậy là lựa chọn bất đắc dĩ.
Đồng thời ở lần chuyển dời này, anh còn phải tiện thể bảo Aye làm thêm các khảo sát khác.
Anh muốn thử xem liệu Aye có thể mang theo những món đồ từ Thất Hương Hào đến tiệm đồ cổ hay không, nếu có thể, phải xác nhận một chút phải chăng những thứ nó mang theo là có giới hạn, với cả có xảy ra vấn đề "mất gói" khi mang theo nhiều vật phẩm hay không...
Với đủ loại kế hoạch đang ấp ủ trong lòng, ánh mắt Duncan vô thức dõi theo những con sóng đang nhấp nhô lên xuống bên ngoài.
Sự phản chiếu từ vết thương lặng lẽ của thế giới trên biển trông mịt mù và hỗn độn, ánh sáng nhạt lung linh tán xạ tựa như dòng chảy ánh sáng vô hình.
Vết thương lặng lẽ của thế giới?!
Duncan sững sờ một lúc, anh đột nhiên cảm thấy cảnh sắc bầu trời phản chiếu trên mặt biển có một chút gì đó rất quen thuộc.
Anh đột ngột ngước lên và nhìn vào vết nứt to như vết thương trên bầu trời.
"Vết thương" khổng lồ chứa đầy ánh sáng hỗn độn và mờ mịt, bầu trời xung quanh vết thương là một tầng sương mù thoát ra, nếu nhìn kỹ thì cái gọi là sương mù... thật ra là vô số luồng ánh sáng chồng lên nhau, chằng chịt, mờ ảo…
Giống như... khung cảnh phơi bày bên ngoài khoang tàu nát bươm dưới đáy Thất Hương Hào.