Duncan nhìn chằm chằm vào vết thương khổng lồ tỏa ra vầng sáng ảm đạm trên bầu trời thật lâu, như thể muốn phân biệt ra một số chi tiết từng nhìn thấy từ trong màn sương của dòng chảy hỗn loạn đó, chứng thực phỏng đoán đáng kinh ngạc trong đầu mình —
Cảnh tượng phơi bày ra bên ngoài đáy tàu Thất Hương Hào, phải chăng chính là vết thương của thế giới?
Nếu bên ngoài đáy tàu chính là không gian thứ, vậy thì vết thương của thế giới phải chăng cũng là một phần của không gian thứ? Hoặc ít nhất tồn tại một mối liên kết nhất định?
Nhưng cuối cùng anh cũng không thể nhìn ra được manh mối gì, phỏng đoán trong đầu cũng chỉ có thể là phỏng đoán.
Vết thương đó quá xa xôi, cho dù có lấy ống nhòm một mắt ra nhìn cũng không thể thấy nhiều chi tiết hơn, mà chỉ từ những thứ có thể nhìn thấy trước mắt, cảnh tượng của nó và bên ngoài đáy tàu Thất Hương Hào cũng chỉ có một chút xíu "tương cận" giống nhưng không giống vậy thôi, nói là tương đương nhau, chẳng thà nói là sau khi thăm dò đáy tàu, thần kinh của bản thân căng thẳng quá độ, đến mức nhìn gì cũng sinh ra nghi ngờ đủ thứ.
Duncan hứng gió biển hồi lâu trên boong tàu, vừa suy tính vừa làm cho tâm tình từ từ bình tĩnh lại, anh cũng đang chú ý tới động tĩnh của Đầu Sơn Dương bên đó, phát hiện vị "đại phó" đó của mình dường như cũng đã bình tĩnh lại, lúc này đang nghiêm túc điều khiển Thất Hương Hào.
Nhưng Duncan vẫn tinh ý cảm nhận được một cảm giác căng thẳng mơ hồ đang lan tỏa khắp con tàu này - Sự căng thẳng này dường như không có nguồn gốc, hơn nữa còn thấm nhuần cả con tàu ma "còn sống" này. Những cột buồm cao chót vót, những cánh buồm đan xen nhau, những sợi dây xếp chồng trên boong tàu... Những sự vật im lìm trong bóng tối này dường như đều truyền tới lời xì xào bàn tán căng thẳng và kiềm nén, đang thảo luận về chuyện của “cánh cửa đó”.
Đây là lần đầu tiên Duncan cảm nhận trực tiếp những chuyển biến cảm xúc của “con tàu” trong tâm trí.
Có vẻ như sau khi trở về từ đáy tàu, mối liên hệ của anh với con tàu này đã ngày càng tiến thêm sâu hơn.
Bây giờ, cả con tàu đều đang để ý tới thuyền trưởng, để ý xem thuyền trưởng có biểu hiện gì khác thường sau khi dòm ngó tình hình bên kia cánh cửa đó hay không.
Gió đêm thổi vào mặt, Duncan hít một hơi thật sâu và bước chầm chậm về phía phòng thuyền trưởng, ngón tay anh gõ nhẹ vào tay vịn cạnh mạn tàu, tựa như đang nói với chính mình: “Thả lỏng, chuyện này bình thường không có gì lạ."
Lần này, anh cuối cùng cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng hơn: Cảm giác căng thẳng tràn ngập con tàu đã từ từ lắng xuống, dây thừng không còn kéo căng nữa, cánh buồm cũng dâng cao, tiếng cọt kẹt khe khẽ truyền tới từ phía dưới boong tàu cũng dần ngưng theo đó.
Con tàu này dường như cuối cùng đã xác nhận được, thuyền trưởng vẫn là thuyền trưởng.
Duncan thì quay trở lại cửa phòng thuyền trưởng, nhưng thay vì kéo cửa đi vào như thường lệ, anh cầm tay nắm cửa sau một chút do dự, dùng một chút lực, đẩy cửa vào trong.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một đám sương mù đen kịt bốc lên.
Duncan bước về phía sương mù đen kịt, con chim bồ câu Aye vẫn luôn đậu trên vai anh bỗng vỗ cánh xào xào bay đến cột buồm cách đó không xa, vừa bay vừa la hét: “Con đường phía trước bị cắt đứt, con đường phía trước bị cắt đứt!"
Duncan có chút tò mò liếc nhìn con chim bồ câu đột nhiên chạy mất, nhưng vẫn tiến về phía trước một bước.
Anh đã trở về trong căn hộ đơn lập quen thuộc kia của mình.
Chu Minh cúi đầu, xác nhận cơ thể mình lúc này: Hai tay quen thuộc, áo sơ mi quen thuộc, quần tây quen thuộc, không cường tráng như thuyền trưởng Duncan, mà là một con người bình thường hơn cả bình thường.
Anh lại ngẩng đầu, nhìn tình hình trong phòng.
Mọi thứ vẫn y như lúc anh rời đi, thậm chí cả một hạt bụi cũng không nhiều thêm.
Chu Minh trầm ngâm quan sát đồ đạc trong phòng, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa - Anh nhìn cánh cửa của căn hộ đơn lập, nhớ lại cánh cửa mà mình nhìn thấy ở đáy khoang của Thất Hương Hào, nhớ lại vị trí và khía cạnh của khe cửa đó.
Anh đứng ở vị trí tương ứng, trước tiên giả thiết rằng có một người ở đối diện cửa, sau đó nhìn về hướng đối diện với cửa.
Từ vị trí khe cửa, quả thật có thể nhìn thấy trung tâm của căn phòng, có thể nhìn thấy bàn đọc sách hơi lộn xộn với máy tính và những thứ lặt vặt khác trên bàn - mà ngày thường anh sẽ làm việc trước chiếc bàn đó, đọc, viết, hoặc chấm bài tập về nhà, bài thi của học sinh.
Chu Minh chậm rãi mở khe cửa ra, từng chút một, đưa mắt ghé vào khe cửa.
Giờ khắc này, anh cảm thấy tim mình đập thình thịch - mặc dù lý trí mách bảo anh rằng đây là một ý nghĩ phi logic, nhưng anh vẫn không khỏi suy nghĩ... Bên kia khe cửa, liệu sẽ đột nhiên xuất hiện một con mắt? Liệu sẽ đột ngột xuất hiện một thuyền trưởng u linh với vẻ mặt u ám và nghiêm túc? Liệu sẽ... đột nhiên có một thanh kiếm hải tặc đâm vào?
Anh áp sát, ghé mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài chỉ có một màn sương đen cuồn cuộn, như mọi khi.
Chu Minh chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao, trong lòng anh lại có chút cảm giác hụt hẫng lạ thường - Cảm giác như dự tính vỡ tan, lại như mất đi niềm vui nào đó.
Anh lắc đầu nguầy nguậy, quăng đi trạng thái đầu óc có phần kỳ cục này ra sau não, sau đó từ từ đi đến trước bàn - Những thứ bản thân để lại trong phòng trước khi rời đi vẫn còn y nguyên ở đó, bao gồm cả tờ giấy vụn đầy những hình vẽ bậy ngẫu nhiên, còn có quyển nhật ký được trau chuốt và màn hình máy tính vẫn sáng ngay cả khi đã ngắt nguồn điện.
Mọi thứ dường như đều không thay đổi gì.
Chu Minh thở ra một hơi, nhưng đột nhiên, nét mặt anh hơi cứng lại.
Có thay đổi!
Mắt anh dán chặt vào góc bàn làm việc, trong góc kín đáo đó giờ đây lòi ra thêm một thứ nhỏ bé - Đó là một vật trang trí vô cùng tinh xảo, một mô hình sống động như thật, một... Thất Hương Hào.
Chu Minh như bị sét đánh, ngồi trên ghế nửa phút không nhúc nhích, anh khẳng định 10.000% rằng trên bàn làm việc của mình vốn dĩ không hề có món đồ này... Đặc biệt, món đồ này còn là "mô hình" Thất Hương Hào!
Thật lâu sau, anh mới chợt chớp chớp mắt, vươn tay cầm lấy "mô hình" chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trên bàn làm việc vào tay một cách dè chừng, đặt ở trước mặt quan sát kỹ lưỡng.
"Con tàu ma" giống y như thật này chỉ dài nửa thước (~16cm), trọng lượng cầm trên tay cũng không khác gì một mô hình bình thường, trong khi nó lại có chi tiết rõ ràng như vậy, Chu Minh quan sát kỹ hồi lâu, anh thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi dây thừng, từng thùng nước trên boong tàu...
So với Thất Hương Hào thực sự, điểm khác biệt duy nhất của con tàu có lẽ là kích thước.
Đột nhiên, Chu Minh dường như nghĩ tới điều gì đó, anh đem con tàu đó đến trước mắt, rồi lại dùng ngón tay cẩn thận "khều" mở cửa phòng thuyền trưởng ở đuôi tàu, tầm mắt anh xuyên thấu qua cánh cửa nho nhỏ nhìn về phía bên trong nó, tìm kiếm kỹ càng bên trong.
Trên bàn bàng hàng hải thu nhỏ, không thấy bóng dáng của Đầu Sơn Dương.
Giống vậy, Alice cũng không thấy có ở trên tàu.
Trong lòng Chu Minh dâng lên một số cảm giác kỳ quái, anh không biết tại sao mình lại nghĩ rằng "Alice" sẽ xuất hiện trên phiên bản Thất Hương Hào thu nhỏ này, đây rõ ràng là một ý nghĩ quá ngoại hạng.
Có lẽ bản thân sự xuất hiện của con tàu này đã quá ngoại hạng?
Chu Minh bưng Thất Hương Hào nhỏ bé, suy tư hồi lâu.
Anh không biết làm thế nào mà con tàu lại xuất hiện trên bàn làm việc của mình, nhưng rất rõ ràng, mối liên hệ giữa căn hộ đơn lập bị phong tỏa của bản thân và “thế giới bên kia cánh cửa” còn thâm sâu hơn mình nghĩ.
Sự thay đổi có lẽ xảy ra sau khi bản thân "cầm lái", cũng có thể xảy ra sau khi bản thân nhìn vào không gian thứ qua khe cửa.
Anh dựa lưng vào thành ghế, để tâm trí từ từ lắng lại.
Anh nhận thấy rằng mình vẫn có thể "cảm nhận" được tình hình ở bên kia cánh cửa, anh có thể cảm nhận được Thất Hương Hào, cảm nhận được Đầu Sơn Dương, thậm chí... có thể cảm nhận được thành bang Phổ Lan Đức không biết cách bao xa, cảm nhận được một... "thân xác" khác trong cửa tiệm đồ cổ đó.
Cứ thế suy tư không biết trải qua bao lâu, Chu Minh mới đột nhiên chớp chớp mắt như giật mình tỉnh lại, nhìn con tàu ma vẫn đang được mình bưng trong tay, sau đó nhìn về phía một cái kệ trống ở cuối phòng.
Cái kệ đó đã mua được mấy năm, nhưng mãi cho đến khi dị tượng buông xuống, anh cũng không tìm được cơ hội lấp đầy nó, trên đó lúc này chỉ đặt vài chai thủy tinh trang trí bị lừa mua qua mạng, các khung còn lại đều trống rỗng.
Chu Minh bưng Thất Hương Hào, cẩn thận đặt "mô hình" tinh xảo này lên kệ.
Sau khi đặt xuống anh lùi lại hai bước, xem xét kỹ lưỡng “thành quả” của mình, có vẻ rất hài lòng với nơi mình đã chọn.
Làm thế nào mà thứ này xuất hiện ở đây vẫn còn là một bí ẩn, nhưng ít nhất... trong những ngày bị mắc kẹt này, anh lại có thể trang trí thêm cho căn phòng nhỏ của mình.
...
Một tiếng còi hơi lanh lảnh và du dương phá vỡ sự yên tĩnh trên biển, Fanna đã đến cảng từ sáng sớm, lập tức đi đến rìa đài quan sát, xem xét tình hình trên bến tàu.
Toàn bộ cảng đã được điều động và làm trống từ trước, cảng chính Phổ Lan Đức một thời bận bịu tấp nập giờ đã trống không, trên bến tàu không còn thấy những người bốc xếp bình thường và nhân viên trung chuyển nữa, thay vào đó là bộ đội công chức trị an và thủ vệ thuộc giáo hội được trang bị vũ trang đầy đủ, bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Mười hai xe đi bộ địa hình bằng hơi nước chặn kín tất cả các con đường dẫn vào khu vực bến tàu.
Còn trên vùng biển ngoài cảng, giữa những con sóng khẽ nhấp nhô, một con tàu máy chạy bằng hơi nước xinh đẹp đang từ từ tiến đến gần.
Bạch Tượng Mộc Hào.