Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 66 - Chương: 66

Chương: 66

"Alice! Quản lý tốt cái đầu của cô!"

Buổi sáng đẹp trời trên Thất Hương Hào bắt đầu với tiếng gào lên đầy uy lực của thuyền trưởng trên boong tàu.

Duncan đứng bên ngoài phòng thuyền trưởng, giơ ngón tay chỉ vào đầu con rối treo trên một thanh xà ngang gần đó, khóe mắt giật giật một lúc lâu, cuối cùng mới nhìn thấy thân thể con rối mặc chiếc váy màu tím đậm kiểu gothic lúng ta lúng túng lấy đầu treo giữa không trung xuống.

Theo một tiếng "rắc" lanh lảnh trong không khí truyền tới, tiểu thư con rối đã gắn đầu trở về, sau đó lon ton chạy tới: "Hì hì..."

“Hì hì gì mà hì hì, mới sáng sớm cô treo đầu lên cửa của ta làm gì?” Duncan trừng mắt nhìn con rối bị nguyền rủa thỉnh thoảng làm ra những chuyện người thường khó làm được này, nói thật mới sáng sớm đẩy cửa ra nhìn thấy một cái đầu treo trên cửa phất phơ theo gió như vậy ai mà không bị một phen hú vía? Cũng may anh đã ở trên con tàu này thời gian lâu, thần kinh mạnh mẽ hơn trước, nếu không e rằng cũng phải sợ muốn tắt hơi: “Đừng nói với ta là cô đang canh gác – canh gác có chim bồ câu chi!"

"Sáng sớm tôi đã gội đầu..." Alice rụt cổ lại, thận trọng đáp lời: "Dù sao tóc cũng không thể làm cho khô, bèn nghĩ treo lên cao một chút để đón gió..."

Duncan: "..."

Alice cẩn thận liếc nhìn Duncan: "Thuyền trưởng... ngài giận sao?"

“Cô… có lý.” Duncan kìm nén một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu như vậy từ khí quản, anh vừa khắc chế sự run rẩy trên cơ mặt vừa không khỏi phải thừa nhận rằng, ít nhất từ lối sống của “Dị thường 099” là Alice này, treo đầu lên cao để sấy tóc thật sự không phải thật xấu - Bàn tời trên tàu còn coi ngủ trưa như một thói quen, chiều nào thùng nước lau chùi boang tàu cũng phải lăn đến đuôi tàu tắm nắng, sinh sống trên con tàu này thì cần phải rộng lòng.

Từ góc độ này, tiểu thư con rối Alice đã thích nghi với cuộc sống trên tàu này, hiện tại ngược lại đã thực sự "hòa nhập" với con tàu...

“Thuyền trưởng, ngài không giận là tốt rồi!” Alice lập tức cười lên. Nàng ta dường như không chỉ thích nghi với cuộc sống trên con tàu này, mà còn thích ứng hoặc hiểu được tính khí của thuyền trưởng. Nàng ta vẫn kính sợ vị thuyền trưởng u linh mạnh mẽ này, nhưng không chỉ đơn thuần là sợ hãi như lúc mới đầu. Hiện tại nàng ta dường như đã thả lỏng rất nhiều, thậm chí còn dám nói nước đôi với thuyền trưởng: "Vậy sau này tôi vẫn có thể treo đầu..."

"Không thể - Ngoại trừ cửa phòng thuyền trưởng thì đâu cũng được, tự mình tìm một chỗ," Duncan liếc nhìn con rối: "Ta không hy vọng mình vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy đầu của thuyền viên treo trên cửa, hay thân thể không đầu lắc lư hoảng loạn trước cửa."

Alice chỉ có thể thành thật cúi đầu: "Ò, được rồi."

Duncan vẫn đang nhìn nàng ta với vẻ mặt đầy suy tư.

“Thuyền trưởng?” Alice bị ánh mắt của đối phương nhìn như vậy có chút sợ hãi: “Sao ngài cứ nhìn chằm chằm vào tôi…”

“Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,” Duncan vừa suy tư vừa nói: “Tóc cô sẽ rụng đúng chứ, khi gội cũng rụng sao? Vậy… đầu cô có mọc tóc không?”

Alice sững sờ trong giây lát, biểu cảm giống như con chim bồ câu Aye đột nhiên bị mắc kẹt.

Lại một thời gian rất lâu trôi qua, đôi mắt của nàng ta mới chợt đảo một vòng, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Duncan: "Tôi... Tôi... Tôi hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề này! Thuyền trưởng, ngài..."

Nửa câu sau nàng ta gần như ứa nước mắt, không dám nói ra mấy lời cuối. Thật ra nàng ta muốn hỏi "Thuyền trưởng, ngài là ma quỷ sao?", nhưng sợ sau khi nói ra lời này sẽ bị Đầu Sơn Dương tiên sinh mắng, lý do là đánh giá thấp uy năng và mỹ hóa quá độ hình tượng thiên tai số một trên biển của thuyền trưởng.

Duncan cũng không thèm để ý đến những lời sau cùng mà Alice đã nuốt vào bụng là gì, suy nghĩ của anh đã sớm lan tràn ra ngoài rồi: "Cô xem, mặc dù cô biết đi, biết nhảy và biết nói chuyện, nhưng cơ thể của cô vẫn giống như một con rối thực thụ, không cần ăn cơm không cần uống nước, khớp rơi cũng có thể gắn lại. Vậy có phải ta có thể hiểu như thế này, tóc của cô là tài nguyên không thể tái tạo, gội nhiều sẽ bị hói... chải đầu nhiều cũng sẽ như vậy không?"

Alice đều sắp khóc: "Thuyền trưởng, sao ngài lại nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy..."

Duncan: "Thực ra trước đó, ta đã luôn muốn hỏi từ sau khi cô nấu bát canh đầu cá đó."

Mặc dù Alice rất buồn, nhưng vẫn sững sờ một lúc sau khi nghe thấy điều này: "Nhưng tôi chỉ nấu canh cá thôi mà..."

Duncan nói ngay thẳng: "Nói thừa, trong đó có cá có đầu có canh, tại sao không phải canh đầu cá?"

Alice: "... Thuyền trưởng, ngài có lý."

Một buổi sáng tốt lành trên Thất Hương Hào, bắt đầu khi mọi người đều công nhận nhau hợp lý.

Tiểu thư con rối rời đi trong tình trạng thất thần. Nàng ta dường như đột nhiên có một sự kiện trọng đại liên quan đến tương lai cuộc đời cần phải suy ngẫm. Trong khi tâm trạng của Duncan thì vui lên, anh hóng gió biển một lúc, sau đó ăn một bữa sáng đơn giản – nội dung gồm có cá phi lê do chính tay Alice nướng vào hôm qua, pho mát thái nhỏ, cùng rượu mạnh mang về từ thành bang Phổ Lan Đức. Không tính là mỹ vị gì, nhưng lại là bữa ăn hàng đầu trên Thất Hương Hào hiện nay.

Trong phòng hải đồ của phòng thuyền trưởng, Đầu Sơn Dương tò mò nhìn Duncan đang trong tâm trạng vui vẻ: "Thuyền trưởng, tiểu thư Alice bị làm sao vậy? Tôi để ý thấy cô ấy lơ đãng trở lại khoang tàu, lúc trở về phòng mình còn đụng vào cửa hai lần… Cô ấy dường như đang chồng chất tâm sự?”

"Nàng ta đang phải đối mặt với một thử thách lớn trong cuộc đời, ta nghĩ trong một thời gian rất dài sau đó ngươi sẽ không phải lo lắng về việc nàng ta đánh nhau với những thứ kỳ lạ trên tàu," Duncan lắc ly rượu trong tay, trên mặt mang theo nụ cười như ý: "Có điều ta thật sự rất tò mò một điều..."

"Hả? Ngài tò mò điều gì?"

“Con rối bị nguyền rủa có tóc bị rụng sạch thực sự sẽ biến thành một con rối bị hói đầu sao?” Duncan thảo luận với Đầu Sơn Dương một cách rất nghiêm túc: “Loại sự vật siêu phàm này, có phải hẳn là có một loại lực lượng siêu phàm nào đó để đảm bảo… ừm, để đảm bảo một trạng thái nào đó không? Đáng tiếc ta vẫn chưa kịp thảo luận đến bước này với Alice, nàng ta đã chạy rồi."

Đầu Sơn Dương: "..."

Duncan tò mò liếc nhìn gã luôn rất ồn ào trong ngày thường này: "Sao ngươi không nói gì?"

Đầu Sơn Dương nín hồi lâu, cuối cùng ném ra một câu: "Ngài thật không hổ là thiên tai khủng khiếp nhất trên biển vô biên... Dù có đánh giết tôi cũng không thể hỏi ra được loại vấn đề này."

Duncan nhún vai và đứng dậy khỏi bàn hàng hải.

"Ta phải rời đi một chuyến nữa," Anh nói với Đầu Sơn Dương, đồng thời búng ngón tay, một ngọn lửa xanh lá từ hư không bùng cháy lên theo đó, con chim bồ câu Aye trong hình thái một con chim vong linh lao xuống từ trong ngọn lửa và đậu trên vai anh: "Như thường lệ, ngươi phụ trách cầm lái."

“Tuân lệnh, Thuyền trưởng, tỉnh lược phần trước trung thành của ngài sẽ không làm ngài thất vọng!” Đầu Sơn Dương lập tức cao giọng đồng ý, ngay sau đó lại tò mò hỏi: “Thuyền trưởng, gần đây ngài dường như… rất thích du hành Linh giới? Trên đất liền có thứ gì làm ngài cảm thấy hứng thú sao?"

Duncan không lập tức trả lời ngay, mà sau khi suy nghĩ sơ qua một chút mới nói: "Gần đây ta đột nhiên phát hiện thấy, sau một thế kỷ phát triển, thế giới này đã trở nên thú vị hơn đôi chút."

Đây là câu trả lời mà anh đã đưa ra sau khi cân nhắc: Câu này không tiết lộ bất kỳ thông tin định hướng nào, cũng không tiết lộ sự thiếu hiểu biết của bản thân, đồng thời lại chôn vùi một lời mở màn, có thể khiến hành động thường xuyên quan tâm đến thế giới trên lục địa của bản thân sau này bình thường hơn, trong trường hợp cần thiết, cũng có thể được xem như một "động cơ hợp lý" để Thất Hương Hào quay trở lại thế giới văn minh.

Hơn nữa câu trả lời này hẳn cũng không đi quá xa so với hình tượng của "Thuyền trưởng Duncan".

Thiên tai lớn nhất trên biển cả vô biên cũng có thể là người hạnh phúc - bởi vì người hạnh phúc tương sinh với vạn vật.

Đầu Sơn Dương quả nhiên không phản ứng gì bất thường, thật giống như tất thảy mọi quyết định thuyền trưởng Duncan đưa ra đều được nó coi là lẽ đương nhiên: "Ồ, ngài nói đúng, dẫu sao đã trải qua ngần ấy năm, những thành bang yếu ớt đó dù sao cũng nên làm ra một ít thứ gì đó khiến ngài cảm thấy hứng thú, ngài muốn dùng điều này giải tỏa sự buồn chán cũng rất bình thường... Nếu vậy, Thất Hương Hào phải chăng nên chuẩn bị trước một chút? Ngài dự tính xâm chiếm nơi nào? Phổ Lan Đức? Lensa? Hay Hàn Sương xa hơn ở phương bắc?"

Duncan nghe nửa lời trước của Đầu Sơn Dương còn thầm gật đầu trong lòng, thầm nghĩ tay săn số một này quả thật biết cách tính toán phù hợp với vai diễn phụ, kết quả nghe đến nửa sau thì lập tức máu bắt đầu lạnh đi - Sự phối hợp của gã này trực tiếp biến thành đổ thêm dầu vào lửa, anh không thể không nhanh chóng ngắt lời: "Ta nói muốn xâm chiếm thành bang khi nào? Chuyện thú vị vừa xuất hiện, phá hủy đi há chẳng phải đáng tiếc sao?"

“À… phải, ngài nói phải, đề xuất của tôi quá lỗ mãng rồi,” Đầu Sơn Dương lập tức đổi lời nói: “Thực ra tôi tưởng rằng ngài định lái tàu đảo qua đó một vòng trong tương lai… Tất nhiên, nếu ngài đã không hề có ý nghĩ như vậy, vậy thì đề xuất này theo lý nên hủy bỏ. Thực ra như vậy cũng tốt, dù sao thì thành bang lớn vẫn có một số thực lực, tùy tiện đến gần có chút mạo hiểm..."

“Sau này đừng tùy tiện nhắc đến chuyện xâm chiếm các thành bang,” Duncan liếc nhìn Đầu Sơn Dương, không yên tâm nên lại tăng thêm một tầng bảo đảm: “Chúng ta đã trật bánh khỏi thế giới trong một trăm năm, bây giờ ta muốn hiểu rõ những thay đổi của xã hội văn minh lần nữa, điều này có thể liên quan đến rất nhiều thay đổi lâu dài - Trước khi ta có mệnh lệnh rõ ràng, đừng nên làm ra những dự tính dư thừa."

"Cẩn tuân theo mệnh lệnh của ngài, Thuyền trưởng."

Bình Luận (0)
Comment