Đầu Sơn Dương là một gã nguy hiểm, ngay từ đầu Duncan đã biết điều này – Nguy hiểm của nó không chỉ nằm ở chỗ nó là một vật dị thường lai lịch bất minh, mà còn nằm ở chỗ nó từng tận trung với thuyền trưởng Duncan thực sự, hơn nữa cho đến nay vẫn còn suy tính và hành sự theo quy tắc cũ.
Từ góc nhìn của Đầu Sơn Dương, các thành bang trên đất liền không có chút ý nghĩa nào, những kẻ phàm trần ở các thành bang thì ngu ngốc và lố bịch, các hạm đội yếu ớt của thành bang đều là lương thực, mà cướp bóc và bắt giết bọn họ... là chuyện "thường ngày" mà Thất Hương Hào cho là lẽ đương nhiên.
Duncan không biết mình phải mất bao lâu mới có thể điều chỉnh được thói quen suy nghĩ của Đầu Sơn Dương này, nhưng anh biết quá trình này cần phải thật tinh tế - sử dụng một số lý do hợp lý để thay đổi phong cách hành sự của bản thân và Thất Hương Hào là biện pháp ổn thỏa nhất.
Anh liếc nhìn Đầu Sơn Dương đang yên lặng đợi lệnh trên bàn hàng hải lần cuối, xác nhận đối phương đã tiếp quản hệ thống buồm và bánh lái của Thất Hương Hào, lúc này mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ của mình.
Chiều hôm nay, Nina sẽ trở về cửa tiệm đồ cổ, mà cho đến lúc đó, anh phải để cho con chim bồ câu Aye hoàn thành thêm nhiều mục thử nghiệm.
Cánh cửa dẫn đến phòng ngủ của thuyền trưởng đóng lại, Đầu Sơn Dương lặng lẽ nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa trong bóng tối, trầm lặng không biết bao lâu, cho đến khi xác nhận ý thức của thuyền trưởng đã lên đường thực hiện du hành Linh giới, nó mới khẽ lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình: "Thực sự không bị không gian thứ ảnh hưởng..."
Trong bóng tối, Đầu Sơn Dương bằng gỗ chuyển động kêu cót két, nó dường như đang đảo mắt nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lại giống như xuyên qua căn phòng đảo nhìn khắp con tàu.
"Thất Hương Hào à Thất Hương Hào... hồi đó ngươi rốt cuộc đã vớt phải thứ đáng sợ gì..."
...
Duncan đã quay trở lại không gian tối tăm quen thuộc, anh cảm thấy ý chí của mình trải dài giữa vô số ánh sao và những đường ánh sáng mờ nhạt, mà hai đầu của quỹ đạo mở rộng là Thất Hương Hào và cửa tiệm đồ cổ nằm ở thành bang Phổ Lan Đức.
Dường như theo thời gian "nối liền song tuyến" kéo dài, cảm giác này cũng càng trở nên rõ nét. Hiện tại anh thậm chí không cần dồn thết tâm trí tập trung tinh lực vẫn có thể cảm nhận được tình hình của cửa tiệm đồ cổ bên đó - còn có thể điều khiển từ xa thân thể trong cửa tiệm thực hiện một số hoạt động đơn giản hàng ngày.
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, một chủ cửa tiệm đồ cổ dành hơn nửa thời gian “ngủ mê man” trong cửa tiệm hiển nhiên khiến người ta sinh nghi. Mà cho dù thân thể đó chỉ đứng lên hoạt động một chút, đứng ở cửa một hai phút, cũng có thể xua tan rất nhiều ánh nhìn không cần thiết.
Duncan không lập tức "chuyển" ý thức chính của mình đến thành bang Phổ Lan Đức, mà dừng lại trong không gian tối tăm. Anh cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong không gian, sau đó quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Trong bóng tối mênh mông mù mịt, Aye thuộc về hình thái một con chim bồ câu khung xương đang lẩn quẩn không tiếng động, thân thể u linh không ngừng rắc ánh lửa màu xanh lá trong lúc bay lượn, mà ở trung tâm khu vực nơi Aye đang bay lượn, thì có một số hư ảnh mờ mờ ảo ảo.
Trong số những hư ảnh đó có lá bùa hộ mệnh mặt trời mà trước đây đã mang đến Thất Hương Hào, một con dao găm ngắn cũ kỹ phong cách cổ xưa, một miếng pho mát, một viên đạn đại bác tròn vo, với cả một con cá ướp muối cứng.
Đây đều là những "vật phẩm thử nghiệm" anh đã chuẩn bị trước khi khởi hành, dùng để kiểm tra thêm khả năng mang theo vật phẩm của Aye và những biến đổi trong quá trình mang đồ.
Con dao găm ngắn được tìm thấy trong khoang tàu, có thể đã từng thuộc về một thủy thủ nào đó, là "vật phẩm bình thường" không có suy nghĩ. Pho mát được lấy từ nhà bếp, có đặc tính không bị thối rữa. Đạn đại bác từ kho đạn. Cá ướp muối thì là một trong số những thu hoạch từ việc câu cá lần trước, mới được phơi khô trong hai ngày qua - thực ra phơi còn chưa khô cho lắm, nhưng đã khô cứng rồi.
Duncan nhìn Aye đang lượn lờ quanh những hư ảnh này, khẽ gật đầu: "Hóa ra mỗi lần ngươi đều mang theo vật phẩm như vậy."
Aye vỗ cánh, phát ra tiếng kêu khàn khàn chói tai: "Ngồi yên vịn chắc, ngồi yên vịn chắc!"
Duncan mỉm cười, sau đó tập trung tinh thần, chuẩn bị thực hiện phóng chiếu ý thức chính của mình.
Nhưng vào giây phút tập trung sự chú ý, anh lại đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng nhàn nhạt khác lạ nổi lên ở cuối luồng ánh sáng hướng về thành bang Phổ Lan Đức phía xa xa!
Duncan lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn ánh sáng đang lóe sáng trong vô số ngôi sao mờ ảo - Ánh sáng đó dường như vốn dĩ đã ở đó, chỉ trong giây phút anh tập trung sự chú ý mới chuyển từ tối sang sáng, giống như đột nhiên bị chú ý đến, bắt đầu tản mát ra cảm giác tồn tại rõ ràng.
Đó là thứ gì?
Duncan thử nghiêng người về phía ánh sáng nhàn nhạt trong nghi hoặc, nhưng vẻn vẹn chỉ một ý miệm, anh đã vượt qua bóng tối mênh mông mù mịt, ánh sáng nhàn nhạt đó nhanh chóng mở rộng trước mắt anh, đồng thời hóa thành dòng ánh sáng nhấp nhô trước mặt anh.
Lúc này anh mới thấy, giữa dòng ánh sáng nhấp nhô này và bản thân lại còn có một "mối liên hệ" không thể tra ra – thật giống như mối liên hệ giữa bản thể của bản thân trên Thất Hương Hào và thân thể dự bị trong cửa tiệm đồ cổ vậy.
Đây... lại là một thân thể dự bị chờ đợi được lựa chọn?
Duncan không khỏi đưa ra suy đoán như vậy trong đầu, nhưng rất nhanh liền lắc đầu - Ánh sáng nhàn nhạt lưu chảy trước mặt lớn hơn rất nhiều so với những đốm sáng đại diện cho "thân thể" về quy mô. Một vầng sáng lớn như vậy... so với việc nói nó đại diện cho thân thể chờ đợi được lựa chọn, chi bằng nói nó là một loại vật phẩm khổng lồ nào đó đã thiết lập mối liên hệ với bản thân.
Trong do dự, anh hạ quyết tâm và đưa tay ra cẩn thận chạm vào ánh sáng đó...
Trong giây tiếp theo, một "cảm giác" khổng lồ và xa lạ đột nhiên tràn ngập trong tâm trí anh - anh không thể nhìn thấy những sự vật xung quanh, nhưng lại cảm nhận được gió biển thổi qua thân thể mình, cảm nhận được sóng biển đang chậm rãi nhấp nhô xung quanh; anh cảm nhận được có rất người đang đi lại xung quanh mình, thậm chí đi lại trên thân thể mình; anh nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người truyền tới từ mọi hướng, nhưng tất cả các giọng nói đều hòa vào nhau, rồi lại tựa như có một bức màn dày, hoàn toàn không nghe thấy rõ.
Anh mơ hồ ý thức được, bản thân đang cảm nhận hoàn cảnh qua góc nhìn của một vật khổng lồ, nhưng vật khổng lồ này hoàn toàn không thích hợp để tinh thần của bản thân trực tiếp giáng xuống, hoặc có một loại lực lượng nào đó đang bảo vệ thứ này và ngăn chặn lực lượng của bản thân xâm nhập, vì vậy mọi cảm nhận của anh đều phơi bày trạng thái bị trì hoãn và bị ngăn lại.
Vật khổng lồ này dường như đang dừng lại trên mặt biển gần đất liền và có rất nhiều người đang tụ tập ở đây.
Có một bầu không khí căng thẳng lại nghiêm túc tràn ngập trong đám đông. Bọn họ dường như đang nghiêm túc xử trí một số nhân tố nguy hiểm nào đó, cuộc trò chuyện của mỗi một người đều trầm thấp và giản lược vắn tắt.
Duncan cố gắng tập trung tinh thần, muốn nghe rõ giọng nói dường như cách một tấm màn che dày cộm này rốt cuộc đang nói về những thứ gì.
Anh cố gắng rất lâu, cuối cùng mới nghe thấy từ trong những âm thanh ong ong ầm ầm giao nhau hỗn tạp này một từ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần - Bạch Tượng Mộc Hào.
Duncan thu lại bàn tay chạm vào luồng ánh sáng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng trước mặt với một chút kinh ngạc.
Ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng trong bóng tối, mơ hồ hiện ra hư ảnh của con tàu.
Bạch Tượng Mộc Hào... Cái tên này dường như có chut quen thuộc, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi bản thân đã nghe qua khi nào.
Duncan cố gắng suy nghĩ tìm tòi đồng thời nhớ lại, cuối cùng lục tìm ra một số ấn tượng hời hợt trong sâu thẳm ký ức. Anh nhớ lại lần đầu tiên cầm lái đã đụng phải con tàu đó khi ở trạng thái Linh giới, khi Thất Hương Hào và phía bên kia chạy xuyên qua nhau, bản thân hình như đã thấy qua tên của nó trên mạn tàu... Con tàu đó, hình như có tên là Bạch Tượng Mộc Hào.
Ngay sau đó, anh lại nhớ đến tờ báo mình đã mua ở thành bang Phổ Lan Đức, khi đó trên báo có một đoạn không đáng để mắt tới dường như cũng đã nhắc đến chuyện này, nói rằng con tàu viễn dương Bạch Tượng Mộc Hào đã mất liên lạc trong mấy ngày đang sắp cập cảng...
Duncan thẫn thờ nhìn ánh sáng nhàn nhạt lấp ló trước mặt.
Đây là Bạch Tượng Mộc Hào, Bạch Tượng Mộc Hào từng phụ trách áp vận Dị thường 099.
Vị thuyền trưởng già đó và thủy thủ đoàn của ông ta từng cố gắng kêu gọi đầu hàng với bản thân có vẻ như cuối cùng đã thuận lợi đến được thành bang Phổ Lan Đức - Điều này quả thật đáng nên vui mừng.
Rõ ràng, bản thân và con tàu đã thiết lập nên mối liên hệ.
Lẽ nào mối liên hệ đã được thiết lập sau tai nạn "va chạm trong Linh giới" khi đó? Bởi vì khi đó ngọn lửa của Thất Hương Hào đã cháy lan đến Bạch Tượng Mộc Hào?
Trong lòng Duncan thoáng hiện ra phỏng đoán, đồng thời dùng điều này suy đoán về các thuộc tính của ngọn lửa thể linh của bản thân, cùng lúc đó, anh cũng đang suy nghĩ xem liệu mối liên hệ giữa bản thân và con tàu hơi nước này có thể mang lại tác dụng gì.
Sau một thời gian dài phiêu bạt trên Thất Hương Hào, anh coi trọng mọi mối liên hệ giữa bản thân và thế giới văn minh.
Bây giờ có vẻ như, Bạch Tượng Mộc Hào dù đã cập cảng, nhưng vẫn trong tình trạng bị phong tỏa và giám sát. Những người khẩn trương đó hẳn là những “nhân sĩ chuyên nghiệp” chuyên đối phó với những dị tượng siêu phàm của thành bang.
Rõ ràng, đối với những người ở thành bang mà nói, một con tàu từng lạc hướng trên biển tồn tại tính nguy hiểm. Hơn nữa, sự kinh qua tiếp xúc khoảng cách gần của đối phương với Thất Hương Hào có lẽ cũng là một sự việc trọng đại cần được xét hỏi.
Duncan bây giờ đã có chút ý thức về bản thân và hung danh hiển hách của Thất Hương Hào.
Sau một phen suy đi nghĩ lại, Duncan thận trọng lùi về sau, không tiếp tục chạm vào làn sương mù trước mặt.
Là boss số một của biển cả vô biên, anh không có ý định giao thiệp với những người bảo vệ của thành bang. Hơn nữa dưới tình huống không rõ những “chuyên gia siêu phàm” đó có lai lịch gì, anh cũng không muốn để lộ sự thật rằng Bạch Tượng Mộc Hào đã thiết lập mối liên hệ với "Thuyền trưởng Duncan".
Anh cũng không hy vọng mối liên hệ giữa mình và con tàu hơi nước bị người khác phát hiện và loại bỏ - Dù sao mối liên hệ đã được thiết lập, bền chặt như dây neo dưới biển, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi, sự giám sát đối với Bạch Tượng Mộc Hào cũng sẽ có ngày được giải trừ.
Đến lúc đó, nói không chừng anh còn có thể bình tĩnh ôn tồn trò chuyện với vị thuyền trưởng già đó.
Hỏi thăm một chút vị thuyền trưởng già đó rốt cuộc đã hét gì với mình lúc sóng gió to lớn khi đó.