Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 661 - Chương 660: Bắt Được Và Tàn Cuộc

Chương 660: Bắt Được Và Tàn Cuộc Chương 660: Bắt Được Và Tàn CuộcChương 660: Bắt Được Và Tàn Cuộc

Con nhện hài cốt phát ra một loạt âm thanh hỗn loạn và chói tai - Đó là tiếng gào khóc xen lẫn sự ô nhiễm tinh thân mạnh mẽ, là tiếng thét to của một con quái vật sắp mất kiểm soát đến mức mất thăng bằng về mặt tâm trí. Sự tức giận trong đó gần như ngưng tụ thành thực chất, nhưng cơn giận như thực chất này lại không thể ngăn cản được con tàu mới được hồi sinh bắt đầu hành trình trở vê nhà.

Cho dù bị thương nặng, cho dù nhận thức đã hỗn loạn, nhưng "Thánh đồ" vẫn có thể cảm nhận được con tàu dưới chân đang tăng tốc theo một hướng nhất định, có thể cảm nhận được sự rung chấn bất thường phát ra từ thân tàu - Lõi hơi nước đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng chân vịt của con tàu đang lại dần tăng tốc. Thiết bị dẫn đường và liên động đã biến mất, nhưng con tàu vẫn biết đường về nhà.

Thân tàu bị xé rách vẫn đang trôi lơ lửng cách đó không xa, giữa kết cấu chia năm xẻ bảy, ngọn lửa màu u lục âm thầm cháy lên như một tấm màn, ngăn cách nước biển lạnh giá và mọi hy vọng.

Cự thú sắt thép đã bị chính tay hắn cho nổ tung thành từng mảnh này hiện đang hướng tới Thánh địa trong tư thế một thi hài bể tan tành.

Sau lưng con nhện hài cốt, trong bộ não khổng lồ sưng tấy đáng sợ truyền tới tiếng đập nhịp nhàng kỳ lạ "tùng tùng tùng”, các mạch máu của nó giãn nở và co rút nhanh chóng. Bên trong nó dường như có thứ gì đó phát sáng đang ấp ủ, một luồng khí tức mang tính hủy diệt điên cuồng đột nhiên bắt đầu tăng lên.

Nhưng ngay khi giáo đồ Nhân Diệt chuẩn bị dùng chính mình làm "nguyên liệu", để tạo ra một vụ tự nổ kinh thiên động địa, hắn lại chợt phát hiện mình đã mất kiểm soát đối với cơ thể.

Một cảm giác cứng ngắc kỳ lạ đột nhiên tấn công tới, trong nháy mắt hắn cảm thấy mỗi một chân đốt và cuống mắt của mình đều như biến thành một chỉnh thể cứng rắn giống như đá hay gốm sứ nào đó, tiếp đó, dường như lại có một lực lượng không thể kháng cự nào đó ập đến những chân tay cứng đơ, kéo chúng cố định về bốn phía.

Nỗi sợ hãi từ sâu thắm tâm trí lan tràn ra,Thánh đồ' dốc toàn lực lượng chuyển động một cuống mắt còn nguyên vẹn của mình, chuyển con ngươi về một hướng khác.

Con rối xinh đẹp với mái tóc bạch kim, mặc bộ đồ cung đình màu tím sãm đang lặng lẽ đứng trong ngọn lửa, hơi giơ tay lên, dường như đang điều khiển những sợi tơ vô hình - Trong một số hiện thực mà số phận phản ánh ra, Thánh đồ đã nhìn thấy giữa ngón tay của đối phương quấn quanh những đường nét trong suốt như có như không.

"Dị thường... 099..." Trong cơ thể hắn truyền ra một thanh âm tức giận và sợ hãi.

"Ngươi cần phải bình tĩnh lại," Alice hơi nghiêng đầu và nghiêm túc nhìn con nhện hài cốt xấu xí: "Sợi của ngươi rối rồi, ta gỡ giúp ngươi."

Cơ thể của con nhện hài cốt run lên một cái, sau đó hắn cuối cùng mất đi ý thức - mà vào giây cuối cùng khi cơ thể hắn hoàn toàn biến đổi thành 'con rối, Alice đã buông sợi tơ vô hình trong tay mình ra.

Nàng ta còn nhớ, thuyền trưởng cần "nhân chứng sống” này.

Duncan thì có chút bất ngờ nhìn Alice, sau đó lại nhìn con nhện hài cốt đã hoàn toàn mất đi ý thức, tò mò hỏi: "Nó cũng có sợi?"

"Có đó, Alice gật đầu: "Chỉ là hơi rối so với người bình thường, nhưng vẫn có thể gỡ ra được...'

Duncan khẽ cau mày, vẻ mặt trâm tư.

Lúc này một cơn gió thổi vào buồng máy, cuốn theo những mảnh giấy màu sắc rực rỡ - những mảnh giấy ngưng tụ thành bóng dáng Lucrecia ở cuối đài cách Duncan hơn mười mét.

Thoạt nhìn, Lucrecia đã nhìn thấy con nhện hài cốt bất động trên bệ, sau đó nàng ta chú ý tới lõi hơi nước và trụ bộ vi sai cách đó không xa đã bị phá hủy hoàn toàn, cùng với vô số ngọn lửa và mảnh vỡ đang trôi lơ lửng giữa không trung như thời không ngưng trệ.

Duncan đứng giữa tất cả những điều này và gật đầu với Lucrecia: "Bên này đã được giải quyết xong cả rồi."

"... Con nghe thấy ở khu hạ tầng xảy ra một vụ nổ, còn nhìn thấy ánh lửa to lớn và kim loại xé mảnh bay tản ra từ đuôi tàu... Lucrecia có vẻ hơi bối rối, nàng ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trong buồng máy, hồi lâu sau mới nói tiếp: "... Cha đã khôi phục động lực của nó?"

"Nó sẽ tự mình trở vê cảng nhà của nó, mặc dù điều này có thể sẽ mất một ít thời gian; Duncan xua tay và nhìn đống bừa bộn ở đây với vẻ hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc rồi, cha vẫn khá hứng thú với thứ như bộ vi sai, kết quả bị nổ thành thế này..."

Nói rồi, anh lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào "Thánh đồ" trên bục.

"Mang nó đi, tên này đã bị thương nặng, cha muốn nó hồi phục trong thời gian ngắn nhất - Không cần hồi phục hoàn toàn như cũ, chỉ cần trạng thái tinh thần và dấu hiệu sinh tôn ổn định là được, cha cần nó để mở ra cánh cửa dẫn tới biển sâu tĩnh mịch."

"... Ô, được rồi cha." Lucrecia lúc này mới tỉnh dậy sau cơn choáng váng, nhanh chóng tiến lên vài bước, giơ "gậy chỉ huy" trong tay lên và sử dụng đầu trước gậy chỉ huy với vẻ mặt ghét bỏ chạm nhẹ vào một trong những chi của con nhện hài cốt.

Một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở đầu trước của gậy chỉ huy - đó hình như là thứ gì đó bị phong ấn bên trong gậy chỉ huy, Duncan chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ và hung dữ của nó lóe lên trong không trung, sau đó liên thấy cái bóng đó mở rộng ra và đông cứng lại thành một cái miệng khổng lồ đáng sợ trông giống như hình vẽ trừu tượng đơn giản. Nó nuốt chửng con nhện hài cốt trong một ngụm, sau đó lại thực hiện một động tác nuốt khó khăn trong không khí, rồi nhanh chóng chui trở lại trong gậy chỉ huy.

Lucrecia ghê tởm cất gậy chỉ huy đi. "... Những phép thuật của con đều rất hữu dụng,' Duncan nhìn hành động của Lucrecia với vẻ mặt tinh tế và nói với một chút cảm khái: "... Phép thuật 'triệu hồi cha đến đây lần này... cũng khá hay."

"Hy vọng cha có thể hài lòng,' Trên mặt Lucrecia nhất thời hiện ra một nụ cười: "Lần trước sau khi nghe cha nói tới hóa thân mà cha sử dụng và các quy tắc mốc tín hiệu' mà cha truyền tống giữa các hóa thân, con đã luôn nghĩ vê chuyện này, bây giờ nó có có thể hữu ích là tốt."

Duncan khẽ gật đầu.

Anh đến con tàu này với bản thể - Mặc dù lúc đầu anh từng cân nhắc chỉ phóng một phần lực lượng của mình đến đây, nhưng sau khi biết được tình hình trên con tàu, rõ ràng truyên tống bản thể với lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đến đây là một phương án ổn thỏa hơn.

Nhưng kiểu "truyền tống" này cần phải thiết lập một mốc tín hiệu, một mốc tín hiệu có thể cung cấp cho Aye dùng để dẫn đường - Nghi thức gương thông thường đương nhiên không đủ, thân xác của giáo đồ Nhân Diệt tạm thời chiếm giữ càng không chịu nổi, trên con tàu này ngược lại còn có "thứ" khác có thể làm thành mốc tín hiệu - nhưng vậy thì chỉ còn lại những "tế phẩm' vô tội bị bọn tín đồ tà giáo nhốt trong lồng.

Xét cho cùng, bên ngoài Thất Hương Hào, cái gọi là "mốc tín hiệu" chính là thân xác bị chiếm giữ.

Sử dụng những tế phẩm vô tội trên con tàu làm mốc tín hiệu rõ ràng là đi ngược lại nguyên tắc của Duncan.

May thay, Lucrecia đã sử dụng sự khéo léo của mình giải quyết vấn đề này - Nàng ta đã tạo ra trước một "mốc tín hiệu nhân tạo" có thể dung nạp lực lượng Duncan giáng xuống.

Nàng ta mang theo mốc tín hiệu, dựa vào Rabbi khống chế nghi thức triệu hồi do những tín đồ tà giáo thực hiện truyền tống đến tàu trước một bước, sau đó lại sử dụng lực lượng của mốc tín hiệu nhân tạo triệu hồi bản thể của Duncan đến đây - Trước mắt cho thấy, quy trình "triệu hôi mắc xích" này rất có hiệu quả.

Duncan cúi đầu xuống và nhìn vào hai tay mình.

Thân thể hiện tại của anh "gắn liền" với mốc tín hiệu nhân tạo do Lucrecia chế tạo - Mốc tín hiệu đó hiện đang ở bên trong cơ thể anh, trạng thái hoạt động vô cùng tốt đẹp.

"Lần này thử nghiệm mốc tín hiệu rất thuận lợi,' Duncan ngẩng đầu lên, nói với Lucrecia: "Nếu nó có thể hoạt động ổn định trong thời gian dài, sau này con có thể mang theo một cái bên người, như vậy một khi gặp phải nguy hiểm, cha có thể chạy đến bên cạnh con ngay lập tức — hữu dụng hơn nghi thức gương."

Lucrecia hơi ngẩn ra, dường như có chút kinh ngạc, nhưng dần dần, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Vậy sau này con cũng gửi qua cho ông anh một cái..."

"Bên phía Hàn Sương vốn đã có một hóa thân của cha," Duncan liếc nhìn nàng ta: "Sáng nay hắn còn đến nghĩa trang thăm cha, hắn không cần 'mốc tín hiệu nhân tạo của con."

Lucrecia đột nhiên có chút thất vọng: "... Ò-"

"... Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc hành hạ anh trai mình."

"ò"

Duncan lắc đầu bất lực.

"Tình hình của những tế phẩm trên tàu thế nào rồi?"

"Rabbi và con đã tìm thấy họ,' Nói đến chuyện chính, Lucrecia nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm: "Tin tốt là nơi giam giữ tế phẩm nằm ở khoang đáy của nửa trước con tàu, vụ nổ lớn trong buồng máy còn chưa ảnh hưởng đến nơi đó đã bị cha áp chế xuống, cho nên không có ai chết trong vụ nổ và hỏa hoạn. Tin xấu là... trạng thái của họ rất tệ, rất rất tệ, trước đó có một số người đã chết trong phòng giam trước khi bọn con kịp đến - chuyến đi biển đơn điệu, lúc rảnh rỗi, những tín đồ tà giáo sẽ hành hạ tế phẩm để giải tỏa sự buồn chán, thậm chí sẽ giết những người đã mất đi giá trị huyết thực' để mua vui...

Nàng ta dừng lại và cẩn thận quan sát sắc mặt vô cùng u ám của Duncan.

"... Có điều cha yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho những người sống sót, cho dù sắp chết, con cũng có thể cứu được - Chỉ là trạng thái tinh thân của họ rất khó nói, điều này cần nhiều bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp hơn."

"Ừm/' Duncan khẽ gật đầu, vẻ mặt u ám cũng giãn ra một chút, anh thở dài, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tìm thấy Hộp sọ giấc mơ kia chưa?"

"Vẫn đang tìm kiếm, Lucrecia trả lời: "Đó là một vật bị phong ấn quý giá nhưng lại nguy hiểm, hẳn sẽ được giấu ở nơi kín đáo và được canh phòng nghiêm ngặt nhất trên toàn bộ con tàu. Con đã cử binh lính đồ chơi và người hầu bóng tối của mình, chúng đang lục soát mỗi một khoang tàu của toàn bộ con tàu từ trên xuống dưới, hẳn sẽ sớm tìm thấy thôi."

Alice đứng bên cạnh tò mò lắng nghe một lúc lâu, lúc này dường như cuối cùng cũng bắt kịp nhịp điệu, đột nhiên có chút lo lắng nói ra một câu: "Chắc không phải đã bị nổ hỏng rồi chứ..."

"Có lẽ là không,' Lucrecia lắc đầu: "Hộp sọ giấc mơ là một vật bị phong ấn có xu hướng kích hoạt và gây ô nhiễm. Loại vật này không thể đặt ở nơi quá gần lõi hơi nước, nếu không sẽ có khả năng khiến máy móc bị trúng tà — Đám tín đồ tà giáo đó hẳn vẫn có chút thường thức này."

"Ừm..." Nghe Lucrecia phân tích, Duncan khẽ gật đầu, rồi nói với ngữ khí có chút vi tế: "Nhưng thành thật mà nói, sau khi tìm được xử lý thế nào cũng là một vấn đề... Đặt nó bên cạnh Đầu Sơn Dương cũng không biết liệu nó có thể thích ứng được hay không."

Lucrecia suy nghĩ một lúc: "... Đại phó rất rộng rãi, con thấy không vấn đề."

"Bỏ đi, tìm được hãng nói sau vậy,' Duncan xua tay: "Trước tiên đưa cha đi xem tình hình của những tế phẩm kia đã."
Bình Luận (0)
Comment