Sau khi kiểm tra tất cả các vật phẩm thử nghiệm, Duncan hiểu rõ hơn về khả năng vận chuyển của Aye và tính chất của các vật phẩm trên Thất Hương Hào.
Một lần Aye có thể vận chuyển mấy loại vật phẩm khác nhau, hơn nữa những vật phẩm này bao gồm vật hữu cơ, vật vô cơ, sự vật siêu phàm và sự vật thông thường. Chủng loại vật phẩm cũng không ảnh hưởng đến tính ổn định trong quá trình vận chuyển của nó, đồng thời quá trình vận chuyển cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng đối với tính chất của bản thân vật phẩm;
Một số sự vật có "khả năng hoạt động" nổi bật trên Thất Hương Hào chính là "tiểu đơn vị" của ý thức kiểm soát lớn hơn. Ví dụ như, đạn đại bác là tiểu đơn vị của hệ thống đạn dược. Mà những tiểu đơn vị này sau khi rời khỏi Thất Hương Hào sẽ mất đi tính chất hoạt động, trở thành vật bình thường không có gì lạ;
Quá trình vận chuyển của Aye dường như cũng không tiêu tốn nhiều "tinh lực". Bất kể là con dao găm nghi thức mang theo lúc đầu hay một đống đồ mang theo trong một lần, con chim này vẫn vui vẻ tung tăng sau khi trở về. Tất nhiên, điều này có thể là trước mắt tổng lượng “hàng hóa” để nó vận chuyển vẫn còn quá ít, vẫn chưa đạt đến điểm nghẽn khả năng của nó;
Hiện tại mới chỉ thử nghiệm trường hợp chủng loại vật phẩm khác nhau, còn chưa biết liệu khả năng vận chuyển của Aye đối với "trọng lượng" hay "thể tích" có giới hạn hay không, điều này còn cần phải thử nghiệm thêm.
Duncan lần lượt tóm tắt những thông tin đang biết, sau khi xác nhận mình đã suy tính đúng chỗ, anh thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ ngả người ra ghế.
Anh biết, những thử nghiệm trước mắt của mình vẫn chưa đầy đủ, vẫn còn rất nhiều biến số có thể xảy ra chưa được xem xét cẩn thận, cho dù xét từ “chủng loại vật thử nghiệm”, hàng mẫu anh lựa chọn sử dụng cũng quá ít, còn chưa đủ để tích lũy số liệu hữu hiệu.
Trong tương lai, anh ít nhất còn phải lựa chọn nhiều chủng loại vật phẩm hơn, đồng thời dùng vật phẩm có trọng lượng và thể tích khác nhau để kiểm tra giới hạn trên vận chuyển của Aye và độ ổn định trong nhiều lần vận chuyển. Chỉ khi có đầy đủ hàng mẫu so sánh đối chứng thì số liệu khảo sát nhận được mới đủ đáng tin cậy.
Anh vô cùng cẩn thận về phương diện này, mà cẩn thận như vậy cũng không phải là không có lý do - Bởi vì anh có một kế hoạch... hoặc là nói một ý tưởng rất táo bạo.
Nếu Aye đã có thể truyền tống vật phẩm hoàn hảo không tổn hao gì giữa lục địa và Thất Hương Hào, hơn nữa còn không hạn chế chủng loại vật phẩm, vậy... nó có thể đưa người không?
Nếu nó có thể đưa người, vậy nó có thể đưa người không tính là người không? Ví dụ như... Alice?
Duncan biết rằng khả năng của một người là có hạn, chỉ dựa vào năng lực du hành Linh giới của bản thân để đảm nhiệm vai trò liên kết giữa Thất Hương Hào và thành bang trên lục địa thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải vấn đề không đủ nhân lực và thiếu cân nhắc, lúc này nếu có trợ thủ thì tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Khả năng truyền tống mà con chim bồ câu Aye biểu hiện ra đã cho anh một ý tưởng rất hay.
Tất nhiên, Alice cũng không phải là một trợ thủ đắc lực. “Dị thường 099” vô căn cứ có số thứ tự nằm trên này tuy lúc trầm tĩnh thì tao nhã và bí ẩn, nhưng chỉ cần hoạt động ngay lập tức sẽ bộc lộ ra bản chất vừa rác vừa phế. Thế nhưng, trước mắt Duncan thực sự cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến thuyền viên duy nhất có thể dùng đến dưới quyền mình là một khúc củi mục nấu ăn đều có thể tự hầm mình, Duncan không khỏi thở dài.
Vị trí kẻ thủ của cả thế giới của Thất Hương Hào thực sự khiến anh đau đầu. Anh đoán chừng mình sẽ không thể tìm thấy đồng minh từ thế giới loài người. Nếu nhất định phải tìm e rằng cũng chỉ có thể thu hút một đám ác ôn. Giống như mở mắt ra mỗi ngày chỉ mong chờ ngày tận thế, thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần đi cắt ống dẫn khí đốt, thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy hàng tuần đi hiến tế ác ma, Chủ nhật đi đánh du kích các thủ vệ của giáo hội...
Cô nàng đó ngược lại có thể cùng một phe với Đầu Sơn Dương rất nhanh, bọn họ có thể cùng nhau bàn bạc việc xâm chiếm thành bang nào đó lúc rảnh rỗi không có việc gì phải làm, nhưng đó chắc chắn không phải là sự giúp đỡ mà Duncan mong muốn.
"... Ài, ít ra Alice biết điều và nghe lời," Duncan thở dài và đứng dậy, lẩm bẩm một mình: "Nếu bồi dưỡng tốt có thể trưởng thành... chắc là vậy."
Cho dù không thể trở thành trợ thủ thì cứ coi như để con rối đó được nhìn thấy thế giới loài người nhìn thấy cảnh đời cũng tốt, suy cho cùng nàng ta đã bị nhốt trong quan tài ngần ấy năm, còn không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào.
Chỉnh lý xong mạch suy nghĩ, Duncan bắt đầu thu dọn đống đồ đạc mình mang theo tới - Anh tạm thời sẽ không trở lại Thất Hương Hào, rất nhiều thứ trong số này không thể mang theo người, hiển nhiên phải để trong cửa tiệm.
Trên tầng hai của cửa tiệm đồ cổ không có nhiều nơi để cất giấu đồ, hơn nữa Nina sẽ lên giúp dọn dẹp căn phòng bất cứ lúc nào, một số thứ rõ ràng trông không giống đồ dùng thường ngày đặt trong phòng sẽ vô cùng đáng ngờ (chẳng dụ như đạn đại bác từ một thế kỷ trước), có điều sau khi cân nhắc trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Duncan đã tìm được chỗ hợp lý cho những thứ này.
Lá bùa hộ mệnh mặt trời cất kỹ trong người là được, cá ướp muối có thể cho trực tiếp vào bếp, hiển nhiên hợp tình hợp lý, đạn đại bác từ một thế kỷ trước và con dao găm của thủy thủ từ một thế kỷ trước lại càng đơn giản hơn -
Duncan mang hai món đồ đó trực tiếp đến cửa tiệm ở tầng một và đặt vào một góc khuất bên cạnh quầy - Dù sao đây cũng là một cửa tiệm đồ cổ, có bao nhiêu là thứ lộn xộn vứt ngổn ngang tương tự, dao găm và đạn đại bác vứt ở đâu cũng không bằng vứt vào đống hàng giả phế phẩm ở tầng một...
Đối với món cuối cùng, pho mát mang tới từ nhà bếp của Thất Hương Hào, Duncan cũng đã tìm thấy một nơi tốt cho nó.
Trong thùng rác.
Sau khi xử lý tất cả những thứ này, Duncan phủi bụi vốn không tồn tại trên tay, hết sức hài lòng với sự sắp xếp của mình.
Sau đó anh liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
"Mặt trời" bị hai lớp phù văn phong tỏa và giam cầm đó đang treo lơ lửng trên cao nơi chân trời, giờ này vừa mới tới trưa.
Nina sẽ trở về nhà vào cuối ngày hôm nay, trước lúc đó anh định ra ngoài đi dạo một vòng, tìm hiểu thêm về thành phố này.
Dù sao, có vẻ như hôm nay cửa tiệm đồ cổ này cũng không có buôn bán gì.
Thời tiết hơi lạnh, Duncan khoác lên mình chiếc áo khoác màu nâu sẫm, đồng thời sửa sang cho mái tóc bù xù và xuống sắc một chút trước khi ra ngoài, cố gắng làm cho thân thể suy nhược và sa sút tinh thần từng bị rượu, thuốc và bệnh tật hành hạ, trông có sinh lực một chút, sau đó rời khỏi cửa tiệm đồ cổ.
Anh vừa bước ra ngoài, một loạt tiếng vỗ cánh xào xào liền vang lên từ tầng hai. Chim bồ câu Aye bay ra khỏi phòng và đậu tự nhiên trên vai anh, vừa lắc đầu vừa dương dương tự đắc: “Đến cầu Nhị Tiên, dạo đại lộ Thành Hoa..."
Duncan nhất thời liếc xéo gã này, anh vốn định để con chim bồ câu này ở tầng hai trông nhà, suy cho cùng lúc ra ngoài có một con chim bồ câu đậu trên người luôn trông quá chói mắt và kỳ quái, dù sao giữa bản thân và Aye cũng có linh hỏa tương liên, thật sự gặp tình huống gì bản thân có thể dùng ngọn lửa linh thể để triệu hồi nó đến bên mình bất cứ lúc nào, cũng không sợ làm trễ nãi sự việc.
Chỉ là không ngờ lúc ra ngoài quên dặn dò, con chim này tự mình "lên xe" rồi.
Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của con chim này, Duncan cuối cùng cũng bất lực mỉm cười thở dài: "... Bỏ đi, ngươi thích đi theo thì cứ đi theo vậy."
Anh cứ thế mang theo con chim bồ câu, đi đến đường cái chính đối diện cửa tiệm đồ cổ, lại đi dọc theo đường cái chính được một đoạn không xa thì nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh xen lẫn tiếng động cơ hơi nước chạy từ xa đến gần, ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe buýt hai tầng sơn sọc xanh trên nền nâu đang đi dọc theo con đường chính, đồng thời dần dần dừng lại bên cạnh trạm xe cách đó không xa.
Đó là phương tiện giao thông công cộng rất phổ biến ở thành bang Phổ Lan Đức, chạy bằng động cơ hơi nước, giá vé 6 peso, có thể đến những nơi hơn phân nửa thành khu hạ. Mà theo bản đồ tuyến đường dán ở phía sau toa hành khách, cuối tuyến của nó vẫn còn hai trạm sẽ đi qua một nơi có tên là Khu phố Thập Tự ở rìa của thành khu thượng.
Trong đầu Duncan có ấn tượng về "Khu phố Thập Tự". Anh biết khu đó và khu vực xung quanh được coi là "khu giáp giới" của thành bang Phổ Lan Đức. Nơi đó có thương nghiệp khá phồn thịnh và chỗ ở khá vẻ vang. Rất nhiều cư dân của thành khu hạ sẽ coi Khu phố Thập Tự như mục tiêu và mơ ước cuộc sống tầng cấp thượng lưu của mình. Mà rất nhiều công dân trung lưu không có khả năng chi trả mức tiêu dùng cao của thành khu hạ lại muốn có một cuộc sống sĩ diện cũng đều sống ở đó – Nơi đó còn có các rạp chiếu phim, viện bảo tàng và một số nhà hàng cao cấp.
Trường học của Nina nằm gần sát Khu phố Thập Tự, viện bảo tàng mà cô bé đề cập đến cũng nằm cạnh Khu phố Thập Tự.
Duncan suy nghĩ một chút, bước nhanh đến trạm xe và lên xe trước khi xe chạy.
Trên xe không có mấy người, hơn một nửa số ghế ở tầng một đều trống. Đứng cạnh ghế tài xế là một nhân viên bán vé mặc đồng phục màu xanh đậm. Cô gái trẻ thả tóc xõa ngang vai, trang điểm giản dị này, sau khi nhìn thấy có người lên xe, trước tiên vô thức đưa tay tìm vé, nhưng ngay sau đó chú ý tới con chim bồ câu trên vai Duncan.
"Xin lỗi, không thể mang theo vật nuôi lên xe, đó là quy định," Người phụ nữ trẻ nói và chỉ vào con chim bồ câu trên vai Duncan: "Kể cả chim bồ câu."
Duncan liếc nhìn Aye, Aye vô tội vỗ vỗ cánh và nghiêng đầu nhìn anh.
"Lên nóc xe bấu víu."
"Cúc cu, cúc cu."
Aye vỗ cánh bay ra khỏi xe, vừa bay vừa la “cúc cu, cúc cu”.
Cô nhân viên bán vé trẻ tuổi ngơ ngác nhìn người đàn ông giao tiếp với chim bồ câu trước mặt, cùng với con chim bồ câu dường như thật sự hiểu được tiếng người, hồi lâu không nói nên lời.
“Bây giờ được rồi chứ?” Duncan phải nhắc nhở nhân viên bán vé dường như đang thất thần, rồi lại giơ ngón tay chỉ lên nóc xe: “Chim đậu trên nóc xe các người hẳn không thể quản nữa?"
Lúc này nhân viên bán vé mới phản ứng lại: "À... vâng... giá vé là sáu peso, vé liên vận."
Duncan thò tay vào túi, lấy ra hai đồng tiền bằng kim loại để đổi lấy một tấm vé màu xanh, sau đó tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và lặng lẽ ngồi xuống, chuẩn bị tận hưởng chuyến đi xe đầu tiên trên thế giới này.
Động cơ hơi nước khởi động, theo sự rung động nhè nhẹ và tiếng ma sát của máy móc, chuông xe phía trước đầu xe cũng vang lên lanh lảnh theo đó, sau đó xe buýt khẽ rung lên, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ liền lùi về phía sau.
Duncan ngả lưng thoải mái trên ghế, cảm nhận độ rung và gia tốc của tạo vật công trình cơ giới đang chuyển động.
Máy chạy bằng hơi nước là điều tốt, xã hội văn minh là điều tốt, tiến bộ khoa học kỹ thuật là điều tốt.
Nếu có cơ hội anh nhất định cũng phải lắp cho Thất Hương Hào một bộ - Cho dù chỉ là một bộ nồi hơi có thể đun nước nóng, sau này trên tàu cũng có thể tắm nước nóng.
Mạch suy nghĩ vừa lan ra, anh liền cảm thấy xe đột nhiên chấn động một cái, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cũng từ từ dừng lại.
Cô nhân viên bán vé trẻ tuổi đẩy cửa sổ gần đầu xe ra và thò đầu hét ra bên ngoài: "Lên xe không? Có chỗ ngồi! Tất cả đều rộng!"
Duncan sững sờ, rồi cười chết lặng.
Khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy thành bang vốn vẫn còn xa lạ với mình này bỗng trở nên tràn đầy hơi thở của cuộc sống.