Trong một thế giới nơi tồn tại những dị tượng siêu phàm, lục địa bị một đại dương vô tận phong tỏa, những người thủ vệ và những dị thường trong thành bang đang tranh đấu không ngừng nghỉ, làm thế nào để những người bình thường sinh tồn?
Duncan vẫn còn thiếu hiểu biết về thành bang này, nhưng ít nhất ở nơi anh thấy, những người bình thường trên thế giới này vẫn sống trong một môi trường trật tự và ổn định —
Họ làm việc, học tập, nghỉ ngơi; họ kinh doanh cửa tiệm, bổ sung cho nhau; họ sẽ đi chơi vào những ngày nghỉ, đến rạp chiếu phim và nhà hàng, đến công viên và bến cảng; họ sẽ tham quan viện bảo tàng, cũng sẽ tán gẫu với hàng xóm về chuyện nhà sau bữa tối — Họ trải qua cuộc sống không quá đặc sắc, nhưng bình thường rất ổn định.
Xe buýt chạy bằng động cơ hơi nước chạy tới chạy lui và dừng lại, có lúc dừng lại ở trạm xe, có lúc dừng lại ven đường, thỉnh thoảng có hành khách lên xe và rời đi; người tài xế im lặng thi thoảng sẽ nói vài câu với nhân viên bán vé, nhưng phần lớn thời gian đều chuyên tâm lái xe; nhân viên bán vé trẻ tuổi thi thoảng ngẩng đầu nhìn lên nóc xe — cô ấy dường như vẫn đang nghĩ về con chim bồ câu đó.
Duncan ngồi ở chỗ của mình, tò mò quan sát mọi thứ xung quanh, nhìn cuộc sống thuộc về những người bình thường.
Dường như ngoài yêu cầu hiểu về dị thường và dị tượng tồn tại trên thế giới và tuân thủ kiến thức ở phương diện này như một "quy tắc an toàn" ra, cuộc sống của những người bình thường này cũng không khác nhiều so với những gì anh nhìn thấy trên trái đất.
Khi đến gần Khu phố Thập Tự, xe buýt lại dừng lại lần nữa, lần này là ở trạm xe, có rất nhiều hành khách lên xe ở đây.
Duncan tò mò nhìn cảnh vật trên trạm xe, nhìn những ống khói sừng sững phía xa và những đường ống dẫn hơi nước len lỏi khắp các tòa nhà, nhưng đột nhiên, anh mơ hồ cảm thấy một luồng nhiệt lượng bất thường bốc lên gần lồng ngực.
Nhiệt lượng đó đến từ huy hiệu mặt trời anh giấu kỹ trong người!
Duncan đang ngắm cảnh sững người trong giây lát, bất giác chạm vào vị trí nơi giấu huy hiệu, trong giây tiếp theo, anh cảm thấy huy hiệu đó không chỉ nóng lên mà còn hơi rung động.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng huy hiệu này đang sinh ra cộng hưởng với một thứ gì đó gần đó - Thông qua mối liên hệ đã được thiết lập giữa bản thân và huy hiệu, anh mơ hồ cảm nhận được nguồn gốc của sự cộng hưởng này. Giây tiếp theo, ánh mắt anh khóa chặt vào một bóng người đang bước nhanh qua đám đông bên ngoài cửa kính xe.
Bóng dáng đó mặc một chiếc áo khoác đen, trông giống như một người qua đường bình thường, nhưng "cảm quan chỉ hướng" truyền tới từ huy hiệu mặt trời chắc chắn chỉ về bóng dáng đó không sai!
Duncan ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước nhanh về phía cửa xe, mà trong lúc tâm niệm anh vừa động, con chim bồ câu Aye cũng nhận được chỉ thị, vỗ cánh xào xào bay xuống từ nóc xe và đáp xuống vai anh.
Nhân viên bán vé đứng gần cửa xe kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, mãi cho đến khi Duncan xuống xe mới nhỏ giọng thầm thì: "Làm thế nào huấn luyện được con chim bồ câu này..."
Nhưng ngay sau đó tình tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày này biến mất khỏi sự chú ý của nhân viên bán vé, cô quay lại nhìn những hành khách vừa lên xe: "Tới bên này mua vé... Trẻ em cũng phải mua vé, nhìn thế nào cũng hơn 1m1... Bốn tuổi? Nhìn thế nào cũng không thể là bốn tuổi, quá tuyến thì là vé tổng!"
Giờ lúc này, Duncan đã đi vào đám đông, anh bước nhanh qua trạm xe và giao lộ có đông người qua lại, theo dõi bóng dáng mặc áo khoác đen đó.
Người mặc đồ đen đó bước đi rất nhanh, lúc xế chiều người đi đường đông nườm nượp cũng khiến hắn dễ dàng tránh né được ánh mắt lùng sục, trên thực tế chỉ sau vài phút, bóng dáng đó đã rời khỏi tầm mắt của Duncan.
Tuy nhiên, sự cộng hưởng của huy hiệu mặt trời vẫn còn đó, "cảm quan chỉ hướng" truyền tới từ chỗ sâu trong huy hiệu trước sau luôn chỉ thị phương hướng chính xác cho Duncan.
Duncan vừa men theo chỉ dẫn của huy hiệu mặt trời tiếp tục bám theo, vừa nhanh chóng suy nghĩ tìm tòi.
Không nghi ngờ chút nào, người mặc áo đen đó rất đáng ngờ, huy hiệu này nhất định đã cảm nhận được điều gì đó mới đột nhiên có phản ứng… Có lẽ, nó đã cảm nhận được nguồn lực lượng cùng nguồn gốc đến từ “Thần Mặt Trời chân thật”.
Từ Đầu Sơn Dương bên đó anh đã biết, huy hiệu này có chức năng nhận diện đồng bào và chỉ dẫn "mặt trời ban phúc", nhưng trong trường hợp bình thường chỉ có tín đồ của Thần Mặt Trời mới có thể sử dụng những chức năng này hoặc cảm nhận được hiệu quả chỉ dẫn của huy hiệu.
Duncan từng dùng ngọn lửa linh thể chiếm đoạt quyền kiểm soát huy hiệu, nhưng lúc đó anh tưởng rằng ngọn lửa của bản thân cũng đã phá hủy phần lớn năng lực của huy hiệu, nhưng bây giờ coi bộ... khả năng nhận diện của huy hiệu này vẫn còn!
Chỉ là hiện tại khả năng nhận diện này do bản thân sử dụng...
Dưới sự chỉ dẫn của huy hiệu, anh dần dần rời khỏi con đường chính đông đúc người qua lại, đồng thời sau hai ba khúc cua, anh đã dần đi vào còn đường mòn dành cho người đi bộ vắng vẻ.
Anh lại nhìn thấy bóng người khả nghi đó lần nữa - Bóng dáng đó đang đi nhanh qua ngã tư phía trước, dường như hoàn toàn không chú ý tới phía sau có thêm một kẻ bám đuôi.
Trong mơ hồ, Duncan cảm thấy huy hiệu trước ngực trở nên nóng bỏng hơn trước một chút, sự cộng hưởng từ nó truyền tới ngày càng rõ nét và mạnh mẽ hơn.
Duncan lặng lẽ thúc giục ngọn lửa linh thể, đọc lấy tin tức từ huy hiệu mặt trời này, hàng loạt "nhận thức" có tính chỉ hướng rõ ràng ngay lập tức truyền vào đầu óc anh.
Cảm giác này rất vi diệu – Mặc dù huy hiệu mặt trời không hề có đặc tính suy tư, nhưng Duncan dường như vẫn có thể cảm giác được huy hiệu này đang hưng phấn lại kích động truyền đạt tin tức đến cho mình, đang nói cho mình biết người này là người không tín ngưỡng Thần Mặt Trời và những tín đồ khác đang ở nơi nào.
Anh thậm chí còn muốn nhắc nhở huy hiệu này nên dè dặt một chút — Dù gì trước đây không lâu nó còn là thánh vật của Thần Mặt Trời, lúc này làm dẫn đường cũng không đến mức phấn khích như máy sưởi tay như vậy.
Đồng thời, anh cũng càng có thể chắc chắn rằng, mình đang đến gần một tụ điểm bí mật có rất nhiều tín đồ Thần Mặt Trời tụ tập.
Đúng như anh dự đoán, ngày càng có nhiều "dị đoan mặt trời" tụ tập trong các xó xỉnh u ám của thành bang và nhóm người đã bị giết trong đường thoát nước trước đây chẳng qua chỉ là một phần trong tín đồ tà giáo giống như con gián thôi.
Anh không biết đám tín đồ tà giáo này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng anh biết những tín đồ tà giáo này nhất định biết rõ chuyện về lịch sử cổ xưa, tín ngưỡng mặt trời và kỷ nguyên trật tự nhiều hơn là các giáo viên của Nina.
Nếu muốn hiểu những bí mật sâu xa hơn của thế giới này, thì phải giao thiệp với các thế lực của lĩnh vực siêu phàm. Giáo hội và đương cục thành bang rất khó tiếp cận thông qua các thủ đoạn thông thường, nhưng những tín đồ tà giáo thì đơn giản hơn nhiều - chỉ cần hòa hợp với bọn họ là được.
Hoặc khiến bọn họ hòa hợp cũng được.
Duncan đang nghĩ vậy thì đột ngột dừng lại.
Anh đã đi đến cuối một con đường nhỏ, còn người mặc đồ đen lén lút đó thì vừa mới chui vào một ngã tư gần đó. Tín hiệu truyền tới từ huy hiệu mặt trời rất rõ ràng và mãnh liệt, vùng gần đây không có thấy bất kỳ bóng người qua đường nào.
Xuyên thấu qua huy hiệu mặt trời, anh cảm nhận được rằng có rất nhiều “tín hiệu đồng bào” đang tiến đến vị trí của mình.
Duncan lặng lẽ bẻ cổ áo khoác lên, che nửa khuôn mặt dưới cổ áo – Mà gần như ngay sau khi hoàn thành động tác này, anh lập tức nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân xuất hiện trong bóng tối của các tòa nhà gần đó.
Hết bóng dáng này đến bóng dáng khác xuất hiện.
Đó là mười mấy người, ăn mặc không khác gì những công dân bình thường của thành phố - Xét cho cùng, không có tín đồ tà giáo nào sẽ mặc áo choàng đi lại khắp nơi trong thành khu giữa ban ngày ban mặt. Giống như một thích khách bình thường cũng không nên đội chiếc mũ trùm đầu màu trắng dễ nhận thấy của một tên trộm đi trên đường phố náo nhiệt để kiếm sống.
Chỉ có nhiệt lượng và các tín hiệu mang tính chỉ hướng rõ ràng không ngừng truyền tới từ huy hiệu mặt trời khiến anh tin chắc rằng, những tên nhô ra từ xung quanh này, tên nào tên nấy đều là những kẻ đuổi theo Thần Mặt Trời chân thật.
Duncan ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngã tư cuối và thấy người đàn ông mặc đồ đen bị mình theo dõi cũng đang ở trong đó, đối phương đang nhìn mình đầy cảnh giác, mà bên cạnh hắn, một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao gầy thì thấp giọng nói đôi ba câu gì đó với đồng bọn của hắn, mới ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
“Đây là lãnh địa riêng, ngươi lén la lén lút theo vào làm gì?” Người đàn ông cao gầy đó lên tiếng. Hắn dường như còn đang cố tạo ra cảm giác “Bên này đều là những công dân bình thường, ngươi lén la lén lút mới đáng ngờ.” Bởi vì không rõ lai lịch của kẻ theo dõi là Duncan, cho nên hắn không tùy tiện ra tay, cũng không buông lỏng cảnh giác.
Duncan lẩm bẩm trong lòng, một người ngoài nghề như mình quả nhiên không thích hợp làm công việc chuyên nghiệp như theo dõi, đồng thời cũng rất tò mò nếu mình giả ngu, những tín đồ tà giáo này rốt cuộc định xử trí kẻ theo dõi như mình thế nào – Bọn họ định đóng giả một đám thế lực hắc ám yêu nghề và chuyên nghiệp dọa mình chạy, hay định cần mẫn phát triển sự nghiệp tà giáo, trói mình làm thành một bữa ăn mặn cho Thần Mặt Trời của bọn họ?
“Ngươi không nghe thấy sao?” Người đàn ông cao gầy cau mày, bực mình nói, cùng lúc lời nói của hắn vừa dứt, những bóng người xung quanh cũng lặng lẽ tiến lên nửa bước, mơ hồ tạo thành một vòng vây: “Ta đang hỏi ngươi đấy..."
Duncan nhún vai, tiện tay móc lấy lá bùa hộ mệnh mặt trời từ trong ngực ra, nói với giọng thành khẩn: "Người mình."
Hòa nhập trước, có lẽ moi được nhiều.
Nếu như bọn họ không tin, vậy thì đập cho một trận.