Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 71 - Chương: 71

Chương: 71

Thời điểm Duncan lấy lá bùa hộ mệnh mặt trời ra, hiện trường im lặng vài giây - câu "người mình" của anh bình thản bay bổng trong không khí, khiến mười mấy cặp mắt bất ngờ và thận trọng tương tác với nhau, sau đó người đàn ông cao gầy trông như người đứng đầu đó đột nhiên hạ thấp giọng gấp rút nói: "Mau cất lại! Cẩn thận tai mắt của giáo hội ở gần đây!"

Lá bùa hộ mệnh này thật đúng là hữu hiệu? Thứ này có sức thuyết phục trong đám giáo đồ mặt trời như vậy sao?

Duncan vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì tư thái thần bí với vẻ mặt không biểu cảm che đi nửa khuôn mặt, vừa cất lá bùa hộ mệnh lại vừa thản nhiên nói: “Nếu ở gần đây có tai mắt của giáo hội, một đám các ngươi tụ tập lại như vậy còn dễ nhận thấy hơn lá bùa hộ mệnh của ta.”

Anh vừa dứt lời, đối diện đã có một người đàn ông để râu ria xồm xoàm bất giác cất tiếng: "Không thể, chúng ta tụ tập lại nhiều nhất là thu hút sự chú ý của quan trị an, gây rối trật tự anh ninh xã hội..."

“Câm miệng!” Vị thủ lĩnh cao gầy kia lập tức quát dừng lời nói nhảm nhí của thủ hạ lại, ngay sau đó ánh mắt lập tức rơi vào người Duncan: “Đây là một sự cẩn thận cần thiết - dù sao thì thành phố này bây giờ rất không an toàn. Ngươi đi tới đây, không nên có nhiều hành động dư thừa."

Duncan thản nhiên đi về phía đối diện, đối phương thì nhìn quan sát anh kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. Nhìn một lúc lâu, người đàn ông cao gầy mới thấp giọng hỏi: "Ngươi là tín đồ sống ở thành phố này?"

Duncan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Phải."

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này quả thật sống trong thành phố, anh hiện tại cũng đang sống trong thành phố, về những vấn đề hiển nhiên dễ nhận thấy này, anh quyết định lời ngay nói thật.

Kế hoạch của anh rất đơn giản, anh muốn tìm cách thừa nước đục thả câu chen vào giữa đám tín đồ tà giáo này, sau đó xem có thể nghe ngóng được tin tức gì không, không bại lộ sẽ lắng nghe và hỏi thêm, nếu bại lộ sẽ để Aye biến thân biến tất cả bọn họ đều thành chim bồ câu.

Người đàn ông cao gầy không chút nhận ra trong đầu người “đồng bào giáo hội” trước mặt này đang chảy dòng ý nghĩ nguy hiểm nào, mà lại hỏi ngay sau đó: “Theo ta biết thì mấy ngày trước, Giáo hội Biển Sâu đã tập kích..."

"Hội trường trong đường thoát nước, khi đó nơi đó đang tiến hành cúng thế mặt trời, nghi thức mất kiểm soát, chúng ta tổn thất rất nhiều người - nhưng ta đã trốn thoát," Duncan nói ra không chút gánh nặng tâm lý, đồng thời để ý đến phản ứng của những giáo đồ mặt trời xung quanh đó, anh có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng trên người những người này rõ ràng đã buông lỏng, nhưng chỉ có tên cầm đầu cao gầy trước mặt anh vẫn duy trì vẻ thận trọng: "Trốn thoát cùng ta còn có ba người khác, nhưng chúng ta đã tách ra, hiện tại ta hoàn toàn không thể liên lạc được với giáo hội - cho đến khi ta gặp các ngươi, mặt trời đã chỉ dẫn cho ta."

Người đàn ông cao gầy ừ một tiếng không bày tỏ ý kiến, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên vai Duncan: "Đây là thứ gì?"

"Vật cưng ta nuôi," Duncan thuận miệng nói: "Không nhìn ra sao? Chỉ là một con chim bồ câu bình thường."

Aye lắc đầu đúng lúc và phát ra tiếng kêu "cúc cu" vang dội.

"Giọng con chim bồ câu này thật lớn..." Người đàn ông cao gầy dường như cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, có lẽ là bởi vì trong tiềm thức cũng cảm thấy những kẻ tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật của giáo hội đó sẽ không có thói quen mang theo một con chim chạy lung tung khắp thành phố, hắn gật đầu: "Theo ta, nói chuyện ở bên ngoài không an toàn."

Duncan nhất thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh cảm thấy bước đầu thừa nước đục thả câu dường như đã thành công.

Sau đó anh liền đi theo sau đám tín đồ tà giáo này, đi theo bọn họ vào sâu hơn trong con hẻm.

Con hẻm này sâu hơn anh tưởng tượng, nó dường như dẫn đến vùng nội địa u ám và bị lãng quên nhất của thành khu hoang tàn này. Một đám tín đồ tà giáo dẫn theo Duncan quẹo trái quẹo phải, trải qua hệ thống đường ống dẫn cũ kỹ không ngừng thả ra hơi nước trên đường, băng qua con đường nước thải giàn giụa, cuối cùng lại đi vòng vào một khu phức hợp xây dựng thấp lùn và đổ nát. Mà càng đi sâu vào trong, mặt tối tăm và tàn tạ của thủ đô hơi nước thịnh vượng này càng lộ diện ra trước mặt Duncan không thể nghi ngờ.

Anh vốn tưởng rằng nơi mình và Nina sinh sống đã là xã khu tầng dưới chót của thành phố, nhưng bây giờ anh chợt nhận ra rằng cửa tiệm đồ cổ sa sút hóa ra lại là một "nơi sĩ diện" ở thành khu hạ.

Hầu hết những ngôi nhà dột nát hai bên đường đều nặng nề tử khí, tưởng như đã bị bỏ hoang một thời gian, nhưng trong bóng tối của một vài ngôi nhà lại thấp thoáng ánh nhìn hoặc chết lặng hoặc u ám của những người hình như không có nhà để về đang ẩn náu trong thành khu bị lãng quên này, dửng dưng nhìn những vị khách không mời xông vào nơi này.

Nhưng cuối cùng, những ánh mắt u ám lạnh lẽo này đều nhanh chóng thu về - Mười mấy người do người đàn ông cao gầy dẫn theo rõ ràng đủ khiến những người lưu lạc cư ngụ ở đây phải khiếp sợ.

"Nhìn thấy không, đây chính là thành bang thịnh vượng nhất trên biển vô biên, Phổ Lan Đức," Người đàn ông mặc đồ đen ban đầu thu hút sự chú ý của Duncan làu bàu, như thể đang nói với chính mình, nhưng lại giống như đang nói cho Duncan nghe: "Ở đâu cũng vậy, Lensa cũng vậy, Cold Harbor cũng vậy, thậm chí là Light Wind Harbor được mệnh danh là 'Thiên đường của Hòa bình và Công lý' cũng vậy... Bọn họ lên tiếng nói rằng cái gọi là 'mặt trời' chiếu sáng thế giới một cách công bằng và mang lại trật tự quang minh cho vạn vật, nhưng trong những cống ngầm này còn có bao nhiêu ánh mặt trời đáng để nói chứ?"

Duncan không trả lời, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, anh nhìn thấy những đường ống dẫn nhiên liệu và hơi nước từ thành khu thượng và thành khu công nghiệp lan tràn tới đan chéo ngang dọc trên vùng trời các tòa nhà kiến trúc trên đỉnh đầu; những chiếc van khổng lồ và những cấu trúc chỉnh áp tựa như nhiều con cự thú muôn màu muôn vẻ cố thủ phía trên những tòa nhà thấp và đổ nát xung quanh; ánh mặt trời chiếu qua các kẽ hở của những đường ống này, khiến nước thải giữa các tòa nhà tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.

Phần lớn nước thải được ngưng tụ do hơi nước rò rỉ từ các đường ống dẫn gần đó, theo hoạt động của thành phố, lượng nước thải này trộn lẫn với các hóa chất trong nhà máy và tích tụ ở thành khu hạ ngày này qua ngày khác.

Không cần phải sống lâu trong thành phố, Duncan đại khái cũng có thể đoán được "áp xe đô thị" này xuất hiện như thế nào trong nháy mắt.

Duncan lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang giận dữ bất bình đó, biểu cảm vẫn dửng dưng.

Bị con cháu của mặt trời đầu độc hay cuộc sống tồi tệ bức bách, sự ra đời của những tín đồ tà giáo này quả thật có nguyên do của nó — nhưng vậy thì đã sao?

Những tín đồ tà giáo tự nhận định rằng mình bị thành bang bức bách mà phải sống trong cống ngầm cuối cùng vẫn đến thành khu hạ này, bắt những người dân nghèo không nơi nương tựa để hiến tế người sống - Trong huyệt động chỗ đó có vô số người quần áo rách rưới, nhưng không có lấy một người danh giá ở thành khu thượng.

Là một "người ngoại bang" còn chưa đủ hiểu thế giới này, Duncan cảm thấy mình không cần phải đánh giá quá nhiều về thành bang này, nhưng ít nhất với tư cách là một tế phẩm đã từng, anh cảm thấy những tín đồ tà giáo này không phải món đồ.

Trong im lặng, cuối cùng anh cũng đến được cứ điểm của những tín đồ tà giáo này.

Cứ điểm nằm dưới lòng đất của một nhà máy bỏ hoang.

Những tín đồ tà giáo đang chui tới chui lui trong cống ngầm này, dường như luôn có cách để tìm được một cống ngầm thích hợp và cải tạo thành một tụ điểm của bọn họ. Hay hoặc là thủ đô hơi nước thịnh vượng này vốn dĩ đã có vô số cống ngầm đếm không xuể, thích hợp dùng để phát sinh một số thứ tối tăm và thô bỉ.

Một đám người băng qua tường viện đã bị sập một nửa bên ngoài nhà máy và mở cánh cửa sắt dẫn đến kết cấu dưới lòng đất. Duncan vốn còn định quan sát kỹ một chút tình hình trong nhà máy đó, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của bản thân về “thời đại hơi nước”. Kết quả vẫn chưa tìm được cơ hội, anh đã được đưa thẳng đến một cầu thang dốc dẫn xuống lòng đất và đến "căn cứ bí mật" của các tín đồ tà giáo.

Nơi đây có lẽ từng là nhà kho của một nhà máy, cũng có thể từng là một cơ sở như phòng máy móc, nhưng giờ đây rõ ràng đã được di dời trống trơn. Trong không gian lớn như vậy chỉ còn lại hệ thống đường ống dẫn còn lưu lại trên nóc nhà và đèn khí gas trên tường đã không thể thắp sáng được nữa - Không gian tối rất nguy hiểm, ngay cả tín đồ tà giáo cũng biết điều này, vì vậy bọn họ đã thắp sáng những ngọn đèn nguyên liệu dầu cá voi khắp các nơi trên mặt đất. Mà dưới ánh sáng của hàng loạt ngọn đèn dầu mang lại, Duncan nhìn thấy vậy mà vẫn còn mười mấy tín đồ tà giáo đang tụ tập ở đây.

Sau khi giáo hội triệt phá một hội trường hiến tế, vậy mà vẫn còn nhiều tín đồ mặt trời tụ tập lại như vậy? Những tín đồ tà giáo này từ đâu chui ra? Chẳng lẽ giống như rêu nấm, hễ có cống ngầm thì sẽ tự mọc?

Duncan có chút kinh ngạc nhìn những bóng người tụ tập trong phòng ngầm rộng rãi dưới đất này, mà những tín đồ tà giáo kia cũng tò mò và cảnh giới nhìn một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện như anh, sau đó người đàn ông cao gầy kia lại đi tới, mấy tên tín đồ tà giáo trông khá cường tráng và to khỏe đi theo sau hắn, đứng xung quanh Duncan.

Duncan cau mày: "Sao hả, sau khi tiến vào rồi còn phải lục soát người một lượt nữa hay sao? Ta không biết có quy tắc như vậy."

"Nếu ngươi thực sự là tai mắt của giáo hội, việc lục soát người chẳng có ích gì," Người đàn ông cao gầy nói, từ trong ngực móc ra một thứ như vải, đưa cho Duncan: "Hãy thả lỏng, chỉ là một lần kiểm chứng nghiêm ngặt hơn, một sự thận trọng cần thiết – Những năm qua chúng ta đã tổn rất rất nhiều đồng bào vì đủ mọi loại nguyên do khác nhau. Cầm lấy nó, sau đó đọc theo ta."

Duncan liếc nhìn thứ mà đối phương đưa tới, thấy đó chỉ là một mảnh vải bẩn thỉu, thậm chí giống như thứ được xé ra từ quần áo cũ, trên bề mặt của nó còn có những vết bẩn màu nâu sẫm, giống như máu khô.

Đây là một loại đạo cụ khác để các tín đồ mặt trời kiểm chứng đồng bào?

Duncan có chút kinh ngạc trong lòng, cảm thán đây thật không hổ là một đám nhân sĩ chuyên nghiệp bị truy sát cả ngày, sức chiến đấu tuy không nhìn ra được bao nhiêu, nhưng kỹ năng ngăn ngừa nội gián bên ngoài thâm nhập vào bên trong quả thực có đầy đủ.

Sau đó anh cầm lấy đồ vật đối phương đưa tới, đồng thời nghe thấy người đàn ông cao gầy bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm mấy câu: "Nhân danh mặt trời, duy nguyện quang huy của Chủ chiếu khắp..."

Duncan vừa nghe thấy nhất thời cảm thấy hết sức quen tai – Trước đây không lâu anh mới nghe một tín đồ tà giáo đọc qua điều này với mình!

Tín đồ tà giáo đó còn đưa cho anh một lá bùa hộ mệnh.

Duncan điềm tĩnh giơ ngón tay lên, một ngọn lửa màu xanh lá không ai phát giác lập tức xâm nhập vào mảnh vải nhìn như bình thường không có gì lạ trong tay anh, sau đó anh xụ mặt, bắt chước đọc theo người đàn ông cao gầy trước mặt qua một lượt mấy câu cầu khấn đó.

Mảnh vải dường như từng thấm máu đó vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay anh, trông không chút phản ứng.

Ánh mắt của người đàn ông cao gầy rơi vào mảnh vải, thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng khẽ gật đầu, vừa vươn tay lấy mảnh vải trong tay Duncan về vừa mỉm cười nói: "Hoan nghênh trở về trong vinh quang của Chủ, đồng bào."

Bình Luận (0)
Comment