Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 72 - Chương: 72

Chương: 72

Bình tĩnh mà xem xét, những tín đồ tà giáo này thực sự khá thận trọng.

Bọn họ không hề tin lời của “đồng bào” xa lạ này chỉ vì Duncan đã lấy ra lá bùa hộ mệnh mặt trời, cũng không dễ tin những lời này chỉ vì Duncan đã kể lại những chuyện đã xảy ra ở hiện trường cúng tế đường thoát nước. Bọn họ đã quan sát ngôn hành cử chỉ của Duncan trên đường đi, thậm chí sau khi đến hội trường còn phải tiến hành kiểm chứng thêm lần nữa để xác nhận thân phận của kẻ lạ mặt này - Đối với một đám tín đồ tà giáo trốn đông núp tây mà nói, bọn họ đã làm đến tốt nhất.

Nhưng tất cả các biện pháp phân biệt của bọn họ đều ứng đối với Duncan như một "nhân loại bình thường".

Những thủ đoạn này chẳng có nghĩa lý gì đối với thuyền trưởng của Thất Hương Hào.

Tên cầm đầu cao gầy thu lại mảnh vải không mấy nổi bật trong tay Duncan, hắn dường như hoàn toàn không nhận ra lực lượng trong món vật phẩm siêu phàm này đã phát sinh biến hóa gì, sau khi bày tỏ sự hoan nghênh với đồng bào mới, hắn giơ tay chỉ vào một góc của hội trường: "Đồng bào, ở đây nghỉ ngơi trước đi, những khuôn mặt xa lạ ở đây không phải chỉ có mình ngươi."

Duncan gật đầu và đi đến góc khuất, đồng thời chú ý đến từng khuôn mặt xuất hiện trong hội trường.

Không giống như tình hình đã thấy ở hiện trường cúng tế đường thoát nước trước đây, anh ngạc phát hiện ra rằng những tín đồ mặt trời này đều không mặc áo choàng đen mang tính biểu tượng, mà ăn mặc như những công dân bình thường, bọn họ cũng không đội mũ trùm kín mặt, mà ung dung lộ mặt.

Anh tò mò hỏi tín đồ bên cạnh: "Mọi người đều không cần che mặt khi tụ tập ở đây sao?"

Tín đồ được anh hỏi lộ vẻ rất kinh ngạc: "... Những tín đồ địa phương của thành bang Phổ Lan Đức các ngươi, trước đây đều phải che mặt khi tụ tập sao?"

Duncan lập tức hơi nhíu mày: "Các ngươi không phải Phổ Lan Đức..."

“Chúng ta đến từ Lensa,” Một tín đồ khác bên cạnh thản nhiên nói, sau khi xác nhận người xa lạ trước mặt thực sự là đồng bào của giáo hội, những người theo đuổi mặt trời ở đây đều buông lỏng cảnh giác trông thấy: “Mọi người mới đặt chật đến vào tuần trước, nhưng trước khi chúng ta thiết lập liên lạc với đồng bào địa phương, đợt tập kích đó đã xảy ra... "

“Tất cả mọi người ở đây đều đến từ Lensa?” Duncan hơi ngạc nhiên, cuối cùng anh cũng biết tại sao lại có nhiều tín đồ mặt trời trong thành phố này như vậy sau khi hiện trường cúng tế dưới đường thoát nước đã bị triệt phá.

"Ừm, những người tụ tập ở đây đều là đồng bào đến từ Lensa, có điều cũng có đội ngũ đến từ các thành bang khác, mọi người đều phân tán trong các cứ điểm khác nhau," Một tín đồ khác bên cạnh tham gia vào cuộc nói chuyện: "Ài, tình hình của thành bang Phổ Lan Đức mọi người ít nhiều đều nghe nói qua, trong bốn năm qua, tên quan chấp chính đáng chết và những con linh cẩu của giáo hội vẫn luôn tấn công sự nghiệp của chúng ta... Các ngươi cũng không dễ dàng gì, được cái đều đã trôi qua."

Duncan gật đầu một cái không tỏ rõ ý kiến, ngay sau đó lại nghe thấy tên giáo đồ được anh hỏi thăm lúc đầu lên tiếng: "Con chim bồ câu trên vai ngươi đây thật đúng là... rất khác biệt."

Khóe mắt của Duncan run một cái.

Anh biết ở hiện trường không chỉ có một người đang chú ý đến con chim bồ câu trên vai mình.

Nếu phải nói, một con chim bồ câu cũng không có gì là lạ, nhưng việc bản thân mang theo một con chim bồ câu đến tham gia hội nghị thì đó mới là lạ.

Anh chỉ có thể thuận miệng nói qua loa chiếu lệ: "Đây là thú cưng của ta, có thể giúp ta làm rất nhiều chuyện."

Anh chiếu lệ ở đây, nhưng những suy nghĩ trong đầu lại đang dâng trào nhanh chóng - Một số lượng lớn những người theo đuổi mặt trời đang đổ về thành bang Phổ Lan Đức, điều này đang chứng thực một suy đoán trước đây của anh:

Giáo hội Mặt Trời trước sau luôn điệu thấp đột nhiên làm một việc cao điệu trong đường thoát nước, đám tín đồ tà giáo này quả nhiên muốn làm chuyện đại sự gì!

Lần này anh thừa nước đục thả câu trà trộn vào đây, vậy mà lại vừa khéo tìm được phương hướng chính xác!

Đồng thời, anh cũng hiểu ra tại sao những tín đồ tà giáo tham dự hội nghị ở đây đều không che mặt, mà lại ăn mặc như những công dân bình thường.

Trong đường thoát nước trước đây, việc cải trang hoàn toàn che đậy thân phận của các tín đồ mặt trời cùng với sự liên lạc một chiều giữa các tín đồ tầng dưới chót đều nhằm mục đích chống lại sự truy quét của giáo hội, đồng thời lẩn tránh tình trạng có phản đồ xuất hiện trong nội bộ giáo hội, hoặc thành viên chủ chốt bị bắt tiết lộ bí mật, là lựa chọn bất đắc dĩ của giáo hội địa phương trong tình cảnh quẫn bách. Mà đám người ô hợp vừa tụ tập từ các thành bang khác nhau đến Phổ Lan Đức này rõ ràng vẫn chưa có kinh nghiệm về phương diện này – Suy cho cùng, bọn họ chỉ là tín đồ tà giáo, không phải bộ đội đặc chủng kỷ luật nghiêm minh.

Mặt khác, bọn họ cũng không cần thiết phải thực hiện việc ngụy trang như vậy: Bởi vì những người tụ tập ở đây đều là "đồng hương" đến từ cùng một thành bang, bọn họ từ lâu đã quen biết lẫn nhau, việc che giấu thân phận lúc hội nghị chẳng có ý nghĩa gì.

Lối ăn mặt như những công dân bình thường hiện tại, ngược lại khiến bọn họ dễ dàng tẩu thoát ngay khi cứ điểm bị lộ, đồng thời phân tán và trà trộn vào những thường dân thiếu chế độ quản lý chặt chẽ ở thành khu hạ.

Trong lòng đang nghĩ như vậy, ánh mắt của Duncan cũng đang đảo qua hội trường, trong lúc bất chợt, anh cảm thấy có một tầm mắt đang rơi vào trên người mình.

Anh lập tức men theo cảm giác nhìn đến, nhìn thấy được chủ nhân của tầm mắt đó.

Một cô gái có thân hình nhỏ nhắn để tóc ngắn màu đen đang đứng cách đó mười mấy mét.

Cô gái đó mặc một chiếc váy liền áo màu đen với ren màu trắng, vẻ ngoài thanh tú và trầm tính, tuổi trạc Nina, mà chỗ nổi bật nhất là trên cổ cô ấy còn đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ sẫm, trên vòng cổ còn điểm xuyết một chiếc chuông bạc tinh xảo, trông tuy có vài phần đáng yêu, nhưng cũng hiện ra vô cùng cổ quái.

Khi Duncan đưa mắt nhìn sang, cô gái đó cũng vừa khéo đưa mắt sang chỗ khác rất tự nhiên - Cô ấy bình tĩnh dời đi, nhưng Duncan dám kết luận rằng ánh mắt vừa rồi chắc chắn đến từ cô gái trẻ này!

Trong đám tín đồ tà giáo này tại sao còn có một đứa trẻ nhỏ như vậy?

Duncan không khỏi nghi ngờ trong lòng, đồng thời anh lại liếc nhìn cách ăn mặc của cô gái này... không hiểu sao, anh luôn cảm thấy cô gái này không hòa hợp với môi trường ở đây.

Trong lúc suy tư như vậy, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng trục cửa chuyển động, tên giáo đồ cầm đầu cao gầy đã hạ lệnh đóng cửa phòng ngầm dưới đất, sau đó, hắn đi tới giữa hội trường.

Mọi ánh mắt ở hiện trường lập tức tập trung vào vị thủ lĩnh này, Duncan cũng thu lại suy nghĩ và chú ý đến những thay đổi của hiện trường. Anh nhìn thấy người đàn ông cao gầy đó đứng trong ánh mắt của mọi người với phong thái ung dung tự tin, trên mặt mang theo một nụ cười hơi có vẻ hung ác nham hiểm, sau đó hắn lại lấy ra một thứ khác từ trong ngực và giơ nó thật cao giữa đám đông.

Đó bất ngờ là một chiếc mặt nạ mặt trời màu vàng nhạt - giống hệt với chiếc mặt nạ mà thần quan tà giáo chủ trì nghi thức hiến tế trong hội trường dưới lòng đất đã đeo.

“Hãy dâng lên kính ý trước vinh quang của Chủ, hãy mặc niệm chân ngôn dưới ánh nhìn chăm chú của Chủ,” Người đàn ông cao gầy nói lớn, giọng điệu vô cùng thành kính: “Hãy cúi đầu trước chiếc mặt nạ đã được ban phúc này, nguyện cầu sự bảo hộ của con cháu mặt trời và nương dựa vào đó, giúp ta dẫn lối cho các huynh đệ tỷ muội tụ hội về đây."

Các giáo đồ xung quanh lập tức đồng thanh tụng niệm danh hiệu Thần Mặt Trời chân thật, sau đó lại đặt nắm đấm giữa hai lông mày và cúi đầu làm ra cử chỉ tôn kính – Bọn họ cũng không phải đang bày tỏ sự kính trọng đối với người đàn ông cao gầy ở trung tâm của hội trường kia, mà là đang kính chào mặt nạ hoàng kim đó, như thể chiếc mặt nạ đó mới là bản thể của một thượng vị giả (người cõi trên) nào đó, mà người đàn ông cầm mặt nạ chẳng qua chỉ là một người truyền đạt.

Duncan cũng giả vờ xen lẫn trong một đám tín đồ tà giáo và làm ra động tác y hệt, nhưng anh cũng không biết cái gọi là chân ngôn là thứ gì, vì vậy miệng ngẫu nhiên lẩm nhẩm một vài từ trong bảng cửu chương và bắt đầu nghiêm túc quan sát hành động của đám tín đồ tà giáo này, đồng thời từ hành động nghi thức của bọn họ mà chuyển đổi ra ý nghĩa ngược lại đằng sau mỗi khâu.

Người đàn ông cao gầy đó nghiêm nghị đeo chiếc mặt nạ lên mặt mình.

Giây tiếp theo, Duncan lập tức phát giác ra trên người người đàn ông này dường như đã phát sinh... biến hóa nào đó.

Anh không thể giải thích rõ loại cảm giác này là thế nào, thật giống như giây phút đối phương đeo mặt nạ đã thay đổi một khí chất khác, rồi lại giống như trong bóng dáng hắn xuất hiện thêm một cái bóng dư thừa; Duncan nhìn chiếc mặt nạ màu vàng kim phỏng theo hình dạng của mặt trời đó, nhìn thấy các đường vân trên mặt nạ dường như đều đang từ từ di chuyển – Giờ khắc này, mặt nạ dường như trở nên sống động, như thể có một ý thức xa xôi và mạnh mẽ đã phóng chiếu lực lượng tinh tế đến mặt nạ, khiến cho vật phảm vốn bình thường không có gì lạ này sở hữu những tính chất siêu phàm riêng biệt.

Người bình thường đeo mặt nạ lên, hoàn thành "thần thánh hóa", theo động tác "đeo" này, theo nghi thức ngắn gọn này, trở thành biểu tượng của một loại quyền lực thần thánh nào đó.

Các giáo đồ xung quanh đồng thanh tán thán: "Duy nguyện vinh quang của Chủ tồn tại muôn đời! Duy nguyện đạo của Chủ ta giáng đến trần thế!"

Duncan đọc đến bảng cửu chương sáu, đồng thời nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu.

Trước đây ở hội trường trong đường thoát nước anh cũng đã nhìn thấy thần quan đeo mặt nạ hoàng kim, nhưng thần quan đó khi đó đã hoàn thành quá trình "đeo" này, thêm vào đó khi đó Duncan còn chưa hiểu tình hình xung quanh, trạng thái của thân thể tạm thời sử dụng cũng không tốt, cho nên anh hoàn toàn không nhận ra chiếc mặt nạ màu vàng kim nhìn như bình thường này có chỗ nào đặc biệt, cũng chưa từng nghĩ tại sao thần quan đeo mặt nạ lại được giáo đồ thông thường gọi là “sứ giả”.

Bây giờ có vẻ như… cái gọi là mặt nạ mặt trời này, lẽ nào chính là "thiết bị liên lạc" được "con cháu của mặt trời" ẩn náu bên ngoài xã hội văn minh dùng để điều khiển tín đồ từ xa và quan sát thế giới? Hay chính xác hơn là một loại thiết bị phóng chiếu tinh thần nào đó?

Sau khi đột nhiên nhận ra đó là một món vật phẩm rất thú vị, đôi mắt của Duncan nhìn về phía chiếc mặt nạ hoàng kim nhất thời có chút thay đổi.

Thứ này... nói không chừng có duyên với anh.

Bình Luận (0)
Comment