Duncan nhanh chóng rút ánh mắt khỏi chiếc mặt nạ màu vàng kim, rủ mắt xuống như những giáo đồ bình thường xung quanh, làm ra dáng vẻ chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe những lời dạy bảo.
Anh vẫn chưa nghe thấy điều gì hữu ích, không thể thu hút sự chú ý của đoàn thể tà giáo này quá sớm.
Mà vào khoảnh khắc cúi đầu, cảm giác bị ánh mắt của người khác quét qua lại truyền tới lần nữa.
Duncan khẽ nhíu mày, nhìn theo cảm giác, quả nhiên lại là cô gái trong chiếc váy liền áo màu đen, trên cổ đeo chuông bạc kỳ lạ kia đang lén quan sát mình — Hơn nữa khi tầm mắt của mình quay tới, cô ta cũng quay đi tỉnh rụi.
Điều này khiến Duncan hết sức ngờ vực trong lòng.
Anh tin chắc rằng mình không quen đối phương, trong trí nhớ của chủ nhân ban đầu của cơ thể này, cũng không có thông tin lưu lại về cô gái này - Một người theo đuổi Thần Mặt Trời mới gặp lần đầu tiên, tại sao lại thường xuyên chú ý đến mình?
Chẳng lẽ vì con chim bồ câu trên vai mình thực sự rất độc đáo?
Anh suy nghĩ vẩn vơ như vậy một lúc, liền nghe thấy giọng nói của tên cầm đầu tín đồ kia từ phía trước đột ngột truyền đến - Sau khi đeo mặt nạ màu vàng kim lên, tên cầm đầu đó đã trở thành hóa thân của một loại lực lượng thần quyền nào đó, cả giọng nói lúc nói đều trở nên trầm thấp và uy nghiêm, cũng không biết là hắn đang cố tình kiềm chế giọng nói hay là chiếc mặt nạ đã thực sự trộn lẫn một ý thức khác vào giọng nói của hắn:
"Cầu chúc đã kết thúc, Chủ đã chứng kiến lòng thành kính và sự kính nể của chúng ta - Ân điển đã chiếu rọi linh hồn của chúng ta, các anh chị em, hãy biết ơn trong lòng, chúng ta đã kiên trì trong thế giới khó khăn và tăm tối này thêm một ngày nữa, cách ngày mặt trời chói chang phục sinh, ngày trật tự lặp lại lại gần thêm một ngày."
“Thần quan” đeo mặt nạ màu vàng kim đó giang hai tay ra và nói với giọng cực kỳ có tính đầu độc, sau đó tầm mắt của hắn đột nhiên rơi vào khóe mắt của các tín đồ, giọng điệu dịu nhẹ và gần gũi.
"Có điều trước khi tiến hành hội nghị ngày hôm nay, trước tiên chúng ta phải chào đón hai vị đồng bào - Họ đã từng bị mắc kẹt trong bóng tối trong thời kỳ khó khăn, nhưng may được sự chỉ dẫn của Chủ, họ đã có thể trở lại đoàn thể... Hãy tự giới thiệu mình một chút đi nào, đơn giản được rồi."
Hai vị đồng bào?
Duncan lập tức nhớ ra rằng vừa rồi tên cầm đầu này dường như đã thực sự nói với mình rằng, anh không phải là người lạ mặt duy nhất trong hội trường này. Ngay sau đó, anh liền nhìn về hướng mà tên cầm đầu này đang nhìn – Anh nhìn thấy cô gái mặc váy liền áo màu đen kia.
Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy chẳng hề bất ngờ.
“Mọi người có thể gọi tôi là Shirley,” Cô gái rất tự nhiên tiến lên nửa bước và nói một cách thoải mái cởi mở: “Cha mẹ tôi đều là tín đồ, nhưng bốn năm trước không may đã bị giết hại bởi tay sai của Giáo hội Biển Sâu, những năm này tôi ẩn mình trong Khu phố Thập Tự, chưa một lần liên lạc với các anh em khác...Thật may là mọi người đã đến.”
Giọng cô ấy không to, nghe vào điềm đạm nho nhã và khôn khéo, nếu không tận mắt chứng kiến, quả thực rất khó liên tưởng một đứa trẻ như vậy với một tín đồ tà giáo tanh mùi máu.
“Chào mừng trở lại giữa chúng ta, chị em gái trẻ,” Tên cầm đầu đó gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía các giáo đồ xung quanh: “Cha mẹ của Sherry đã bị giết hại trong cuộc đại thanh trừng của giáo hội bốn năm trước, chúng ta đã tìm thấy tên của cha mẹ cô ấy trong danh sách năm đó - Tiếp theo là một vị đồng bào khác."
Tầm mắt của tên cầm đồ cuối cùng rơi vào người Duncan.
"Duncan, sống ở thành khu hạ," Duncan đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, rất thản nhiên tiến lên một bước: "Mấy ngày trước Giáo hội Biển Sâu đã phá hủy một nghi thức hiến tế trong đường thoát nước, tôi là người may mắn sống sót."
Anh nói rất ngắn gọn, nhưng thái độ đủ chân thành và thẳng thắn, hơn nữa tin tức về cuộc tập kích bất ngờ của Giáo hội Biển Sâu vào cứ điểm tà giáo đường thoát nước đã được nhiều người biết đến và chiếm các trang nhất của một số tờ báo. Do đó sau khi lời nói của anh vừa dứt, xung quanh lập tức có một vài giáo đồ bắt đầu thấp giọng trao đổi. Tên cầm đầu ở trung tâm hội trường thì gật đầu và bổ sung thêm tình hình: "Đây cũng là một vị đồng bào đã trải qua kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi bị những con linh cẩu của giáo hội biển sâu tàn hại, y vẫn nghĩ mọi biện pháp quay trở về trong vòng tay của Chủ - Trên người y có huy hiệu được ban phúc làm tín vật, có thể tin được."
Tiếng nói của tên cầm đầu rơi xuống, các giáo đồ không hiểu tình hình tại hiện trường lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Duncan, một số gật đầu một số cảm thán, trong khi Duncan thì tiếp tục che gần hết khuôn mặt và đọc ngược bảng cửu chương một lượt...
“Phần giới thiệu ngắn gọn đã kết thúc,” Lúc này, tên cầm đầu cuối cùng cũng nói đến phần mà Duncan quan tâm: “Tiếp theo sẽ thông báo tình hình mới nhất.”
Tai của Duncan lập tức vểnh lên.
"... Hiện nay, vẫn có một số lượng đông đảo đồng bào đang tập trung tại thành bang này, trong đó bao gồm cả những tín đồ bình thường với tín ngưỡng kiên định, cùng với những sứ giả và thần quan mạnh mẽ. Lực lượng của chúng ta trong thành bang này đang dần gia tăng, ngày trật tự lặp lại đã đến gần...
"Nhưng không thể phủ nhận rằng, bọn tay sai của Giáo hội Biển Sâu cũng đã phản ứng lại, đoạn thời gian gần đây đương cục thành bang ngày càng nghiêm khắc hơn trong việc kiểm soát dân số từ bên ngoài đến, một số tụ điểm của chúng ta cũng đã bị đương cục triệt phá, vì vậy các anh chị em chân tay thủ túc đang hoạt động trong thành nhất định phải cẩn thận, chuyện thu thập tế phẩm có thể chậm lại – Con cháu của Chủ đã hạ dụ lệnh, lực lượng chúng ta thu thập được gần đây đã hơn phân nửa, còn về chỗ trống, con cháu của Chủ sẽ tự mình giải quyết..."
Các giáo đồ xung quanh dường như nhất thời nhận được sự cảm động cực lớn, lại bắt đầu ca tụng lòng yêu thương và sự vĩ đại của Thần Mặt Trời. Trong khi Duncan thì lập tức liên tưởng đến nghi thức hiến tế nhìn thấy trong đường thoát nước lúc trước – Đám tín đồ tà giáo này, quả nhiên là đang dùng loại nghi thức đó để thu thập lực lượng. Hơn nữa nghe ra.... đám người thao túng đằng sau được gọi là "con cháu của mặt trời" vậy mà cũng đích thân tham gia vào trong lần này?
Hiện tại, lực lượng mà đám giáo đồ này thu thập được dường như vẫn chưa đủ, bởi vì Tòa thị chính và giáo hội Phổ Lan Đức đã phát hiện ra hoạt động của bọn họ, nhưng nếu những con cháu đó cũng tự mình ra trận... e rằng kế hoạch của đám tín đồ tà giáo này vẫn sẽ tiếp tục thăng tiến!
Ngay tại lúc này, anh nghe thấy tên cầm đồ đó lại tiếp tục nói: "... Nhiệm vụ chính của chúng ta hiện nay là xác định vị trí cụ thể của các mảnh vỡ mặt trời. Nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta luôn là làm cho Thần Mặt Trời chân thật xuất hiện trở lại trên thế gian, mà tìm mảnh vỡ mặt trời đã thất lạc là mắt xích quan trọng nhất!"
Trong lòng của Duncan khẽ động - Mảnh vỡ mặt trời? Đó là thứ gì?
Góp một đống mảnh vỡ mặt trời có thể làm cho ngọn giáo của Adin lớn hơn sao?
Anh cảm thấy con chim bồ câu trên vai mình đột nhiên không an phận, Aye vừa lắc mạnh cơ thể vừa phát ra tiếng cúc cu từ trong cổ họng.
Thông qua liên lạc truyền tới từ ngọn lửa linh thể, anh có thể mơ hồ cảm nhận được con chim bồ câu này muốn làm gì.
Nó muốn thúc ép, muốn lớn tiếng thúc ép, để khiến Duncan cầm lấy rìu chiến, lần nữa triệu tập bộ đội.
Nhưng nó không thể mở miệng - nó lúc này chỉ là một con chim bồ câu.
Điều này có thể làm cho nó buồn rầu.
“Yên lặng.” Duncan chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm một câu, đồng thời dùng mu bàn tay xoa xoa đầu của con chim bồ câu để dẹp yên. Mà cùng lúc đó, một tên giáo đồ khá gần tên cầm đồ thì mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể xác định vị trí đại khái của các mảnh vỡ mặt trời không? Có cách nào có thể... thăm dò được nó không?"
"Mảnh vỡ mặt trời hiện đang ở trạng thái ngủ say, không thể dùng bất kỳ cách nào để thăm dò được," Tên cầm đầu lắc đầu: “Nhưng Chủ đã giáng xuống chỉ dẫn, mảnh vỡ đó hẳn là đang ẩn náu gần thành khu hạ của Phổ Lan Đức. Ngoài ra, cân nhắc đến hôm nay có đồng bào mới gia nhập, ta nói rõ thêm một chút về tình hình:”
“Theo thông tin đã có được, mảnh vỡ xuất hiện lần đầu tiên ở thế giới loài người hẳn là cách đây 11 năm. Rất có thể nó đã gây ra một hiện tượng siêu phàm nào đó trên diện rộng - Đó có thể là một đám cháy lớn, có thể là một đợt sốt cao bất thường trong toàn bộ khu phố, cũng có thể là quá trình tự bốc cháy của cơ thể con người tập thể, ảo giác đoàn thể. Đây chính là hướng điều tra hiện tại của chúng ta.”
“Đương cục thành bang có tài liệu chi tiết về những hiện tượng siêu phàm trong những năm qua, các vị thần vĩ đại đã thử tìm kiếm những ghi chép này. Trong số người dân bình thường sống ở thành khu hạ có thể cũng có người còn nhớ 'chuyện quỷ dị' đã xảy ra ở đây 11 năm trước. Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập manh mối về phương diện này, để suy ra vị trí của các mảnh vỡ mặt trời.”
"Nhưng phải chú ý, mọi hành vi thăm dò đều nhất thiết phải cẩn thận. Mặc dù đương cục vẫn luôn buôn lỏng sự quản lý ở thành khu hạ, nhưng đám linh cẩu của Giáo hội Biển Sâu đôi khi có khứu giác rất nhạy... Bọn họ đã trở nên cảnh giác."
Tên cầm đầu đó giải thích rõ tình hình hiện tại cho giáo chúng xung quanh, tâm trí của Duncan cũng đang quay cuồng nhanh theo đó. Anh đặc biệt chú ý đến mốc thời gian “11 năm trước” – Theo cách nói của tên cầm đầu, 11 năm trước là ngày một loại sự vật siêu phàm nào đó được gọi là "mảnh vỡ của mặt trời" đã xuất hiện trên thế giới, nhưng Duncan chú ý đến mốc thời gian này lại bởi vì một chuyện khác.
Mười một năm trước, Nina đã mất đi cha mẹ khi chỉ mới 6 tuổi.
Hình như là do một trận hỏa hoạn.
Chỉ là trùng hợp sao? Tồn tại một sự trùng hợp khéo như vậy sao?
Duncan cố gắng sắp xếp những ký ức lộn xộn và vụn vỡ trong tâm đầu, nhưng hầu hết những ký ức này đều đã biến mất theo cái chết của chủ nhân ban đầu của cơ thể. Anh cố gắng nhớ lại, nhưng cũng chỉ có thể nhớ được một hai đoạn ngắn mơ hồ: Chủ nhân ban đầu của cơ thể này của bản thân đã lao ra hỏa hoạn và ôm theo đứa cháu gái đang hấp hối. Một tòa nhà không rõ dáng dấp bùng cháy hừng hực và đổ sập sau lưng hắn. Mà ở phía xa là đường phố uốn éo tối tăm, tựa như ảo ảnh, đám người điên loạn đếm không xuể gào khóc chạy như điên trên đường phố...