Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 705 - Chương 704: Con Rối Và Con Rối Cùng Với Con Rối

Chương 704: Con Rối Và Con Rối Cùng Với Con Rối Chương 704: Con Rối Và Con Rối Cùng Với Con RốiChương 704: Con Rối Và Con Rối Cùng Với Con Rối

Trong phòng ăn ở boong thượng tâng, Duncan và Lucrecia ngồi cạnh nhau, xụ mặt. Hai bá vương ghép đầu vừa mới đổi đầu trở về thì ngồi trên chiếc ghế phía đối diện với họ - Luni có vẻ hơi lo lắng bất an, vẻ mặt của Alice vẫn rạng rỡ như mọi khi, thậm chí trông còn như chưa chơi đủ.

Im lặng mấy giây, Ducan cuối cùng mới mở miệng trước: "Chơi vui không?”

Luni lập tức lo lắng cúi đầu nghịch nghịch ngón tay. Trong khi Alice lập tức vui vẻ gật đầu: "Vui lắm, Thuyền trưởng! Ngài không biết đâu, hóa ra kích cỡ mối nối của chúng tôi đều như nhau...

Khóe mắt Duncan chợt run lên, sau đó anh chú ý đến cử động nhỏ của ngón tay Luni, anh cảm thấy động tác này có chút quen thuộc đến khó hiểu. Nghi hoặc chốc lát sau, anh trâm ngâm nhìn về phía "nữ phù thủy biển" bên cạnh: "Khi còn nhỏ lúc làm sai chuyện gì có phải con cũng thích ngoáy ngón tay không?”

"Ờ... đó là chuyện khi con còn rất nhỏ..." Lucrecia không ngờ chủ đề sẽ đột nhiên rơi vào mình, trước tiên sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái: "Người... người vẫn còn nhớ những điều này?"

"... Không nhớ, nhưng vẫn có chút cảm giác quen thuộc,' Duncan khẽ lắc đầu, sau đó ho khan hai tiếng rồi quay lại nhìn hai con rối: "Ai là người đưa ra chủ ý này trước?"

Lần này cuối cùng hai con rối cũng đồng thanh trả lời: "Shirley!"

Duncan: ”... 2"

Một lúc sau, Duncan và Lucrecia vẫn xụ mặt ngồi trên băng ghế trong phòng ăn. Nhưng lần này, ngồi đối diện họ ngoài hai bá vương ghép đầu, còn có thêm Shirley.

A Cẩu nằm trên sàn cạnh Shirley, cố gắng hết sức ôm đầu trong khi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng nhìn tôi, không liên quan đến tôi, tôi đã khuyên nhưng không ngăn lại được..."

Duncan liếc nhìn A Cẩu đang lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào Shirley, nhớ lại chuyện cô ta lừa Alice đổ keo siêu dính vào cổ, không khỏi thở dài trong lòng - Quả nhiên vẫn phải xem chừng cô nàng lo sợ thiên hạ không loạn này chặt hơn...

"Cô nói cô nhàn rỗi không việc gì làm đưa ra chủ ý thối nát gì cho họ," Duncan thở dài, bất lực nhìn Shirley: "Chúng ta đang di chuyển trong Linh giới, không giống như lục địa - Nhỡ đâu họ thực sự choáng váng rơi xuống biển, cô chịu trách nhiệm đi ra ngoài vớt hả?"

Shirley vốn đang rụt cổ lại theo kiểu quen thuộc để tiếp nhận những lời chỉ trích, nghe thấy lời nói của thuyền trưởng, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Điều này có nghĩa là trên lục địa thì có thể chơi như thế này?!"

Duncan: "... Cô có nghe thấy mình đang nói gì không?”

Shirley ngượng ngùng cười, nhưng sau đó nụ cười bắt đầu biến chất, vừa nghiêng người vê phía trước cười đùa cợt nhả vừa lẩm bẩm: "Chuyện này không thể trách tôi được Thuyền trưởng. Ngài nghĩ thử xem, lúc nhìn thấy hai người họ lẽ nào ngài không có ý nghĩ này sao? Hai con rối có thể lấy đầu xuống, còn sử dụng cùng một loại khớp nối. Nói theo lời của lão tiên sinh... chính là thăm dò tinh thân, đúng không? Ngài không muốn thử sao... ?"

Những lời này của Shirley đối với những người hiếu kỳ nghe có vẻ giống như không gian thứ bức bách cực kỳ hấp dẫn, lông mày Duncan không khỏi nhảy dựng lên. Nhưng anh vừa định mở miệng, đã nghe bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm nhỏ không thể nghe thấy: "Hình như cũng có một số lý lẽ nhất định..."

Biểu cảm của Duncan ngay lập tức có phần tỉnh tế, quay đầu sang hướng phát ra tiếng lẩm bẩm - Lucrecia ngẩng đầu lên có chút chút bối rối, nhanh chóng sửa chữa sau khi phản ứng lại: "Tất nhiên loại hành vi này không đáng để đề xướng, thí nghiệm phải được xây dựng trên tiền đề an toàn thận trọng..."

Duncan tốn rất nhiêu công sức rốt cuộc mới khống chế được biểu cảm trên mặt, duy trì vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc giả vờ không để ý tới lời lẩm bẩm vừa rồi của Lucrecia, sau đó mới thở dài, ánh mắt rơi vào hai bá vương ghép đầu đối diện: "Về sau đừng chơi như vậy nữa, ít nhất đừng chơi như vậy trên tàu - không an toàn. Nhớ rõ chưa?"

"Èi, biết rồi thuyền trưởng!" "Rõ, lão chủ nhân."

"Cô trở về phòng ở lại đó, thật sự không muốn làm bài tập thì có thể đọc sách, thậm chí là sách tranh cũng được,' Duncan lại xua tay với Shirley: "Chúng ta sắp rời khỏi Linh giới rồi, sau đó sắp tiến vào Bức màn che vĩnh hằng, trước lúc đó đừng đến khắp nơi làm loạn thêm."

Shirley cúi đầu, thành thật đồng ý: 'Ò, được rồi, thuyền trưởng..."

Trong phòng ăn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Shirley dẫn theo A Cẩu rời đi. Alice thì kéo Luni chạy đến một góc phòng ăn lẩm bẩm, không biết đang nói gì - dù gì mỗi người đều có đầu riêng.

Duncan liếc nhìn hướng bọn họ rời đi, lắc đầu thở dài, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái và vui vẻ.

Dường như đã lâu lắm rồi anh chưa thở phào nhẹ nhõm như thế này kể từ sự kiện Lightwind Harbor.

Nhưng giọng nói có chút bất an của Lucrecia lại từ bên cạnh vang lên: "Người... giận à?"

Duncan không quay đầu lại: "Sao lại nói như vậy?"

"... Tiếp theo chúng ta sắp đến biên giới, để điều tra Thánh địa của tín đồ tà giáo. Đây là một chuyện nguy hiểm và nghiêm túc, nhưng lúc này Luni lại gây rắc rối cho người..."

Nàng ta mới nói được nửa chừng thì Duncan lại đột nhiên ngắt lời nàng ta: "Đó là hồi con còn nhỏ à?"

Lucrecia không phản ứng kịp trong giây lát: "... Hửm?”

"Luni" Duncan giơ tay chỉ vào con rối dây cót ở đằng xa đang thủ thỉ nói chuyện với Alice và thỉnh thoảng còn nở nụ cười vui vẻ: "Dáng vẻ hồi nhỏ của con? Ta đang nói về mặt nhân cách."

Lucrecia nhất thời không nói lời nào, chỉ mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "... Luni là con rối đầu tiên con chế tạo. Con... đã đem một phần linh hồn dễ khiến mình mắc sai lâm phong ấn trong cơ thể cô ấy. Mặc dù trong hầu hết các trường hợp, những linh hồn bị phong ấn này sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của cô ấy, nhưng đôi khi cũng sẽ khiến cô ấy cư xử kỳ lạ.

"Vậy nên Luni có vẻ bình tĩnh và đáng tin cậy hầu hết thời gian, nhưng khi ở bên Alice, cô ấy sẽ trở nên sôi nổi?"

"... Phải, có vẻ như điều này sẽ khiến cô ấy mắc sai lâm - ít nhất là tăng khả năng mắc sai lâm."

Duncan quay lại nhìn Lucrecia: "Mức độ 'phạm sai lầm này cũng có vấn đề sao?"

Lucrecia im lặng vài giây, nhẹ giọng trả lời: "Ở biên giới, phạm sai lầm rất dễ chết."

Duncan nhất thời không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn hai con rối đang vui vẻ trò chuyện ở phía xa, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Lúc ở cạnh ta, có thể mắc sai lầm."

Lucrecia dường như ngơ ngác trong giây lát, nàng ta mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn vê hướng ánh mắt của cha mình:

AIlice dường như đang giới thiệu cho Luni một số điều thú vị trên tàu, ít nhất là những điều thú vị mà nàng ta biết. Còn Luni thì chăm chú lắng nghe - Alice hiếm khi trò chuyện ăn ý với ai như vậy ngoài thuyền trưởng. Còn Luni... là "đại phó" trên Bright Star và là người hâu của "nữ phù thủy biển", có lẽ cũng chưa từng gặp ai cùng loại có thể giao tiếp như Alice thế này.

Hai con rối có vẻ rất hợp nhau.

Lúc này, Duncan dường như lại đột nhiên nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, có một việc ta vẫn luôn trì hoãn..."

Vừa nói, anh vừa tùy ý vẫy vẫy tay giữa không trung. Aye đang ăn khoai tây chiên trên bàn cách đó không xa, lập tức biến mất tại chỗ. Giây tiếp theo, một vòng lửa màu u lục không ngừng xoay tròn liền xuất hiện bên cạnh Duncan. Người sau vươn tay dò xét trong vòng lửa, từ đó lấy ra một vật, đặt lên bàn ăn trước mặt.

Lucrecia có chút kinh ngạc nhìn thứ này - Đó là một chiếc hộp gỗ tinh xảo dài khoảng bảy mươi centimet, ngoài gia công tinh xảo mang phong cách cổ xưa ra, dường như không có gì đặc biệt.

Nhưng dần dần, nàng ta lại cảm nhận được một sự... quen thuộc và thân thiết đã lâu từ trong chiếc hộp gỗ này.

"Đây là Nilu" Duncan mở hộp gỗ ra, một con rối ba phân tinh xảo xuất hiện trước mặt Lucrecia: "Ta đã nói tặng cho con từ lâu rồi, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nên đã trì hoãn, bây giờ tình cờ nhìn thấy Alice và Luni ở cùng nhau... Nhận lấy đi, cũng coi như để cho 'chị em họ đoàn tụ." Vẻ mặt của Lucrecia có chút kỳ quái, nàng ta cầm lấy hộp gỗ, cẩn thận lấy con rối ba phân tên "Nilu" ra khỏi hộp, đặt cô lên bàn, để cô ngồi tựa vào hộp gỗ, suy nghĩ lại dường như dần bay xa —

Vào buổi chiều xa xôi đó, cùng với tiếng chuông gió trong trẻo, nàng ta và anh trai nắm tay nhau bước vào cửa tiệm con rối, Luni và Nilu ngồi lặng lẽ bên trong tủ kính, ánh nắng ấm áp chiếu lên mái tóc tinh xảo và quân áo tây phương của hai đứa, giống như một bức màn mờ mịt.

Lúc đó, nàng ta chỉ có thể mang đi một trong số họ.

Nhưng đó đã là những ký ức ấm áp ít ỏi còn sót lại của nàng ta thời thơ ấu - Mà trong những ngày ấm áp ấy,'mặt trời" vẫn là thứ gì đó được định sẵn sẽ mọc lên trên bầu trời vào ngày hôm sau.

"Nữ phù thủy" hơi xuất thần. Trong trạng thái xuất thần, con rối nhỏ ngồi trên bàn dựa vào hộp gỗ từ từ quay đầu lại và nở một nụ cười trống rỗng với nàng ta.

Lucrecia tỉnh dậy sau cơn mê và nhìn thấy con rối nhỏ vẫn lặng lẽ ngồi trên bàn, đầu ngoan ngoãn nghiêng sang một bên, thân xác vô hồn trống rỗng.

Nàng ta đưa tay chỉ vào trán con rối: "Trở vào ngủ tiếp."

Thân thể con rối chợt rung lên một cái, như được tiêm vào một khoảnh khắc sự sống, sau đó cô bò dậy cứng ngắc, lảo đảo bò vào trong chiếc hộp gỗ tinh xảo, rồi lại nắm lấy nắp hộp gỗ bên cạnh, dùng hết sức nâng nắp lên đậy lại.

Nhưng sức lực của cô quá nhỏ.

Duncan tiện tay đẩy giúp, đậy nắp hộp lại cho con rối.

"Cảm ơn." Một giọng nói nho nhỏ từ trong chiếc hộp vang lên, sau đó lại trở về im lặng.

"Thật kỳ diệu." Duncan ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nói với Lucrecia.

"Chúng ta đang tiến vào biên giới, rất nhiều thứ đã trở nên hoạt hóa,' Lucrecia nói: "Rót linh hồn trước vào một số thứ, có thể tránh được một số vị khách không mời lén vượt biên - Từ rất nhiêu năm trước, Luni tỉnh lại' lân đầu tiên chính là như thế này."

"... Đã đến lúc phải lên hít thở không khí một chút rồi." Duncan gật đầu và từ từ đứng dậy khỏi bàn khi nói.

Theo cử động của anh, Thất Hương Hào bắt đầu dần dần nổi lên từ độ sâu Linh giới, bên ngoài cửa sổ mạn tàu của phòng ăn, sắc trời đang dần sáng lên.

Những cái bóng cố thủ trong Linh giới dần dần lui đi từ mọi hướng.
Bình Luận (0)
Comment