Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 79 - Chương: 79

Chương: 79

Nằm sâu trong một con hẻm tồi tàn nào đó cách xa nhà máy bỏ hoang, trong một căn nhà nhỏ cũ kỹ không có gì nổi bật, một ngọn đèn dầu bỗng được thắp sáng.

Trong ánh đèn leo lét, có thể thấy những đồ đạc đơn sơ cũ kỹ trong căn nhà nhỏ, trần nhà hơi ẩm mốc, giấy dán tường bạc màu bong tróc và một khe nứt đen nhẻm ở góc phòng đang chậm rãi lúc nhúc thu hẹp lại.

Con chó săn hài cốt với vẻ ngoài kinh người đang nằm bên cạnh khe nứt, toàn thân mất sức bất động như một con chó chết, trong khi ở đầu kia của sợi xích sắt đen kịt, Shirley đang mặc một chiếc váy dài nền đen viền trắng thì nghiêm túc điều chỉnh tim đèn của ngọn đèn dầu, rồi lại đến bên cửa sổ, không yên lòng xác nhận thoáng qua sắc trời bên ngoài.

"... Vết thương của thế giới đã nổi lên," Cô gái nhẹ nhàng thở ra một hơi: "May mà đã trở về nhà trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bằng không sợ rằng phải chết trong cống nước hôi thối nào đó như một con chó."

Con chó săn biển sâu đang nằm úp sấp ngay đơ trên sàn cách đó không xa lập tức ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn: "Cô nói cứ nói, đừng lấy chó ra nói."

"Còn có thể nói chuyện à? Ta còn tưởng chuyến xuyên toa lần này ngươi đã mất đi nửa cái mạng rồi chứ," Shirley quay đầu liếc nhìn A Cẩu: "Bây giờ có thể nói chuyện rồi sao? Tại sao đột nhiên phải bỏ chạy – hơn nữa còn dùng xuyên toa biển sâu nguy hiểm nhất? Không phải ngươi nói trong biển sâu tĩnh mịch có vô số ác ma đang chờ nhai nghiến bộ xương đen của ngươi sao?"

"Ác ma trong biển sâu có nhiều hơn nữa ta cũng có thể đi vòng, đánh không lại vẫn có thể chạy, nhưng vừa rồi... nếu thật sự không chạy mau nói không chừng sẽ không thể chạy thoát," Lúc này con chó săn biển sâu dường như cuối cùng mới thở đều hơi, hơi ngẩng đầu nhìn Shirley: "Cô nên vui mừng vì ta đã phản ứng nhanh, mở ra khe nứt ngay khoảnh khắc tên đáng sợ đó dời tầm mắt đi, bằng không chỉ cần ánh mắt của hắn còn rơi vào người ta và cô, cả lối chạy trốn ta còn không mở ra được!"

Shirley cau mày, chậm rãi đi đến trước mặt con chó săn biển sâu: "Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tại sao ngươi lại sợ thành ra như vậy? Tên 'Duncan' đó... A Cẩu, lẽ nào ngươi từng gặp hắn? Hắn là một đại nhân vật nào đó của Giáo hội Nhân Diệt? Hay đứng đằng sau hắn là một ác ma biển sâu nào đó?"

Con chó săn biển sâu dường như lập tức nhớ lại cảm giác cực kỳ đáng sợ nào đó, xương cốt cả người nó đều kêu lên réo rắt một lát, lúc này mới hạ thấp giọng làu bàu: "Chưa từng gặp, ta cũng không quen hắn."

Shirley nhất thời trừng mắt: "Chưa từng gặp mà ngươi sợ thành ra thế này!?"

“Cho dù chưa từng gặp, thân là một ác ma biển sâu, ta cũng có thể 'nhìn' thấy một bóng dáng còn đáng sợ hơn cả cái chết!" Con chó săn biển sâu đột nhiên ngẩng đầu lên, lỗ thủng mắt trống rỗng đỏ thẫm “nhìn chằm chằm” Shirley: “Trong một thân xác nhân loại, nhét vào một vòng xoáy quang ảnh cmn khiến ta cảm thấy tinh thần đều rối loạn khi nhìn thoáng qua, cô nói ta có thể không sợ sao?!"

Nói đến đây nó dừng lại một lát, như để sắp xếp ngôn ngữ dễ diễn tả cảm giác lúc đó của mình với một nhân loại như Shirley; sắp xếp cả buổi mới chậm rãi mở miệng nói: “Lúc hắn nói chuyện, ta có thể nghe thấy tiếng gào thét cùng lúc của một vạn giọng nói chồng lên nhau; Lúc hắn nhìn chăm chú, ta có thể cảm giác được số mạng từ khi sinh ra đến lúc mất đi của mình đều bị trải rộng phẳng trên mặt đất cho người ta xét duyện. Ta nói cho cô hay, lần trước ta đã gặp phải một thứ đáng sợ như vậy, còn là lúc nhìn thấy 'Thánh chủ' từ xa trong biển sâu tĩnh mịch lần đó! Nhưng Thánh chủ ngài không thể động đậy, hôm nay chúng ta gặp phải người đó, hắn có thể đi có thể động!"

Shirley bị giọng điệu và ánh mắt đáng sợ của A Cẩu (mặc dù mắt nó chỉ là hai lỗ thủng phát sáng) làm cho sợ hãi cả người sởn gai óc, nhưng vẫn vô thức lẩm bẩm: "Tại sao lúc đó ta không cảm thấy gì chứ... Ta còn cho rằng hắn khá ôn hòa..."

"Vì vậy đôi khi ta thực sự ghen tị với nhận thức kém hiệu quả và chậm lụt của nhân loại các ngươi – Bức bình phong của sự vô tri này thực sự là chí bảo mà thế giới đã ban cho các ngươi, nó có thể cho phép các ngươi vẫn có thể mỉm cười chết đi giữa một thảm họa điên cuồng và bóp mép ập đến đầu," Chó săn biển sâu lại yếu ớt nằm bẹp xuống lần nữa: "Tiếp tục mù quáng đi, thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn một chút - Một con chó con tội nghiệp như ta thì không có được may mắn như vậy, ta luôn phải nhìn thấy những thứ có thể dọa chết chó..."

"... Mẹ kiếp, trên thế giới làm sao còn có một ác ma biển sâu nhát gan như ngươi vậy," Shirley không khỏi liếc xéo A Cẩu, ngay sau đó dường như trầm ngâm suy tư về điều gì đó, ngập ngừng nói: "Nhưng ngươi nói vậy, ta ngược lại cho rằng chúng ta không nên bỏ chạy... Nếu đó đúng như những gì ngươi nói, là một đại nhân vật siêu lợi hại, vậy nói không chừng còn có thể ôm một cái đùi lớn mà! Ngươi thấy đấy, ban nãy hắn khá hòa nhã với chúng ta, còn hỏi thăm chúng ta về sự tình. Hơn nữa, có vẻ như hắn cũng không hòa hợp với đám tạp chủng mặt trời đó. Đây không phải là cơ hội sao? Ta làm nũng một chút, giả bộ đáng yêu một chút, nhỡ đâu là một chỗ dựa vững chắc..."

Cô gái chưa kịp nói hết lời thì đã nghe thấy tiếng xích sắt tối đen như mực vang lên rột roạt, A Cẩu, một giây trước vẫn còn nằm chết trân, bật dậy: "Bỏ ngay ý nghĩ điên rồ này của cô! Mức độ cuồng loạn của cô đã sắp đủ để mở một thông đạo đến không gian thứ rồi đấy!"

Sau đó nó dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục dặn dò với vẻ không yên tâm: "Nghe này, đừng bao giờ giao thiệp với thứ bề ngoài bọc lớp vỏ nhân loại, bên trong lại không thể diễn tả nổi; bọn họ xảo quyệt hơn cả ác ma thuần túy, hiểm ác đáng sợ hơn cả nhân loại chân chính; cuộc trò chuyện ôn hòa nhã nhặn của bọn họ với cô mãi chỉ là món khai vị cho một bữa thịnh yến - Đừng thấy vừa rồi hắn khá hòa nhã, nhưng cô có nghĩ sau khi cô nói mọi sự tình mình biết cho hắn nghe, hắn còn có thể để cô rời đi nguyên vẹn hoàn hảo sao?"

Có vẻ như giọng điệu nghiêm nghị chưa bao giờ có này của chó săn biển sâu đã nảy sinh tác dụng, Shirley dường như hơi có chút bị trấn tĩnh, cuối cùng cô ta cũng từ bỏ ý nghĩ táo bạo của mình, nhưng vẫn làu bàu: "Biết rồi biết rồi – Có điều A Cẩu, giọng điệu của ngươi sao lại giống như của một bà mẹ già vậy... "

Chó săn biển sâu nằm rạp xuống đất: "Nói thừa, ta nuôi cô lớn đó!"

Shirley hừ một tiếng, sau đó liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy màn đêm đã dần buông xuống, cô cất bước đi về phía cửa sổ.

Xích sắt đen kịt kéo căng, theo bước chân của cô gái, con chó săn biển sâu vốn đang muốn nằm nghỉ ngơi bất đắc dĩ bị kéo lê trên mặt đất. Con ác ma biển sâu to lớn nặng nề này bị kéo tới kéo lui như thể không có trọng lượng gì đối với Shirley: "Cô lại muốn làm gì, không thể để ta nằm một lát sao, hôm nay đánh một trận lớn như vậy mệt chết ta rồi..."

“Đánh nhau chủ yếu là do ta ra sức được chưa?” Shirley nhìn ra bên ngoài cũng không thèm nhìn lại: “Ta đang xem tình hình bên ngoài...Trời đã tối hẳn, đèn đường vừa mới được bật sáng.”

"Dù sao cũng là khu dân nghèo, các nhà đương cục có thể đảm bảo những ngọn đèn đường này duy trì khả năng xua đuổi tà ma cơ bản nhất đã là rất tốt rồi, đừng mong đợi chúng được thắp sáng trước hoàng hôn như những thành khu khác," A Cẩu lẩm bẩm, rồi lại quay đầu liếc nhìn ngọn đèn dầu trên bàn ăn cũ kỹ: "Lát nữa tắt đèn đi, dầu khá đắt đấy."

Shirley mím môi: "... Trước khi đi ngủ hẵng tắt, không thì trong phòng tối lắm."

Trong bụng A Cẩu sôi lên sùng sục, nhưng cũng không nói gì.

Trong thành bang, các nhà quản lý và xây dựng thành phố đã lên kế hoạch nghiêm ngặt về vị trí và số lượng của thiết bị trừ tà cơ bản nhất là "đèn đường", đèn khí được phân bố rải rác khắp thành phố có thể đảm bảo toàn bộ thành khu được bảo vệ sau khi trời tối. Do đó, bề ngoài an toàn như nhau khi sử dụng đèn điện hay đèn dầu trong nhà dân, thậm chí an toàn khi tắt đèn trong phòng sau khi đèn đường đã thắp sáng.

Nhưng trong thành phố dù phồn hoa đến đâu cũng vẫn có những góc khuất bị lãng quên, ở sâu trong khu ổ chuột thậm chí còn cũ kỹ và đổ nát hơn cả thành khu hạ, số lượng đèn đường, đèn khí ít hơn nhiều so với những khu vực khác, những ngọn đèn đường này gần như khó lắm mới đủ để duy trì sự an toàn giữa thời khắc ngày đêm luân phiên, mà trạng thái "khó lắm mới đủ dùng" này rõ ràng là không đủ làm người ta yên lòng.

Vì vậy trong khu dân nghèo, đèn dầu và nến mỡ có ngọn lửa thắp sáng là thứ cần thiết đối với mỗi hộ gia đình.

Nếu đèn đường trễ nửa khắc, vậy thì ánh lửa trong nhà ít nhất có thể tạm thời chống lại bóng tối sau khi mặt trời xuống núi.

Tất nhiên, rất nhiều hộ gia đình nghèo sử dụng đèn dầu và nến còn vì một nguyên do trọng yếu khác: Họ không trả nổi phí lắp điện tương đối cao.

Đèn điện sáng sạch lại an toàn, trong một thành khu an toàn vô ưu, từ lâu đã trở thành lựa chọn hàng đầu soi sáng mỗi hộ gia đình, nhưng trong căn nhà nhỏ lụp xụp này...

Điều duy nhất có thể mang lại cho Shirley và A Cẩu cảm giác an toàn vẫn chỉ là ngọn lửa chập chờn trong chiếc đèn cũ kỹ đó.

Trong ánh sáng mờ tối, giọng nói của con chó săn biển sâu phá vỡ sự im lặng: "... Lần này còn phải ra ngoài hoạt động sao?"

"Ừm."

"Tiếp tục gây rắc rối cho đám tập chủng mặt trời đó?"

"Là tìm bọn họ hỏi thăm thông tin."

"Dù sao cũng gần như vậy... Nhưng bây giờ coi bộ, hình như bọn họ cũng không biết chính xác rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mười một năm trước, ngươi xem tình hình hôm nay, ngay cả bọn họ cũng đang tìm dân địa phương hỏi thăm..."

"Điều này là do làn sóng người hôm nay đều đến từ Lensa, lần sau nói không chừng sẽ có thu hoạch."

"Được rồi, ngươi vui lòng là được."

"A Cẩu, lần sau ngụy trang cho ta đáng tin cậy một chút, đừng để lộ ra nửa chừng nữa."

"Ta chỉ hy vọng đừng đụng phải tên đáng sợ đó như hôm nay nữa - Ta nghi ngờ rằng hơi thở của chúng ta sớm bị bại lộ chính vì có một sự 'quấy nhiễu' mạnh mẽ như vậy tại hiện trường..."

"Được được được, cô nói sao thì là vậy..."

Bình Luận (0)
Comment