Duncan nhìn thấy mặt tiền quen thuộc của cửa tiệm đồ cổ, trước khi những tia sáng cuối cùng ở chân trời tan biến.
Đèn đường đèn khí hai bên đường đã được thắp sáng từ lâu, ánh đèn hơi ngả vàng chiếu sáng bảng hiệu trước cửa và bức tường xám xịt, tủ kính hai bên cửa chính đã sáng lên, hiển nhiên, Nina đã về nhà từ sớm — cô đã bật đèn ở tầng một, đang đợi Duncan trở về.
Nói một cách chính xác, từ góc độ của Duncan, bản thân và Nina kỳ thực chẳng qua chỉ mới quen biết nhau, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh đèn ở tầng một, trong lòng anh lại cảm thấy... áy náy không thể giải thích được.
Loại áy náy này là vì bản thân ra ngoài lâu về sao?
Duncan bước tới, đẩy cửa tiệm đồ cổ ra, chuông treo ở cửa vang lên giòn giã, giây tiếp theo, anh liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía cầu thang truyền tới.
Cô gái mặc đầm dài giản dị chạy xuống lầu như một cơn gió.
“Chú Duncan!” Nina dừng lại trên cầu thang, nhìn Duncan xuất hiện ở cửa với vẻ ngạc nhiên và vui mừng, trong mắt còn có chút bất ngờ: “Cháu còn tưởng hôm nay chú lại...
“Ra ngoài dạo vài vòng trong thành, không để ý đến trời đã sắp tối,” Duncan lắc đầu: “Xin lỗi, thực ra chú vốn dĩ còn muốn đến Khu phố Thập Tự để đón cháu tan học về, nhưng sau đó gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Chú đã đến Khu phố Thập Tự?” Nina ngạc nhiên và bối rối nhìn Duncan, cô nhìn quan sát từ trên xuống dưới, như để đang xác nhận xem chú có lại uống rượu ở bên ngoài, hay tinh thần chấn động vì tác dụng của thuốc hay không: “Để đón cháu... tan học về?"
Chú Duncan lại thể hiện bộ mặt vừa lạ vừa quen khiến Nina không biết phải phản ứng thế nào.
“Chỉ là hơi tò mò về tình hình hiện tại của cháu ở trường thôi,” Duncan thản nhiên nói: “Không nói chuyện này nữa, sau này cháu không cần phải lo về việc chú sẽ ra ngoài uống rượu hay đi chơi với 'bạn bè', nếu chú về trễ, đó cũng là vì đi làm chính sự, biết chưa?"
Nina thẫn thờ nhìn chú Duncan bước vào nhà và đóng cửa lại, vô thức gật đầu khi nhìn thấy thần thái ổn định và dồi dào tinh thần của đối phương.
"Thời gian không còn sớm nữa," Duncan vừa đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai vừa nói với Nina đang đứng ở đầu cầu thang: "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn… chưa," Có lẽ vì vẫn chưa quen với những thay đổi hiện tại của chú mình, Nina luôn có vẻ hơi ngập ngừng lúc trả lời: "Lúc về không thấy chú ở nhà, cũng không biết tối nay chú có về hay không, nên… cháu vẫn chưa nấu cơm. Có điều cháu đã mua một ít bánh mì, vốn định..."
"Chỉ ăn bánh mì thôi thì không đủ dinh dưỡng, đi thôi, trong bếp có chút đồ ngon," Duncan đang định bước lên bậc thang, anh quay lại cười với Nina: "Hôm nay chú sẽ vào bếp."
Chú muốn vào bếp?!
Nina dường như nghe thấy điều gì đó viễn vong khó tưởng, nhưng chưa kịp hỏi, cô thấy chú Duncan đã bước nhanh lên trên, nên chỉ đành phải đuổi theo, đồng thời, ánh mắt của cô cũng chú ý tới Aye đang đứng ổn định trên vai Duncan, đột nhiên có chút kinh ngạc: "Chú, con chim bồ câu này vẫn luôn theo bên cạnh chú?"
“Ừ, nó còn khá dính người,” Duncan thản nhiên nói: “À phải rồi, chú đã đặt tên cho nó, gọi là Aye.”
"Aye? Là một con chim bồ câu... cái tên thật là lạ..." Nina gãi gãi đầu, cô đã theo lên tầng hai, nhìn chú Duncan thực sự đi về phía phòng bếp, cô cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chú đã mua gì sao?"
"Thực ra chỉ là một con cá ướp muối," Duncan tìm cá ướp muối mình đã để trong tủ bếp ra, xách nguyên liệu nấu ăn cứng ngắc này lắc lắc với Nina, tỏ vẻ khá đắc ý: "Đừng thấy nó chẳng ra làm sao, dùng để nấu canh mùi vị rất ngon đấy."
"Cá?!" Nina tròn mắt ngạc nhiên: "Hôm nay là ngày gì sao? Cá đắt như vậy, ngày thường không phải đều... hả?"
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ con cá khô trong tay Duncan, thứ có vẻ ngoài xấu xí này khiến cô gái hết sức nghi hoặc, cô chớp chớp mắt nhìn hồi lâu: "Đây là cá gì? Sao cháu chưa từng thấy qua?"
Duncan biết Nina sẽ có phản ứng này.
Cư dân trong thành bang đương nhiên đã từng nhìn thấy cá – Mặc dù biển cả vô biên rất nguy hiểm, trong biển sâu còn có những thứ nguy hiểm được gọi là "con cháu" đang đe doạ đến sự an toàn của nhân loại, nhưng cũng không phải mọi vùng hải vực đều quỷ dị và cực đoan như địa khu biển sâu. Bởi vì được chúng thần che chở và thể chế phòng ngự của bản thân thành bang, đại dương sẽ tương đối an toàn ở những vùng biển nông gần thành bang và trên một số tuyến đường nhận được thần ân. Mà những khu vực này thường cung cấp các nguồn tài nguyên quý giá cho nền văn minh thành bang.
Mọi người thu thập hải sản và khoáng sản từ các khu vực gần biển, săn bắt cá voi và các loài cá khác có giá trị công nghiệp cực lớn trên các tuyến đường được chúng thần che chở, sử dụng những thứ này để duy trì sự tồn tại của thành bang và hỗ trợ phát triển công nghiệp.
Theo tiền đề này, nghề “ngư dân” đương nhiên cũng sẽ tồn tại.
Tuy nhiên, đại dương của thế giới này suy cho cùng không giống như trái đất, ngay cả những vùng hải vực an toàn cũng "an toàn" hơn so với những khu vực biển sâu. Do đó cho dù đánh bắt gần biển cũng là một chuyện cực kỳ chuyên nghiệp, mạo hiểm thậm chí cần khảo nghiệm kiến thức siêu phàm và kỹ xảo chiến đấu.
Cá đối với những người sống ở thành bang mà nói là một loại nguyên liệu nấu ăn nổi tiếng nhưng đắt tiền.
Cho dù xung quanh họ là biển, cho dù trong biển có vô số cá.
Nina đã rất nhiều năm không được ăn cá - ngay cả trước khi chú sinh bệnh, dân thường như cô cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy cá được bưng lên bàn ăn.
Cá bình thường đã hiếm là vậy, chưa kể những món quà từ biển sâu.
Duncan thậm chí còn nghi ngờ rằng loại cá biển sâu mà mình câu được trên Thất Hương Hào là lần đầu tiên xuất hiện ở nội cảnh thành bang Phổ Lan Đức — Đừng nói là một cô nương thường dân như Nina, e rằng ngay cả quan chấp chính của thành bang và các thần quan cấp cao của giáo hội cũng không có cơ hội nếm thử món ngon này.
Hôm nay Nina có lộc ăn.
“Đừng để ý đến là phẩm loại gì nữa, cháu cứ đợi ăn thôi.” Duncan biết có một số chuyện không thể giải thích được, nên dứt khoát không giải thích, anh quay trở lại phòng bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hôm nay.
Đầu của con cá lạ này không nhỏ, kể cả khi đã phơi khô, kích thước cũng khá ấn tượng, nếu dùng để nấu canh trong một lần thì ăn không hết, vì vậy anh đã chia con cá ướp muối thành hai phần, chuẩn bị dùng phần đầu trước - phần còn lại có thể dùng dây xỏ lòi tiếp tục treo trong tủ, ngược lại có lẽ sẽ càng có vị hơn sau khi hong khô thêm.
Chú thực sự bắt tay vào nấu ăn.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bận rộn trong bếp, Nina cảm thấy như một giấc mơ.
Thực ra, cô chẳng mấy quan tâm đến con cá lạ mà chú lấy ra là chuyện gì, cô thậm chí còn không mảy may quan tâm đến bữa tối hôm nay.
So với những chi tiết vụn vặt không đáng kể này, những thay đổi ở chú mới là chuyện kỳ lạ nhất và đáng để cô chú ý nhất.
Tiếng dao va vào thớt vọng đến, bếp gas rít lên, canh trong nồi sôi lên ùng ục, sủi bọt.
Nina hơi thẫn thờ, cô đã không nhìn thấy cảnh tượng như vậy mấy năm rồi nhỉ?
Trên mặt hiện lên một chút do dự, một lúc sau, dường như mới đột nhiên hạ quyết tâm, đứng ở cửa bếp nói với người đang bận rộn bên trong: "Chú, ngày mai... thầy Morris muốn đến thăm nhà."
“Thăm nhà?” Duncan đang bận nấu ăn sửng sốt trong giây lát: “Morris tiên sinh...giáo viên môn lịch sử của cháu à?”
Nina gật đầu: "Vâng."
“Giáo viên của trường đó lại còn biết đến thăm nhà à?” Duncan bỏ những miếng cá đã sơ chế vào nồi, vừa đặt con dao vào bồn rửa vừa quay lại nhìn Nina ngạc nhiên: “Chú còn tưởng những trường học ở thành khu thượng ‘đặc sắc’ mới có điều này chứ."
"Trường học... quả thật không có quy định này," Nina vừa chú ý đến thái độ của Duncan vừa cẩn thận nói: "Nhưng thầy Morris là người khá đặc biệt, thầy... đặc biệt quan tâm đến học sinh."
Duncan nhất thời không nói gì.
Mọi thứ diễn ra hơi vượt quá dự liệu của anh.
Anh không ngờ rằng "Thuyền trưởng Duncan" mình lại đột nhiên gặp phải loại tình huống cần phải ứng phó như vậy khi đang tiến hành hoạt động ở thành bang!
Anh từng cân nhắc giao thiệp với giáo hội, từng cân nhắc giao thiệp với quan trị an, thậm chí từng cân nhắc giao thiệp với hải quân thành bang và bộ đội quân cảnh — Dù muốn dù không, trong kế hoạch của anh tràn đầy linh hỏa, đao kiếm và hơn một trăm dàn pháo ở một bên tàu Thất Hương Hào.
Nhưng trong kế hoạch của mình, anh chưa bao giờ cân nhắc đến sẽ xuất hiện một lão già dạy lịch sử ở một trường công lập.
Tại sao thực tế này lại nằm ngoài dự liệu của người khác như vậy chứ?
“Chú?” Thấy Duncan hồi lâu không có đáp lại, Nina không khỏi có chút lo âu: “Chú không muốn sao? Vậy thì cháu có thể nói với thầy Morris... Thực ra hôm nay cháu đã nói với thầy rồi, cháu nói với thầy rằng sức khỏe của chú không được tốt lắm, cho nên lần này cũng không cách nào tiếp nhận lời đến thăm nhà. Lúc đó thầy đã không nói gì..."
Duncan nhìn phản ứng có phần lo lắng của Nina, trong lòng chợt dâng lên suy nghĩ.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên vị Morris tiên sinh đó đưa ra yêu cầu đến thăm nhà.
Vậy thì Nina đã từ chối bao nhiêu lần với cùng lý do như vậy chứ?
“... Ông ấy dạy lịch sử, đúng không?” Duncan đột ngột hỏi lại.
Dù không biết tại sao chú lại hỏi đến vấn đề này, Nina vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Tốt lắm, chú vừa hay muốn giao thiệp với nhân sĩ chuyên nghiệp trong lĩnh vực lịch sử," Duncan cười lên: "Ngày mai khi nào thì ông ấy đến?"