Một học giả dạy lịch sử, không biết vì nguyên do gì lại chạy đến một "trường học bình dân". Một giáo viên thông hiểu kiến thức lịch sử cổ đại, hơn nữa có vẻ như có quan hệ rất tốt với Nina. Việc ông ta đến đối với Duncan mà nói là một tình huống ngoài dự liệu - Nhưng cũng là một cơ hội.
Thành tựu của lão tiên sinh Morris trong lĩnh vực chuyên môn chắc chắn có thể giúp Duncan giải quyết được rất nhiều vấn đề. Hơn nữa nếu có thể mắc nối quan hệ tốt với một nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, trong tương lai có thể cũng sẽ có những thuận lợi không tưởng - Một lão học giả khá có địa vị, hẳn có một địa vị nhất định trong thành bang.
Nina không biết tại sao chú Duncan của mình đột nhiên lại đồng ý chuyện thăm nhà. Cô cũng không nghĩ ngợi gì mà chỉ cảm thấy hết sức vui mừng.
Trong thoáng chốc này, thậm chí còn khiến cô đâm ra ảo tưởng - Như thể cuộc sống của mình đang thực sự thay đổi theo chiều hướng tốt, đang dần dần... trở lại trước đây.
Màn đêm ngoài cửa sổ dần sâu thẳm, ánh sáng nhàn nhạt và lạnh lẽo từ vết thương của thế giới phản chiếu trên bệ cửa sổ lầu hai của cửa tiệm đồ cổ, dưới màn đêm tĩnh lặng, cả thành phố đang dần trở nên yên tĩnh.
Trong thế giới tràn ngập những điều kỳ lạ và quỷ dị này, hầu hết mọi người đều không có cuộc sống sinh hoạt về đêm đáng để nói.
"Đến ăn tối thôi," Duncan gọi "cô cháu gái" đang ngơ ngác bên cửa sổ, anh bưng món canh cá hầm lên bàn, cùng với chiếc bánh mì mà Nina đã mua vào buổi chiều và những khoanh hành tây chiên giòn mới tiện tay làm ra, đối với anh, bữa tối này không hẳn là một bữa ăn thịnh soạn, nhưng xét về tính đặc thù của món "cá", bữa ăn này cũng có thể được coi như một bữa thịnh yến ở thành khu hạ: "Ngày mai còn phải dậy sớm đi học."
"À, vâng chú Duncan."
Nina đáp lời và ngoan ngoãn đến cạnh bàn ăn, mùi thơm của canh cá đã bay tản ra, cô chun mũi ngạc nhiên, nhìn Duncan có chút không dám tin: “Thơm quá à… Chú, từ khi nào mà tay nghề của chú trở nên tốt như vậy?"
“Đây cũng được tính là tay nghề tốt?” Duncan không khỏi bật cười, nghĩ rằng kỹ năng nấu nướng của mình có lẽ cũng chỉ bằng Alice, vậy mà cũng có lúc được đánh giá là có tay nghề tốt: “Lẽ nào trước đây tay nghề của chú rất kém?
"Đó đã không thể dùng rất kém để mô tả nữa rồi, trước đây chú nấu ăn đều theo tiêu chuẩn ăn không chết là được, hơn nữa rõ ràng tay nghề kém đến khủng khiếp còn luôn phải dã tâm bừng bừng nghiên cứu gì mà các món ăn mới, mỗi lần đều kéo cháu thử độc cùng chú..." Nina balabala nhắc tới, cô nhớ lại chuyện ngày trước, có chút phấn chấn: "Có một lần thứ mà chú nấu ra quả thực khó ăn ghê gớm, cả chú đều nuốt không nổi, đành phải ném vào thùng rác, sau đó kéo cháu đến quán cơm gia đình bên đường để giải quyết bữa trưa, sau khi trở về thì thấy con chó nhà hàng xóm nằm trước thùng rác ở cửa nôn ọe đầy ra đất, từ sau lần đó con chó thấy chú đều lượn đi..."
Nina nói mãi nói mãi, giọng đột ngột chậm lại và trầm xuống.
"Quên đi, đã là chuyện mấy năm về trước rồi, hơn nữa chú vẫn luôn không thích nghe cháu nhắc tới chuyện này..."
Duncan im lặng không nói gì.
Trong ký ức còn sót lại của cơ thể này, không hề lưu lại những thứ mà Nina hồi tưởng lại lúc này — Đối với Nina mà nói, đây gần như là những hồi ức đẹp duy nhất mà cô có khi ở cùng chú của mình, nhưng chúng đã tan biến sạch sẽ theo hơi thở cuối cùng của một con người lầm đường lạc lối.
Nina lặng lẽ xé chiếc bánh mì khô cứng, dùng nước canh ngon lành ngâm mềm bánh mì một chút.
Duncan đột ngột đưa tay ra và vuốt tóc cô bé.
Nina kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Chú?"
“Nghiên cứu món mới của chú đã thành công.” Duncan nghiêm trang nói.
Nina ngơ ngác nhìn Duncan một lúc, biểu cảm của cô thay đổi mấy lần, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh, nhưng cuối cùng tất cả biểu cảm đều biến thành một nụ cười không thể kìm lại được: "Chú, dáng vẻ nghiêm trang của chú thật buồn cười!"
“Không được phép giễu cợt người lớn,” Duncan liếc nhìn Nina, ngay sau đó tựa như chợt nhớ tới điều gì đó, vô tình nhắc đến một câu: “Đúng rồi, lần này chú chuẩn bị thu xếp lại tình hình trong cửa tiệm, nếu cháu nhìn thấy có thứ gì đó kỳ lạ lại không biết rõ ở lầu một thì đừng chạm vào lung tung."
Anh đang chuẩn bị cho chuyến xuyên toa tiếp theo giữa hai nơi và việc phân phối luân chuyển “vật tư”.
Theo khả năng của Aye được mở rộng, anh chắc chắn sẽ phải thường xuyên truyền tống hàng hóa giữa Thất Hương Hào và cửa tiệm đồ cổ, mà điều này rất khó để che giấu hoàn toàn trước mắt Nina - vì vậy tốt hơn là nên phòng bị trước.
Nina không nghi ngờ gì cả, cô nhanh chóng gật đầu, Duncan lại nói tiếp ngay sau đó: “Ngoài ra, chú cũng định tăng thêm nhân viên cho cửa tiệm, như vậy ban ngày ngộ nhỡ chú có ra ngoài cũng sẽ có người ở lại trông coi - Tất nhiên đây chỉ là dự định ban đầu, chưa hẳn sẽ được thực hiện, chỉ là nói trước với cháu một tiếng, tránh để ngày nào đó cháu đột nhiên nhìn thấy có người lạ trong cửa tiệm sẽ cảm thấy kỳ lạ khó hiểu.”
Lần này, anh đang đặt nền móng cho sự xuất hiện của Alice - Tất nhiên cũng chỉ là một sự báo trước.
Muốn để cho tiểu thư con rối tiến vào thành bang vẫn còn nhiều chuyện phải cân nhắc, việc truyền tống nàng ta tới chỉ là một khâu không đáng để mắt tới nhất trong đó, anh còn phải suy nghĩ xem nên làm thế nào để ngăn chặn bộ mặt thật về "con rối" Alice bị người ta phát hiện - Ngoại hình của Alice gần giống người thật không khác gì, chỉ cần đeo găng tay dài che đi khớp tay thì sẽ không có vấn đề gì lớn, cùng lắm là đeo thêm khăn che mặt, che đi dung mạo còn tinh xảo hơn cả người thật của nàng ta, đây đều là những vấn đề nhỏ, vấn đề lớn thực sự... là cái đầu của cô nàng.
Anh đưa Alice đến đây là để giúp mình, cô nàng đó suốt ngày diễn trò ôm đầu trốn chui như chuột trước mặt mọi người thì không tốt chút nào.
Nina ngạc nhiên liếc nhìn Duncan: "Chú, chú lại còn phải thuê nhân viên cho cửa tiệm à?! Đây là một chuyện lớn... Chú đã có người để chọn chưa? Là người như thế nào vậy?"
Duncan suy nghĩ một lúc, cố gắng lọc ra một chuỗi danh sách dài những tính từ không tốt đẹp lắm trong đầu, sau đó mới nghiêm mặt: "Đã có mục tiêu ban đầu, đó là... một nữ sĩ trẻ tuổi cần cù."
Anh suy nghĩ cẩn thận, Alice dường như chỉ còn lại sự "cần cù" được coi như một lời khen ngợi.
Sau đó anh thấy biểu cảm trên mặt của Nina đột nhiên trở nên tinh tế.
Cô nương này nhìn lên nhìn xuống chú mình mấy lần, sau cùng không kìm lòng được: "Nữ sĩ trẻ tuổi? Chú, lẽ nào chú..."
Duncan là người từng trải, vừa nhìn thấy bộ dạng của Nina liền biết cô đang suy nghĩ gì, lập tức dùng ngón tay gõ gõ bàn: "Ăn cơm đi! Suy nghĩ lung tung gì chứ!"
Nina lập tức nín cười và phát ra âm thanh "hì hì", tiếp tục cúi đầu xuống ăn, sau khi nếm thử một miếng cá, cô lại tròn mắt ngạc nhiên: "Ngon thật!"
Duncan cười lên, vừa tiện tay xé một chút bánh mì ném cho con chim bồ câu đang đi lại bên cạnh vừa mở miệng nói: "Vậy thì ăn nhiều một chút, trong bếp vẫn còn đấy."
Trên tầng hai nho nhỏ của cửa tiệm đồ cổ, Nina và chú Duncan của cô kết thúc một bữa tối đơn giản đã lâu mới có như vậy.
Mà sau khi ăn tối xong và mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Duncan gọi Nina đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi nán lại.
Anh có một số chuyện muốn xác nhận.
"Nina," Anh nhìn cô gái vừa thu dọn xong chén đĩa và bước ra từ bếp: "Chú có chút chuyện muốn hỏi cháu."
“Hả?” Nina có chút tò mò: “Chuyện gì vậy ạ?
“Cháu có còn nhớ… chuyện lúc nhỏ không?” Duncan vừa đắn đo chắc lọc vừa nhớ lại thông tin mình nghe được trong buổi tụ họp các tín đồ tà giáo kia: “Năm cháu sáu tuổi ấy.”
Nina cau mày, cô không biết tại sao chú lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ của mười một năm trước, nhưng cô vẫn suy tư theo đó.
Chuyện đã trôi qua mười một năm, khi đó cô chỉ mới sáu tuổi, vì vậy khi nhớ lại quá khứ, trong lòng cô thực sự cũng không tính là có quá nhiều đau thương.
"Khi đó cháu còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, nhưng chỉ nhớ ngày hôm đó rất hỗn loạn... khắp nơi đều là người lớn lộn xộn. Có người nói gần Khu phố Thập Tự có một nhà máy bị rò rỉ, có người nói ở đường phố Hạ Tam xảy ra một vụ cuồng loạn tập thể, thậm chí còn có người nói ở thành khu thượng đã xảy ra chuyện... Rất nhiều chuyện khi đó cháu đều không có ấn tượng, mãi sau này khi nghe người lớn kể tới mới đối chiếu lại...
Duncan suy nghĩ một chút rồi nhìn vào mắt Nina: "Vậy cháu có nhớ có một vụ hỏa hoạn không? Lúc đó chú đã đưa chú chạy thoát từ trong đám cháy, cha mẹ cháu... chính đám cháy đó đã..."
Anh cũng chỉ đề cập đến một cách ngập ngừng, nhưng không ngờ Nina lại đột nhiên mở to hai mắt: "Hỏa hoạn? Chú, chú quả nhiên cũng nhớ lúc ấy có một vụ hỏa hoạn?!"
"... Tất nhiên là chú nhớ," Duncan vừa nhìn thấy phản ứng này của Nina liền biết chuyện này quả nhiên có chỗ không đúng: "Chú nhớ hỏa hoạn có gì không đúng sao?"
"Cháu cũng nhớ lúc đó có một đám cháy, một đám cháy rất, rất lớn," Nina có chút kích động, nói nhanh: "Nhưng sau đó cháu nói với những người lớn xung quanh, lại không một người nào nhớ chuyện này, họ đều nói khi đó cháu bị dọa sợ đến choáng váng, hoàn toàn không có đám cháy nào... Sau này lớn lên một chút, cháu còn đặc biệt tìm kiếm các bài báo hồi đó..."
Nói đến đây cô dừng lại và chậm rãi lắc đầu với biểu cảm lạ lùng: "Nhưng cả trên báo cũng không đề cập đến chuyện có vụ hỏa hoạn nào... Mọi ghi chép đều chỉ nói khi đó có một nhà máy bị rò rỉ chất hóa học dẫn đến ảo giác phạm vi lớn..."