Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 82 - Chương: 82

Chương: 82

Nina trở về phòng ngủ.

Tại thế giới này, hầu hết mọi người đều đi ngủ sớm và thức dậy sớm - Khoảng thời gian sau khi mặt trời lặn rất nguy hiểm, ánh sáng nhạt từ vết thương của thế giới sẽ khiến mức độ vặn vẹo của cả thế giới đạt đến đỉnh điểm, ngay cả khi trong thành phố có đèn đuốc bảo vệ, mọi người cũng phải thận trọng đối mặt với màn đêm.

Không cách nào ra ngoài tụ tập, không có quá nhiều phương pháp giải trí, tuy đọc sách ban đêm không nguy hiểm như đọc sách trên biển nhưng cũng rất dễ dẫn đến kiệt quệ tinh thần, ảo giác thính giác thị giáo và đôi khi sẽ còn dẫn tới sự rình mò không cần thiết trong màn đêm, cho nên xem xét một cách toàn diện, cách an toàn nhất vẫn là đi ngủ sớm và đợi mặt trời mọc vào ngày hôm sau.

Nhưng Duncan lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Anh tắt đèn trong phòng, đứng gần cửa sổ trong bộ quần áo ngủ, vừa tùy ý chiêm ngưỡng cảnh đêm của thành bang Phổ Lan Đức về đêm, vừa nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Nina sau bữa tối.

Nina nhớ có một vụ hỏa hoạn, trong ký ức còn sót lại của thân thể này của anh cũng có một vụ hỏa hoạn như vậy - Trong hỏa hoạn, "anh" mang theo một cô bé sáu tuổi tháo chạy khỏi một tòa nhà bị đổ sập và bốc cháy, đầu đường ở phía xa là đám đông điên cuồng và sương mù tràn ngập.

Tuy nhiên, chỉ có hai người họ nhớ tới vụ hỏa hoạn này - Nina từng tìm những người lớn khác nhắc tới những chuyện này, nhưng lại bị cho là "sự rối loạn trí nhớ của một đứa trẻ sau khi sợ hãi đến choáng váng"; tờ báo mười một năm trước cũng ghi lại rõ ràng “sự thật”: Vào thời điểm đó, ở vùng giáp giới giữa thành khu hạ và Khu phố Thập Tự chỉ có một nhà máy bị rò rỉ dẫn đến ảo giác tập thể, không hề có ghi nhận về bất kỳ vụ hỏa hoạn nào.

Duncan hơi cau mày, một điểm đáng ngờ khác trong chuyện này nằm ở "bản thân anh".

Theo cách nói chuyện của Nina, "chú Duncan" kỳ thực cũng không nhớ về vụ hỏa hoạn này, trước giờ luôn chỉ có mình cô ghi nhớ chuyện này thôi, lúc nhỏ cô thậm chí còn nhắc tới chuyện vụ hỏa hoạn với chú Duncan (tuy rằng khi đó chắc có lẽ là “Ron”), nhưng chú Duncan khi đó cũng là một trong những người lớn cho rằng cô bị "dọa sợ choáng váng nên nhớ sai sự việc".

Nhưng giờ đây, hình ảnh hỏa hoạn lại xuất hiện trong trí nhớ của Duncan - Đó là ký ức sâu thẳm nhất còn lưu lại trong bộ óc của chủ nhân ban đầu của thân thể này.

Vấn đề nằm ở đâu? Tại sao trong ký ức của Nina, chú của mình hoàn toàn không nhớ vụ hỏa hoạn này, nhưng Duncan lại tìm thấy cảnh tượng tương ứng trong sâu thẳm ký ức của thân thể này? Là chú của Nina đã luôn nói dối? Hay ký ức này vẫn luôn bị phong kín, cho đến khi thuyền trưởng u linh tiếp quản thân thể này, ký ức tầng sâu nhất mới nổi lên?

Duncan vô thức dùng ngón tay gõ nhẹ vào song cửa sổ, lặng lẽ sắp xếp dòng thời gian trong tâm trí.

Anh tổng hợp lại những thông tin mà mình có được từ miệng của những giáo đồ mặt trời:

Mười một năm trước, các mảnh vỡ mặt trời lần đầu tiên xuất hiện ở thành bang Phổ Lan Đức, hiện tượng siêu phàm do các mảnh vỡ gây ra có thể ảnh hưởng đến khu vực rất lớn.

Đồng thời cũng mười một năm trước, Nina trở thành cô nhi, trong ký ức của cô và Duncan, khi đó có một vụ hỏa hoạn xảy ra ngay tại thành khu hạ — Nhưng ngoài họ ra, tất cả mọi người đều không nhớ về vụ hỏa hoạn này, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh từng xảy ra chỏa hoạn.

Kể từ đó, các mảnh vỡ mặt trời đã ngủ đông trong thành bang, không còn thấy bất kỳ dị động nào, ghi chép duy nhất còn lưu lại về một sự cố nào đó năm đó chỉ là “Sự kiện rò rỉ nhà máy ở Khu phố Thập Tự”.

Trong vài năm sau, Nina và người thân duy nhất sống nương tựa lẫn nhau.

Cho tới bốn năm trước, những người đuổi theo Thần Mặt Trời ở thành bang Phổ Lan Đức đã thử đánh thức các mảnh vỡ mặt trời trong giấc ngủ say trước thời hạn, đồng thời tổ chức nghi thức hiến tế nguy hiểm, thế nhưng nghi thức vẫn chưa thành công đã bị thẩm phán quan Fanna tập sự mới tấn nhiệm dẫn đội dập tắt, thế lực giáo đoàn gặp phải đả kích nặng nề, sau chiến dịch thanh trừ thanh thế to lớn, Giáo hội Thần Mặt Trời đã bị trục xuất khỏi thành bang.

Mặc dù nghi thức khi đó vẫn chưa tiến đến bước cuối cùng, nhưng cũng có thể nỗ lực "đánh thức" của đám tín đồ tà giáo đó đã sinh ra ảnh hưởng nhất định, các mảnh vỡ mặt trời đã bắt đầu thoát khỏi giấc ngủ say sau lần đó.

Cũng chính trong khoảng thời gian đó, người "chú" sống nương tựa với Nina đã mắc phải một căn bệnh lạ, đồng thời dần rơi vào sa đọa dưới sự dày vò của căn bệnh, cuối cùng đón nhận sự cám dỗ của các giáo đồ mặt trời còn sót lại trong thành phố và trở thành một tay sai của tà giáo.

Cho đến trước đó không lâu, tin tức về sự hoạt động của mảnh vỡ mặt trời bắt đầu thu hút các giáo đồ mặt trời tập trung đến thành phố này lần nữa, những tín đồ tà giáo điệu thấp ẩn nấp trong bốn năm đã lần nữa cử hành nghi thức hiến tế, chuyện xảy ra sau đó... chính Duncan đã tham gia vào.

Trong suốt dòng thời gian, rất nhiều chuyện dường như đều mơ hồ liên kết với nhau, nhưng tất cả đều thiếu chứng cứ mấu chốt.

Điều đáng ngờ nhất là mười một năm trước, khi đó mảnh vỡ mặt trời rốt cuộc đã gây ra hiện tượng siêu phàm gì, vụ hỏa hoạn đó đến tột cùng có tồn tại hay không?

Đương cục thành bang đã xóa sạch sự thật của vụ tai nạn đó, xóa sạch dấu vết của vụ hỏa hoạn? Sau đó để duy trì trật tự, toàn bộ sự việc được công bố ra ngoài là một vụ ảo giác tập thể do rò rỉ nhà máy đưa đến?

Nhưng điều này không cách nào giải thích được tại sao vụ hỏa hoạn đó hoàn toàn không có trong ký ức của rất nhiều người - Trừ khi các nhà đương cục đã nỗ lực hết sức để tạo lại ký ức của tất cả những người trong cuộc.

Hơn nữa còn một điểm nữa – tại thế giới này, dị thường và dị tượng vốn được công khai cho đại chúng, ngay cả trẻ em cũng biết đến sự tồn tại và tính nguy hại của sự vật siêu phàm, phía đương cục cũng biết rõ điều này, hơn nữa vẫn luôn giữ vững phương châm quản lý thành phố “Thông báo trước những nguy hiểm để đảm bảo công dân có ý thức tự giác bảo vệ”, nếu đó thực sự chỉ là một vụ hỏa hoạn do lực lượng siêu phàm gây ra… vậy thì tại sao lại phải giấu giếm?

Trừ khi... đằng sau vụ hỏa hoạn đó còn có một vấn đề lớn hơn, đến mức cho dù chỉ tiết lộ tin tức cũng sẽ dẫn đến một loại yếu tố nguy hiểm nào đó lan ra ngoài tầm kiểm soát.

Duncan đột nhiên cau mày.

Hoặc còn có một khả năng khác.

Đặc tính của hiện tượng siêu phàm rất quỷ dị, trong nhiều trường hợp, tác hại do nó gây ra không chỉ giới hạn ở mức độ vật lý, mà thậm chí còn làm sai lệch nhận thức của con người, đến mức làm sai lệch bằng chứng đã được ghi trên giấy - Nếu trí nhớ và nhận thức của mọi người, thậm chí ghi chép của đương cục thành bang và giáo hội đối với sự kiện này đều bị các mảnh vỡ mặt trời ô nhiễm thì sao?

Duncan cảm thấy lỗ não của mình mở ra hơi quá lớn, thân là một "tay mơ" gà mờ trong lĩnh vực dị thường và dị tượng, trí tưởng tượng của anh không khỏi quá bay bổng, nhưng mặt khác, khi ý nghĩ này của anh vừa nảy ra thì có hơi không thể dừng lại.

Ký ức của mọi người, ghi chép của đương cục, thậm chí những thứ được viết ra rành rành giấy trắng mực đen trong kho lưu trữ cách đây mười mấy năm đều có thể bị bóp méo và bị thay thế - Những chuyện như vậy nếu là trước đây anh có thể không tin, nhưng bây giờ, anh phải tin hơn bất kỳ ai khác.

Vì nơi anh ở giờ đây, bây giờ được gọi là "Tiệm đồ cổ Duncan."

Mỗi một người ở đây đều quen biết người hàng xóm cũ của họ, Duncan tiên sinh, chủ cửa tiệm đồ cổ.

Duncan thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu nhìn đường phố được đèn khí chiếu sáng qua khung cửa sổ ở tầng hai.

Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề.

Bất kể vụ hỏa hoạn mười một năm trước có tồn tại hay không, bất kể có phải do mảnh vỡ mặt trời làm ô nhiễm ký ức của những người có liên quan và những ghi chép mà thành bang để lại hay không, chỉ có một điểm rất mấu chốt:

Tại sao Nina lại nhớ vụ hỏa hoạn đó.

...

Thành khu thượng, trong một dinh thự do quan chấp chính đứng tên.

Fanna tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.

Nhưng lần này, cơn ác mộng không còn liên quan đến mặt trời đen, cũng không chỉ hướng con tàu Thất Hương Hào trở về điểm xuất phát từ không gian thứ – Nàng ta chỉ đột nhiên mơ thấy chuyện lúc nhỏ.

Trong đêm tràn đầy sương mù, khói, máu tanh và đám đông điên cuồng đó, nàng ta chỉ mới chừng mười hai tuổi được thúc phụ cõng chạy trốn khỏi vòng vây của đám côn đồ.

Trong giấc mơ, nàng ta dường như lại trở về dáng vẻ bất lực và yếu đuối năm đó; võ kỹ kiêu hãnh và sức mạnh thần thuật mạnh mẽ hóa thành hư ảo, nàng ta chỉ có thể hoảng hốt trốn chạy dưới sự truy đuổi của đám người điên cuồng và bóng mờ tâm lý; cùng thúc phụ vượt qua các đường ống và van phía trên nhà máy, nàng ta kinh hoàng nhìn xuống thành phố trong làn khói dày đặc và làn bức xạ nhiệt; nhìn thấy biển lửa vô biên bốc lên khắp nơi, bao trùm toàn bộ thành khu ở những chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy...

Thẩm phán quan trẻ tuổi trong chiếc váy ngủ ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ - Vầng ánh sáng rực rỡ từ vết thương của thế giới vẫn treo cao lủng lẳng ở nơi chân trời, mà chiếc đồng hồ treo tường treo gần cửa sổ cho thấy lúc này đã quá nửa đêm.

Nàng ta cảm thấy như mình đã sa vào trong cơn ác mộng cả thế kỷ.

Fanna đứng dậy vặn bật đèn điện sáng lên, đi đến trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương, nàng ta thấp giọng tụng niệm tên của Nữ thần Bão Tố, sau khi đạt được sự bình an trong lòng mới thở dài và tự lẩm bẩm một mình như để an ủi bản thân: "Ít ra bây giờ sẽ không mơ về con tàu đó..."

Nàng ta vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang ngoài phòng vang lên, ngay sau đó là tiếng gõ cửa: "Fanna? Fanna, con đã mơ thấy ác mộng sao?"

Đó là giọng nói của thúc phụ - quan chấp chính được người ta kính ngưỡng nhất của thành bang này.

“Con không sao.” Fanna bình tĩnh lại, sau đó chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đứng dậy đi tới mở cửa.

Dante Wayne đang đứng ở cửa, người đàn ông trung niên tóc xám, mắt xám, không quá vạm vỡ này rõ ràng cũng vừa mới thức dậy, ông khoác đại áo khoác ngoài, ân cần nhìn cháu gái của mình sau khi cửa mở ra.

Bị mất một bên mắt trong một sự cố, giờ đây ông có một nhãn cầu làm bằng hồng ngọc - bên trong nhãn cầu còn có thể nhìn thấy đường vân hoàng kim tinh xảo, trên hốc mắt xung quanh nhãn cầu thì có thể nhìn thấy vết sẹo dữ tợn của mười một năm trước để lại, điều này khiến khuôn mặt ông làm người ta sinh sợ.

Nhưng Fanna từ lâu đã quen với điều đó, nàng ta biết thúc phụ của mình thực ra là một người nhân hậu và công bình.

"Đã gặp phải ác mộng," Nàng ta dụi mắt, giọng điệu có chút bất lực: "Không ngờ lại đánh thức người."

"Không sao, có tuổi rồi nên vốn ngủ rất ít," Dante Wayne lo lắng nhìn Fanna: "Lại mơ đến lúc nhỏ rồi à?"

"Ừm, lại mơ thấy khoảng thời gian đó."

Bình Luận (0)
Comment