Duncan bình tĩnh lại và đi về phía hai quan trị an ở cửa.
Trong lòng anh bình thản và ung dung - dù sao mình cũng không làm ra bất kỳ điều phá hại nào, cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào với đương cục. Tuy rằng thuyền trưởng Duncan có danh tiếng vang xa, nhưng thiên tai di động trên biển vô biên có liên gian gì đến một chủ tiệm đồ cổ biết bổn phận như anh?
Suy nghĩ cẩn thận về hành động đáng ngờ nhất của bản thân cũng chỉ có tham gia một lần vào tụ họp của tín đồ tà giáo - Sau khi ra ngoài anh còn sốt sắng tố cáo nữa mà!
Chờ đã... tố cáo?
Duncan đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao hai vị quan trị an tới nhà, bước đi lập tức trở nên tự tin hơn. Nhưng Nina hiển nhiên không có bình tĩnh như vậy, cô nhìn thấy chú xuống lầu thì vội vàng tiến tới đón, đồng thời hạ thấp giọng nói nhanh gọn từ một góc độ mà hai vị quan trị an không thể nhìn thấy: "Chú, lát nữa hai vị quan trị an tiên sinh hỏi chuyện, chú nhất định phải thành thật trả lời đó..."
Duncan bất chợt loạng choạng, nhìn "cháu gái" của mình bằng ánh mắt kỳ lạ: "Chú ở trong lòng cháu có hình tượng như vậy sao?"
Nina có chút ủy khuất nhìn "người chú" bị mang tiếng xấu và thỉnh thoảng lại bị tìm đến nhà vì uống rượu hoặc đánh nhau trong sòng bạc của mình: "... Nếu không tại sao quan trị an tiên sinh lại tới nhà tìm chú?"
Duncan: "..."
Anh bất lực thở dài, đi đến trước cửa cửa tiệm, cười rạng rỡ nhìn hai vị quan trị an mặc đồng phục màu xanh đậm: "Chào buổi sáng, hai quý ông, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Ông Duncan Strain," Người lớn tuổi hơn trong hai quan trị an nói, lịch sự và với giọng điệu giải quyết việc công: "Chúng tôi chiếu theo địa chỉ đăng ký mà tìm đến đây – Manh mối mà ông đã báo cáo với nhân viên tuần tra vào ngày hôm qua đã được chứng thực, chúng tôi thay mặt cho Tòa thị chính cảm ơn sự vì sự đóng góp của ông vào việc duy trì trật tự trong thành bang và gửi tiền thưởng đến."
Giọng nói vừa dứt, quan trị an trẻ tuổi bên cạnh bước tới, đưa tới một túi giấy có vẻ hơi dày.
Nina đang đứng bên cạnh đã mở to hai mắt.
Vừa rồi Duncan đã đoán được mục đích đến của hai quan trị an, đoán chừng hẳn là đã theo dõi vì báo cáo trước đó của mình về hang ổ của tín đồ tà giáo, nhưng không ngờ rằng người ta lại còn trực tiếp mang tiền thưởng đến tận nhà, anh có chút bất ngờ nhận lấy túi giấy, nhìn thấy dòng chữ "435 sola" trên con dấu sáp dùng một lần tại vị trí niêm phong - đối với cư dân của thành khu hạ mà nói, đây được xem là một món tiền thưởng vô cùng hậu hĩnh.
"Hóa ra còn nhận được tiền à..." Duncan bóp bóp túi giấy, cảm nhận độ dày của tiền giấy: "Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy."
"Đương nhiên là có tiền thưởng rồi - quan chấp chính rất coi trọng việc trấn áp hành vi tội ác trong thành bang, đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, tất cả những báo cáo hữu hiệu đều sẽ nhận được khen thưởng thiết thực và hậu hĩnh," Quan trị an trẻ tuổi cười lên: "Huống chi manh mối ông đã cung cấp... rất bất thường."
Nghe được điều này trong lòng Duncan không khỏi dao động, làm bộ như vô tình hỏi tới: "Phải rồi, khi đó nghe được tiếng động bất thường nên tôi không dám qua xem kỹ... bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai quan trị an liếc nhìn nhau, sau đó tiến lên hai bước vào trong cửa tiệm, Nina thấy vậy thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng bước tới đóng cửa cửa tiệm sau khi phản ứng lại.
"Chúng tôi không có đến hiện trường, các thủ vệ đang xử lý vấn đề này, nhưng theo tin tức truyền đến... tình hình tại hiện trường rất thảm khốc," Quan trị an trẻ tuổi hơn nói, y vẫn chưa hoàn toàn học được giọng điệu giải viếc việc công của một người từng trải: "Ông không tùy tiện đến gần mà ngay lập tức tìm đến nhân viên tuần tra để báo cáo là đúng đắn, nếu không nhất định sẽ lâm vào hiểm cảnh."
Giọng của người thanh niên vừa dứt, quan trị an còn lại cũng tiếp lời: "Công dân bình thường không cần phải hiểu rõ tình hình cụ thể, chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở một câu - Gần đây trong thành ngày càng có nhiều hoạt động của tà giáo, không nên nhắc đến chuyện ông báo cáo lãnh thưởng với người ngoài."
Duncan ngẩn ra một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là thành khu hạ, nơi hội tụ nước thải và chất độc bị ách tắc. Những thứ tồi tàn nhất ở Phổ Lan Đức đều được ẩn giấu bên trong những con hẻm đổ nát và ngoằn ngoèo. Mà khi tai họa dị đoan chộn rộn muốn hành động, bọn họ chắc chắn cũng sẽ ẩn náu ở nơi này.
Mặc dù khu phố nơi cửa tiệm đồ cổ đã được coi là một nơi khá vẻ vang ở thành khu hạ, vẫn còn cách những khu dân nghèo lụi bại nhất kia một khoảng, nhưng từ góc độ che giấu dơ bẩn, toàn bộ thành khu hạ thực ra cũng đều như nhau.
Nhưng ở mặt khác, cho dù không cân nhắc đến việc có thể có những phần tử tà giáo ẩn náu trong những người dân thường ở thành khu hạ, một "người báo cáo và lấy được tiền thưởng từ đương cục" rất có thể cũng sẽ trở thành đối tượng bị người ngoài cảnh giác ở đây.
Quan trị an quen thuộc với tình hình địa phương tất nhiên biết điều này, họ như vậy là nhắc nhở theo thông lệ khi làm việc công, đồng thời quả thực cũng xuất phát từ lòng tốt.
Duncan suy nghĩ một lúc và cảm thấy người ta nhắc nhở là đúng.
Nơi này quả thật dễ xuất hiện tín đồ tà giáo – trong túi anh bây giờ vẫn còn cất huy hiệu mặt trời.
"Cảm ơn hai vị đã nhắc nhở," Anh chân thành nói lời cảm ơn, mặc dù không biết trình độ trung bình của hầu hết quan trị an ở đây như thế nào, nhưng ít nhất hai người trước mặt cho anh ấn tượng không tệ: "Có muốn ở lại đây nghỉ chân một chút không?"
"Không cần đâu," Quan trị an lớn tuổi xua tay và quay người về phía cửa cửa tiệm: "Chúng tôi còn có nhiệm vụ tuần tra."
Quan trị an trẻ tuổi thì quay đầu lại trước khi rời đi: "Nếu sau này vẫn gặp phải manh mối về phương diện này, hoan nghênh báo cáo kịp lúc - An toàn của thành bang ảnh hưởng đến mỗi người chúng ta."
"Tất nhiên," Duncan bóp bóp túi giấy trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: "Tôi luôn là một thị dân tốt, quan tâm đến trật tự của thành bang."
Hai vị quan trị an rời khỏi cửa tiệm đồ cổ của "ngài Duncan, một thị dân tốt và nhiệt tình", nhưng phải đến khi hai bóng người mặc đồng phục biến mất trên đường phố, Nina cuối cùng mới định thần lại và nhìn về phía chú của mình - chú Duncan đang mở túi giấy ra và đếm những tờ tiền giấy màu xanh xanh bên trong. Tiếng lật tờ tiền êm tai truyền tới khiến cô có chút cảm giác thực: “Chú… đây thật sự là tiền thưởng của Tòa thị chính sao? Chú vậy mà lại… thật sự…”
Cô gái há hốc mồm hồi lâu, cuối cùng ngượng ngùng không dám hỏi câu "Chú vậy mà lại thật sự làm ra được chuyện tốt".
Nhưng Duncan lại biết Nina đang nghĩ gì, cũng biết cô đang hoài nghi điều gì, anh cười lên: "Chính là lúc về nhà vào hôm qua, chú đã báo cáo một số hành vi bất hợp pháp - Chú đây vẫn luôn nhiệt tình vì lợi ích chung."
Nina: "..."
"Có điều có được tiền thưởng cao như vậy ngược lại khiến chú khá bất ngờ," Duncan không đợi Nina nói gì, cúi đầu nhìn tiền giấy trong tay như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiền này có được còn nhanh hơn cả việc làm ăn..."
Còn một câu nữa mà anh không nói ra: Theo thông tin có được trước đó, vẫn còn không biết bao nhiêu tín đồ tà giáo từ các thành bang khác nhau đang ẩn náu trong thành phố nữa.
Đó đều là tiền cả đấy!
Nina nhất thời không phản ứng kịp: "Chú, chú nói gì cơ?"
"Không có gì," Duncan xua tay, vừa suy nghĩ về cách kiếm tiền mới này trong lòng vừa thuận miệng nói: "Không phải cháu nên đi học rồi sao? Đi sớm một chút đừng để trễ — Phải rồi, khi nào thì ông Morris đến thăm nhà?"
"Buổi chiều, buổi học cháu chỉ có một tiết," Nina nói, dường như nghĩ đến điều gì đó: "Chú, hôm nay chú vẫn phải ra ngoài nữa ư?"
Duncan gật đầu: "Ừm, ra ngoài một chuyến, có điều sẽ tranh thủ về nhà trước khi giáo viên lịch sử của cháu đến."
Nina vừa nghe thấy điều này thì lập tức ném tới ánh mắt nghi ngờ: "Chú, chú muốn ra ngoài làm gì?"
Duncan cười rạng rỡ: "Chú ra ngoài đi săn."
Anh đã có một ý tưởng, nếu huy hiệu mặt trời đã dễ sử dụng như vậy, các nhà đương cục phát tiền lại hào phóng như vậy, nên con đường này không thể sử dụng một cách vô ích - Dù sao ngay cả khi không có yếu tố "báo cáo lãnh tiền", chỉ để đảm bảo sự ổn định của môi trường xung quanh mình, anh cũng phải gây rắc rối với tín đồ tà giáo. Bây giờ xác định sau khi gây rắc rối cho bọn họ xong còn có thể có thể nhận thêm một khoản, tại sao lại không làm?
Nina lại là một cô gái thông minh, cho dù không biết nội tình khác của Duncan, cô cũng lập tức đoán được ý nghĩa "đi săn" trong lời nói của chú mình là gì, đôi mày thanh tú của cô gái lập tức nhăn lại: "... Chú, chú như vậy là không đúng, hôm qua chú còn nói cần phải mở cửa tiệm ổn định, còn nói cần chấn chỉnh tình hình trong cửa tiệm, cần tuyển nhân viên..."
"Quan tâm đến an ninh trật tự của thành bang và mở cửa tiệm ổn định cũng đâu mâu thuẫn gì," Duncan vung tay lên: "Cháu đi học đi, chú tự có chừng mực."
Tuy nhiên, điều mà anh không ngờ là Nina ngược lại tìm một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống khi nghe thấy điều này.
"Nina?"
“Chú, như thế nguy hiểm.” Nina ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Duncan.
Duncan: "Ừm... thật ra thì..."
"Cháu phải canh chừng chú," Nina ngang bướng ngồi ở nơi đó: "Vừa rồi hai vị quan trị an tiên sinh cũng đã nói, trong thành bang gần đây không an toàn... Không cẩn thận gặp phải chuyện thì thôi, làm sao còn có thể chủ động đi tìm những nguy hiểm đó chứ?"
Duncan sững sờ nhìn cô gái mười bảy tuổi này.
Anh chợt nhận ra đối phương đang thực sự quan tâm đến mình – bằng cách bướng bỉnh mà cô cho là đúng đắn và an toàn, quan tâm “chú Duncan bệnh nặng nhiều năm, thân thể yếu ớt, làm chuyện lỗ mãng, gần đây lại nóng lòng muốn kiếm tiền” trong mắt cô.
“Cháu không cần xe đạp.” Nina cúi đầu và nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đi học đi.” Duncan đột ngột thở dài, mang theo nụ cười bước tới ấn đầu Nina.
Nina ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Cháu nói đúng, như thế nguy hiểm," Duncan nghiêm túc nhìn Nina: "Chú không đi đâu cả, ở trong tiệm đợi cháu trở về."