Trong hội trường chỉ còn lại thi thể rải rác của các tín đồ tà giáo, không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh thân phận của kẻ tấn công, điều này gây khó khăn rất lớn cho công tác điều tra.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, kẻ gây nên cuộc tập kích này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Trong không khí lưu lại một mùi hăng đặc biệt, đây là dấu vết của “ngọn lửa” từng bị ô nhiễm.
Fanna cẩn thận kiểm tra những ngọn đèn dầu để lại trong tầng hầm, bên cạnh nàng ta, một vị mục sư lấy bột và thuốc đặc biệt từ túi công cụ ra để phân tích xem bên trong những ngọn đèn dầu có còn sót lại thứ không nên xuất hiện trong thế giới hiện thực hay không.
Lửa là sự vật đặc biệt nhất ở thế giới này.
Lửa là trật tự hữu hình, là bút tích chúng thần lập khế ước với thế giới, là bằng chứng đại biểu "nền văn minh vẫn tồn tại" - Trong ngọn lửa đang cháy, vạn vật thay đổi đều sẽ để lại dấu ấn.
Nếu ở đây từng xảy ra một trận chiến cấp bậc siêu phàm, vậy thì trong ngọn lửa nhất định sẽ lưu lại những dấu vết tương ứng.
Sau khi mục sư bắt đầu bận rộn, Fanna lại quay trở lại trung tâm của tầng hầm, nhìn thi thể của dị đoan mặt trời đã chết đang nằm ở đó.
"Toàn thân có hàng chục chiếc xương bị gãy lìa, giống như bị một con trâu rừng lao như điên tới đâm trực diện, quả thật rất khó tưởng tượng là loại vũ khí như thế nào có thể gây ra hậu quả như vậy," Một quan nghiệm thi bên cạnh cho biết: “Đơn thuần là lực dã man công kích, vẫn chưa tìm thấy bất kỳ dấu vết pháp thuật nào."
"Lực dã man công kích... một lúc làm gãy mười mấy chiếc xương?" Fanna khẽ cau mày: "Đây là thứ gì? Lưu Tinh chùy có đường kính một mét sao?"
Quan nghiệm thi lắc đầu: "So với những thứ này, tro bụi bên đó còn khả nghi hơn."
Fanna đi đến cuối tầng hầm và nhìn thấy "tro bụi" mà người kia đang nói đến.
Trên mặt đất có một bộ quần áo hoàn chỉnh, giữa quần áo là tro bụi mịn màu đen xám, khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng đến - ở đây đã từng có một người nằm xuống.
"Không nghi ngờ gì nữa, đó là một loại lực lượng siêu phàm nào đó, phán đoán từ dấu vết có thể là một loại ngọn lửa dị biến," Fanna nhận định đơn giản, rồi nói với quan nghiệm thi bên cạnh: "Một ngọn lửa bình thường rất khó thiêu đốt một người thành tro bụi, mà quần áo vẫn còn nguyên vẹn sau khi bị đốt cháy như vậy."
“Trên vách tường có dấu hiệu bị đụng vào, tín đồ tà giáo này dường như đã bị một lực rất lớn đập vào tường trước, sau đó lại bị ngọn lửa thiêu rụi,” Một mục sư khác có mặt tại hiện trường cho biết: “Cả hiện trường chỉ có tín đồ tà giáo này bị lực lượng siêu phàm giết chết – hơn nữa còn là một loại lực lượng siêu phàm chưa từng thấy qua trước đây.”
"Ngoài ra, chúng tôi còn tìm thấy một chỗ trên mặt đất ở góc tầng hầm bị ăn mòn nghiêm trọng bởi một lực lượng không xác định, nhưng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ vật chất thật nào còn sót lại, đây cũng có thể là tác dụng của lực lượng siêu phàm."
“Đó có thể là pháp thuật do con người thi triển ra, hoặc cũng có thể là một vật thể dị thường,” Fanna thản nhiên nói: “Nơi này do thị dân báo cáo mới được phát hiện đúng không?
“Đúng vậy, một thị dân hăng hái nghe thấy tiếng động bất thường trong nhà máy bỏ hoang, đã báo cáo nơi này với quan trị an và thủ vệ đang thay ca trên phố vào lúc ngày đêm giao nhau,” Mục sư bên cạnh gật đầu nói: “Những tín đồ tà giáo này kỳ thực rất thận trọng, bọn họ xóa sạch dấu vết hoạt động sau khi tiến vào thành bang, đồng thời lẻn thành công vào thành khu hạ và chưa bao giờ bị phát hiện. Nếu không phải trận tập kích này, sợ là bọn họ vẫn có thể ẩn núp tiếp."
"Bây giờ bại lộ ra một hang ổ, điều đó có nghĩa là có thể còn có rất nhiều cái đang ẩn trong bóng tối," Fanna trầm giọng nói: "Cống ngầm và ngõ hẻm ở thành khu hạ là trọng điểm điều tra và kiểm soát trong khoảng thời gian này, phải..."
Nàng ta vừa nói được phân nửa, đột nhiên từ bên cạnh một thủ vệ cầm thứ gì đó vội vã chạy tới: "Thẩm phán quan, ngài nhìn cái này!"
Fanna lập tức ngẩng đầu nhìn lại và thấy người thủ vệ đó đang bưng một cái khay nhỏ, trong khay là vài viên đạn đồng dính máu và hơi biến dạng.
"Chúng tôi tìm thấy hai khẩu súng lục ổ quay từng nổ súng tại hiện trường, mấy viên đạn này hẳn là được bắn ra từ hai khẩu súng đó," Người thủ vệ báo cáo: "Máu trên viên đạn rất có thể đến từ kẻ tấn công!"
Ánh mắt của Fanna rơi vào mấy viên đạn đó, đầu tiên là chú ý đến tình hình biến dạng của viên đạn - Viên đạn dính máu, tức là chúng từng bắn vào thân thể bằng xương bằng thịt, nhưng mà tình trạng đầu đạn bị co lại và biến dạng... Nó hoàn toàn không phải là kết quả của thịt mềm mỏng manh.
Trừ khi mỗi phát đạn đều găm chính xác vào xương, hoặc... người trúng đạn có cơ thể cực kỳ cường tráng.
Hơn nữa làm thế nào mà những viên đạn đã bắn vào cơ thể con người lại rớt lại tại hiện trường?
Fana cân nhắc kỹ lưỡng một lúc, cho rằng chỉ có hai khả năng xảy ra: Hoặc là kẻ tấn công tự thực hiện mổ lấy đạn ngay tại hiện trường; Hoặc là kẻ tấn công có năng lực thể chất đặc biệt, dựa vào thân xác cường tráng "đẩy" đạn ra khỏi cơ thể.
Mà bất kể khả năng nào, đều có một điều rất rõ ràng: Kẻ tấn công mạnh mẽ đã hạ gục tất cả những tín đồ tà giáo ở đây không chút do dự mặc dù bị bắn mấy phát vào người, đồng thời sau khi sự việc kết thúc cũng khá bình tĩnh lấy ra những viên đạn trong cơ thể.
Fanna nhìn vào hai tay mình.
Nàng ta có thể làm loại chuyện này, nhưng cũng bởi vì bản thân có thể làm được, nàng ta mới biết rõ phàm nhân bình thường có thân xác máu thịt sẽ khó khăn như thế nào đối với điều này.
“Kẻ đã giết chết những tín đồ tà giáo này chắc có lẽ là một người siêu phàm có một cơ thể cực kỳ cường tráng, vũ khí được sử dụng là một loại vũ khí cùn kiểu lớn nào đó,” Trong đầu đã có suy tính, Fanna quay lại nói với một tùy tùng theo sau: "Đối phương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ý chí ngoan cường, cực kỳ cường tráng. Xem xét vũ khí sử dụng, vóc người hẳn cũng phải rất cao, đồng thời có thể nắm giữ một loại lực lượng về lửa. Phán đoán sơ bộ có quan hệ thù địch với dị đoan mặt trời, nhưng tạm thời không thể chắc rằng liệu có đứng về phía chúng ta bên này hay không...”
"Thông báo cho thủ vệ và quan trị an các cấp, trong thời gian sắp tới chú ý đến các đối tượng phù hợp với những đặc trưng mô tả trên. Một khi phát hiện mục tiêu nghi ngờ thì ưu tiên báo cáo, không được tùy tiện tiếp cận."
Thủ vệ đảm nhiệm chức tùy tùng lập tức cúi đầu: "Rõ, Thẩm phán quan."
Fanna nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu đã phác họa đại khái ra được dáng dấp của kẻ tấn công tại hiện trường hội nghị náo loạn có thể trông như thế nào: Một tráng hán cao hai mét vung Lang Nha bổng hoặc Lưu Tinh chùy khổng lồ, võ nghệ siêu quần, bình tĩnh ngoan cường, còn có thể triệu hồi ngọn lửa.
Sơ lược đôi nét hẳn là như vậy.
...
Duncan mỉm cười tiễn vị khách hàng thứ hai, nhìn vị phu nhân mập mạp đang chậm rãi bước đi đó, tâm trạng khá vui.
Vị phu nhân đó được xem là khách quen của tiệm này, hôm nay bà ta vừa ý một cặp bình hoa, muốn dùng làm quà tặng cho người hàng xóm mới.
Chiếc bình đó là hàng nhập từ chợ đầu mối, mặc dù ngày sản xuất là tuần trước nhưng cách nay đã có lịch sử 800 năm, giá ban đầu hơn 200.000 sola, giảm giá 26%, còn tặng thêm một cặp tượng đá từ thời đại Vương triều Solander được làm từ thứ Tư tuần trước.
Khách hàng cũ biết đồ là giả, nhưng từ đầu đến cuối đều cho rằng chủ tiệm Duncan là thật.
Sau khi ném một vài tờ tiền nhàu nát vào ngăn kéo, Duncan ngồi lại phía sau quầy, cảm thấy tâm trạng nóng nảy hơi có vẻ lắng lại.
Ít nhất thì hiện tại, mở bán cửa tiệm đồ cổ này được cho là một chuyện mới lạ và thú vị đối với anh.
Tất nhiên, dựa vào việc làm ăn nhỏ lẻ này kiếm tiền thực sự có hạn. Lợi nhuận từ việc bán hai bình hoa kèm hai đồ trang trí chỉ hơn sáu sola, mà cả buổi trôi qua cũng chỉ có hai vị khách đến cửa tiệm này của anh - Anh không biết "lưu lượng khách hàng" thường được coi là bao nhiêu, nhưng rõ ràng không có triển vọng như báo cáo các tín đồ tà giáo.
Duncan phân một phần tinh thần và thể lực, chú ý đến tình hình của Aye bên đó.
Con chim bồ câu đang bay là là qua vùng trời khu phố thứ tư, đáng tiếc là lá bùa hộ mệnh mặt trời cột trên lưng nó cho đến giờ vẫn không có phản ứng gì.
Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường – tuy nói rằng hiện tại có rất nhiều tín đồ tà giáo tràn vào thành bang Phổ Lan Đức, nhưng cũng không ngờ đến mức có thể rầm rộ khắp nơi, thêm nữa bọn họ sẽ cố ý phân tán hành động, ẩn nấp ở mọi ngóc ngách bị lãng quên bên trong, muốn phát hiện hiển nhiên là không dễ.
Đi săn mà, thứ cần thiết là tính nhẫn nại.
Duncan ung dung tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này, phân tinh lực chú ý đến chiều hướng của con chim bồ câu đồng thời lại thỉnh thoảng chú ý một chút đến tình hình của Thất Hương Hào bên kia, hoặc điều khiển cơ thể mình trên tàu đi dạo quanh boong tàu, quan sát cảnh tượng kỳ dị Alice đánh nhau với những thứ ly kỳ cổ quái trên tàu sau đó bị truy đuổi ôm đầu chạy loạn xạ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống tuyệt vời này cũng không tồi.
Ngay tại lúc này, một hồi chuông lanh lảnh vui tai đột nhiên từ hướng cửa truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ đang nhàn nhã của anh.
"Hoan nghênh ghé đến."
Duncan vừa thuận miệng nói ra một câu, vừa ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thì thấy một lão tiên sinh tóc hoa râm đang đẩy cửa bước vào.
Đây là một vị lão tiên sinh ăn mặc rất chỉnh tề, áo khoác ngoài màu nâu sẫm mới tinh gọn gàng sạch sẽ, chân đi giày da bóng loáng, trên tay cầm một cây gậy đen không nhìn ra chất liệu, tóc và nơ cài trên cổ đều rất tỉ mỉ.
Nhìn không giống như trang phục sẽ xuất hiện ở thành khu hạ, ngược lại giống một người thể diện ở Khu phố Thập Tự, thậm chí ở thành khu thượng hơn.
Duncan không hề biết đến cái gọi là "người thể diện" ở thế giới này, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra rằng vị lão tiên sinh này không phải là một khách hàng tầm thường.
“Nhìn trúng món nào chưa?” Anh cười lên, ra dáng một chủ cửa tiệm đồ cổ thực thụ: “Có duyên thì mang đi thôi.”