Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 88 - Chương: 88

Chương: 88

Lão tiên sinh bước vào cửa tiệm đồ cổ này, tò mò quan sát đồ đạc xung quanh, tủ kính cũ kỹ, kệ hàng bằng sắt rẻ tiền cùng những món "đồ cổ" gần như bày đại ra đó, dường như phản ánh hoàn toàn định vị của cửa tiệm này:

Trong toàn bộ cửa tiệm ngoài tiền thu vào là thật, không có món nào không giả.

Nhưng ngay cả như vậy, lão thân sĩ ăn mặc hoàn toàn không giống một thị dân tầm thường ở thành khu hạ này vẫn quan sát đồ vật trong cửa tiệm một cách đầy thích thú, cho đến khi giọng nói của Duncan từ hướng quầy vang lên, ông ta cuối cùng mới chuyển tầm mắt qua.

"Một cách nói rất thú vị," Lão tiên sinh cười: "Mang theo thứ hữu duyên đi... vứt bỏ thứ không nói đến, đây vốn là một câu nói rất đẹp."

“Thực ra chỉ có duyên thôi là chưa đủ, còn phải có tiền,” Duncan cũng cười đáp lại: “May cái những thứ ở đây đều không đắt - có muốn thứ gì không?”

"À... Tôi không đến để mua đồ," Lão tiên sinh há miệng một cái: "Thực ra..."

Kết quả, bên này ông ta còn chưa kịp nói xong, bên kia Duncan đã nhiệt tình tiếp lời: "Mua hay không xem thôi cũng được mà, có lẽ sẽ có thứ lọt vào mắt thì sao?"

Trên khuôn mặt của lão tiên sinh bất giác hiện lên một chút bất lực: "Chỗ ông đây... mọi thứ đều là giả à."

“Đúng vậy,” Duncan nói như chuyện đương nhiên: “Liệu đồ thật có thể được đặt ở đây không - cửa tiệm này của tôi thậm chí còn không có cửa chống trộm, chỉ khiến kẻ trộm trở tay không kịp thôi."

Da mặt lão tiên sinh rõ ràng là giật giật, chắc có lẽ không ngờ chủ cửa tiệm đồ cổ bán đồ giả trước mặt lại có tâm thái thản nhiên như vậy, thật sự nghẹn ngào vài giây rồi mới lên tiếng: "... Chuyện đó..."

"Người giỏi thuyết phục chính mình thì coi chỗ này của tôi là tiệm đồ cổ, mưu cầu thỏa mãn bản thân; người theo chủ nghĩa hiện thực thì coi chỗ này của tôi là tiệm tạp hóa, mưu cầu đồ tốt giá rẻ; người vừa nhìn nhận thực tế lại muốn dối gạt chính mình thì tôi chỉ chúc mừng hắn đã phát hiện gạch vàng trong đống rác, cả cửa tiệm chỉ có một món hàng thật còn bị hắn gặp phải, cực kỳ có duyên – Dù sao tiêu xài ba mươi hay năm mươi chủ yếu cũng là vì vui vẻ, ông ở chỗ tôi đây dù tiêu xài lớn đến đâu cũng không thể vượt quá 100, còn có thể nhận được sự kết tinh của ngành công nghiệp hiện đại, suy nghĩ một chút có phải khá có lợi không?”

Lão tiên sinh ngây người lắng nghe lý luận cùn của Duncan, có lẽ bởi vì thường thường không có kinh nghiệm xã giao trong lĩnh vực này, cho nên bỗng chốc có chút không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của ông ta đột nhiên rơi vào một góc xó bên cạnh quầy, nét biểu cảm trên mặt hơi thay đổi.

Duncan vốn đang nghiêm túc chìm đắm trong thú vui kinh doanh, lúc này để ý thấy sự thay đổi trong ánh mắt của lão tiên sinh, trong lòng khẽ giật mình, ngay sau đó chợt nghĩ tới điều gì đó, nhưng anh còn chưa kịp cất tiếng thì đã thấy lão tiên sinh vươn tay chỉ về phía góc xó: "Thứ này..."

Giữa đống đồ linh tinh, ông ta tìm thấy một con dao găm kiểu cổ nhưng được bảo quản cực kỳ tốt.

Anh lấy con dao găm ra.

Đó là đồ cũ mang đến từ Thất Hương Hào được Duncan giấu trong đống đồ lặt vặt trước đó — một trong hai món hàng thật duy nhất trong toàn bộ cửa tiệm đồ cổ.

Món còn lại là đạn đại bác bằng gang được đặt sâu hơn trong đống đồ lặt vặt.

Ban đầu, Duncan còn muốn chuyển hướng sự chú ý của lão tiên sinh, nhưng ngay sau đó anh nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của người kia và thần thái chuyên nghiệp khi xem xét các đường vân của bao dao găm của ông ta, ngay lập tức ý thức được một điều:

Vị lão tiên sinh này có thể là một "nhân sĩ chuyên nghiệp".

Duncan cau mày và liếc nhìn con dao găm.

Thực ra không phải là chuyện lớn lao gì – món đồ này không phải là vật phẩm siêu phàm, cũng không mang theo "đặc sản trên biển" như lời nguyền rủa hay ô nhiễm các loại. Tuy là thứ được mang đến từ Thất Hương Hào, nhưng về bản chất nó cũng không khác gì “đồ cổ” bình thường.

Đối với một món đồ bình thường không có gì hiếm lạ, nếu anh phản ứng quá lố ngược lại sẽ không bình thường.

"Thứ này..." Lão tiên sinh lại lặp lại lần nữa, ông ta ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn Duncan: "Cũng là 'hàng hóa' trong cửa tiệm?"

Lời nói của vị thân sĩ này rất hoa mỹ, nhưng ý nghĩa đằng sau những lời nói đó lại khá rõ ràng: Trong đống hàng giả này của ông sao lại có lộn một món hàng thật? Sơ xuất trong công việc chăng?

Khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, Duncan liền đoán được đây là một người thạo nghề, lúc này bản thân giả vờ ngu ngốc không biết phân biệt hàng sẽ không đúng đắn lắm, thay vào đó nên thừa nhận đúng mực. Thế là anh thu lại nụ cười và quay sang mang theo chút cao thâm khó lường: "Ông xem, đây không phải đã gặp phải thứ có duyên rồi sao?"

Ngay sau đó, anh hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc: "Hầu hết các mặt hàng trong cửa tiệm đều được giảm giá, trừ một số ít, chẳng hạn như món đồ trên tay ông đây."

Lão tiên sinh lập tức quay đầu đảo mắt nhìn các kệ hàng, liếc nhìn những món “hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại” có giá mấy trăm ngàn giảm xuống còn mấy chục ngàn, cũng không biết nghĩ gì, nhất thời cảm thấy cửa tiệm đồ cổ tưởng chừng như lụi bại dọa người này có chút thần bí và thú vị. Ông cẩn thận đặt con dao găm lên quầy, dường như đang định hỏi giá, nhưng lúc này đột nhiên có một hồi chuông vang lên từ cửa, làm gián đoạn động tác của ông.

Duncan ngẩng đầu nhìn về phía cửa cửa tiệm thì thấy bóng dáng của Nina.

“Chú Duncan, cháu về rồi!” Nina vừa vào cửa đã gọi về hướng quầy cũng không hề ngẩng đầu lên: “Thầy Morris đến chưa chú?”

"Không thấy," Duncan liếc nhìn vào bên trong cửa tiệm: "Chú đang tiếp..."

Anh chưa kịp nói xong liền thấy lão tiên sinh trước mặt ho khan hai tiếng, rồi lại giơ ngón tay chỉ vào chính mình: "Tôi tên là Morris."

Duncan: "...?"

“Thầy Morris!” Nina lúc này cũng đã nhìn thấy lão thân sĩ trước quầy, lập tức thốt lên kinh ngạc, ngay sau đó trở nên căng thẳng rõ ràng như mọi học sinh đụng mặt giáo viên sau giờ học, đứng thẳng tắp: "Chào buổi chiều!"

Duncan nhìn Nina rồi lại nhìn lão tiên sinh trước mặt, ánh mắt đảo qua đảo lại hai lần, cảm thấy bầu không khí cuối cùng trở nên gượng gạo.

"Ngay từ đầu tôi đã muốn tự giới thiệu mình," Lão tiên sinh bất đắc dĩ giang hai tay ra: "Chưa kịp mở miệng đã bị ông ngắt lời, sau đó ông bắt đầu giới thiệu những món đồ trong cửa tiệm cho tôi..."

Nina lúc này cũng nhận ra chuyện gì xảy ra, lập tức chú ý tới con dao găm xỉn màu trên quầy, nhanh chóng tiến tới hai bước: "Thầy à, thầy đừng mua! Trong cửa tiệm của nhà em toàn là đồ giả!"

Duncan liếc nhìn cô nương này bằng ánh mắt cổ quái, thầm nghĩ đứa trẻ này sao mà thành thật như vậy, đứng trước mặt giáo viên chưa đầy một giây đã bán đứng nội tình của nhà mình rồi - mặc dù với mức độ hàng hóa trong cửa tiệm này và ánh mắt của chuyên gia lịch sử Morris này, cô có bán hay không bán cũng không khác biệt gì...

Nhưng ở phía bên kia, ông Morris lại lắc đầu sau khi nghe Nina nói và đưa ngón tay chỉ vào con dao găm trên quầy: "Món này là thật đấy."

Nina sững sờ: "... Hả?"

"Con dao găm này hẳn là xuất xứ từ một thế kỷ trước. Nó là một trong những loại dao găm công cụ ưa thích của thủy thủ ở các thành bang trung bộ như Phổ Lan Đức và Lensa vào thời điểm đó. Tuy nhiên, do xưởng chế tạo phá sản và nguyên do dễ bị sóng gió ăn mòn khi ra biển của món hàng, hiện nay rất hiếm tồn tại trên thế giới và đại đa số đều có tình trạng hỏng hóc..."

Morris nói, một bên cẩn thận cầm con dao găm trên quầy lên, rút ra và tiếp tục nói với giọng điệu thán phục: "Tôi... tôi chưa từng thấy qua con dao nào được bảo quản tốt như vậy. Nó quả thật giống như cách đây không lâu vẫn còn sử dụng bình thường, lưỡi dao sắc bén có thể trượt qua giấy, toàn thân không chút tỳ vết..."

"Nó còn kèm theo bao dao nguyên vẹn nữa," Duncan ở một bên bổ sung thêm: "Nếu nhìn kỹ, ông sẽ để ý thấy cả khóa ở mặt sau của bao dao đều nguyên vẹn."

Morris vừa nghe vậy, nhanh chóng kiểm tra cẩn thận bao dao và phụ kiện của con dao găm, vẻ kinh ngạc trong mắt càng sâu sắc hơn: "Điều này... vừa rồi tôi quả thật không để ý tới... Trời ạ! Thứ này quả giống vừa mới được lấy ra từ túi của một cựu thủy thủ đến từ thế kỷ trước! Nếu không phải đủ tự tin vào mắt mình, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng đây là một món hàng nhái đáng kinh ngạc… Nhưng cả hoa văn ở chỗ tiếp giáp cán dao và tỳ vết đặc thù ở cuối tay cầm đều...."

Nói đến đây ông đột nhiên thắc mắc, ngẩng đầu nhìn Duncan, rồi lại nhìn Nina bên cạnh, vị chuyên gia lịch sử này lại trở nên không tự tin: "Thật sự không phải là hàng nhái?"

Nina nghe vậy vội vàng xua tay: "Chú không thể mô phỏng ra thứ gì giống thật như vậy..."

Mí mắt Duncan giật giật, nhìn cháu gái của mình: "Lên lầu làm bài tập đi!"

Nina sửng sốt một chút: "Hôm nay cháu không có bài tập về nhà..."

"Vậy thì đi đọc sách!"

Nina lè lưỡi một cái và bước chậm rãi về phía cầu thang, nhưng bước hai bước lại quay đầu lại liếc nhìn giáo viên lịch sử của mình: "Thầy Morris, thầy đừng quên rằng thầy đến đây để thăm nhà đó..."

“Tất nhiên, thầy có rất nhiều chuyện để nói với Duncan tiên sinh,” Morris nói với vẻ mặt tươi cười, mặt mày lão tiên sinh trông rất rạng rỡ: “Em cứ việc lên lầu đọc sách đi – yên tâm đi, thầy sẽ không kiện cáo học trò của mình sau lưng đâu."

Nina nghi ngờ nhìn chú Duncan và giáo viên của mình - cô dường như không nghĩ tới chuyến “thăm nhà” này lại bắt đầu theo cách như vậy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, không hiểu vì sao, cô lại đột nhiên nở rộ nụ cười.

Cô gái chạy nhanh lên cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment