Thấy Nina nhanh nhảu chạy khẽ khàng lên lầu, Duncan nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có chút bối rối gãi gãi đầu: "Con bé này cười ngây ngô gì vậy chứ..."
Sau đó anh liền nghe thấy giọng nói của lão tiên sinh Morris truyền đến từ quầy: "Thành thật mà nói, ông rất khác với trong ấn tượng của tôi, Duncan tiên sinh."
“Rất khác?” Duncan nhướng mày: “Ông có ấn tượng về tôi ra sao?”
Vừa nói, anh vừa đi vòng ra từ phía sau quầy, treo tấm biển "tạm nghỉ bán" lên cửa, rồi lại dời một chiếc ghế đặt bên cạnh quầy - Sau khi xác nhận đối phương là giáo viên tới thăm nhà mà không phải là khách hàng thông thường, tiếp tục để người ta đứng mãi hiển nhiên là không thích hợp.
“Cảm ơn,” Morris gật đầu nói cảm ơn, nhìn về hướng Duncan sau khi ngồi vào ghế, trên khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa và nho nhã: “Tôi chưa từng gặp ông, nhưng tôi có nghe nói qua từ một số nguồn tin… Tình cảnh gia đình của Nina. Thứ cho tôi thất lễ, nhưng theo những tin đồn mà tôi nghe được, Nina có một người chú nghiện rượu, cờ bạc và nóng tính, đứa trẻ đó sống trong một bầu không khí gia đình tồi tệ đến mức cô bé thậm chí gần như không có bạn ở trường - những học sinh khác đều không quá muốn kết giao với cô bé."
Duncan đang pha cà phê ở một bên, sau khi nghe được lời của Morris, động tác của anh vô thức dừng lại trong hai giây, sau đó mới thong thả hoàn thành công việc trong tay, anh bưng hai tách cà phê trở lại trước quầy, đưa một tách trong đó cho ông lão: "Hy vọng ông không chê đồ rẻ tiền ở chỗ tôi - Cà phê ngon nhất ở thành khu hạ cũng chỉ đến mức này."
Anh ngồi xuống đối diện với ông lão, mỗi người bưng một tách cà phê nóng hổi, con dao găm cũ kỹ được đặt giữa hai người, nhưng sự chú ý của đôi bên lúc này hiển nhiên đều tạm thời không đặt vào nó.
“Nói đúng ra… những tin đồn này đều là thật,” Duncan chậm rãi nói: “Trước đây tôi từng mắc một căn bệnh, à, một căn bệnh khá nghiêm trọng – trong trường hợp thuốc giảm đau không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào rượu mạnh để làm tê liệt dây thần kinh; đó là những ngày tháng sa sút tinh thần, bất hạnh một điều đó cũng vừa khéo là mấy năm quan trọng trong thời kỳ thanh xuân của Nina; bây giờ có vẻ như điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến con bé hơn những gì tôi tưởng."
Morris nghiêm túc quan sát Duncan, một lúc lâu sau mới trầm ngâm lên tiếng: "Là như vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy ông không giống như một người vừa bước ra khỏi giai đoạn sa sút tinh thần – mà càng giống như một một thân sĩ chưa từng sa sút tinh thần và luôn sống rất tích cực và lạc quan; sự nhanh trí và hài hước của ông khi nói chuyện với người khác đâu có giống từng bị ảnh hưởng bởi rượu cồn.
Nói rồi ông nhấp một ngụm cà phê trong tách, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về tách cà phê, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu: "Tôi nghĩ tôi nhìn người khá chính xác."
“Có lẽ chỉ là tôi điều chỉnh tâm tính khá nhanh thôi,” Duncan cười lên, giọng điệu hết sức thản nhiên - anh phải thừa nhận rằng ông lão này quả thật nhìn người rất chính xác, nhưng anh tin rằng dù mắt có chính xác đến đâu thì cũng không thể nhìn ra những bí mật trong thân xác này của mình, vì vậy không hề hoảng hốt: "Nina đã sắp trưởng thành, tôi là người giám hộ duy nhất của con bé, tôi phải thể hiện một chút tinh thần trách nhiệm."
"... Dù nói thế nào thì đây cũng là một chuyện tốt đối với đứa trẻ đó," Morris liếc nhìn Duncan một cái nhìn sâu sắc: "Cô bé đang trong giai đoạn học tập quan trọng, mặc dù rất nhiều người đều nói rằng sau khi tốt nghiệp trung học công lập cũng chỉ có thể đến nhà máy vặn bu lông ốc vít, nhưng bọn họ luôn bỏ qua một điều: Bản thân tri thức chính là một món tài sản quý báu, nó luôn sẽ thể hiện ra mặt ý nghĩa của nó vào một ngày nào đó trong cuộc đời ông một cách bất chợt, mà đó thường là thời điểm sau khi ông đã không còn cơ hội quay trở lại trường học."
Lão tiên sinh nói rồi, lắc đầu: "Đáng tiếc là hầu hết các bậc gia trưởng tôi từng giao hảo đều không đồng ý với điều này - trọng tâm của họ đều đặt ở việc để con em mình mau sớm tốt nghiệp và tìm được việc làm."
Duncan nghe tới đây thì nhất thời cảm thấy thân thiết: Lời này của lão tiên sinh anh rất quen! Khi còn là một giáo viên, anh cũng thường nói những điều tương tự với học sinh hoặc phụ huynh học sinh, nhưng không ai nghe anh...
Tuy nhiên, anh nhanh chóng kiềm chế tâm lý “ý kiến gặp nhau” này, suy tư một chút đến môi trường hiện tại của mình, anh khẽ lắc đầu:
"Bởi vì nơi đây là thành khu hạ, Morris tiên sinh - Quan điểm của ông thực sự sáng suốt và nhìn xa trông rộng, nhưng hầu hết những người ở đây thực sự rất cần thanh toán các hóa đơn của tháng trước càng sớm càng tốt, ông không thể vì điều này mà nói rằng tầm nhìn của họ không đủ xa rộng."
“Quả là như vậy, nhiều người kỳ thực cũng muốn nhìn ra xa, nhưng những bức tường cao trong cuộc sống sẽ luôn cản tầm nhìn của chúng ta hướng đến tầm nhìn xa hơn,” Lão tiên sinh cảm thán: “Xin lỗi, ngâm lâu trong sách sẽ luôn không đế ý những vấn đề thực tế trong cuộc sống… Ông là một người rất giỏi suy tính, xem ra một số lo lắng của tôi là không cần thiết.”
“Lo lắng?” Duncan cau mày: “Nhắc tới, gần đây Nina đã xảy ra vấn đề gì ở trường rồi sao? Thành tích của con bế đã giảm sút rồi?”
"Thành tích của cô bé vẫn luôn rất tốt, nhưng gần đây... cô bé quả thật có hơi mất tập trung," Morris cân nhắc câu từ: "Cô bé thất thần trong lớp, ngủ trong tiết tự học, còn bị phân tâm trong giờ thí nghiệm – Trong tiết hóa học tuần trước, cô bé thậm chí đã đốt đài thí nghiệm. Đây đều là tình huống chưa từng xảy ra trước đây... ít nhất là chưa bao giờ xảy ra ở cô bé. "
Nói đến đây, lão tiên sinh dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: "Trong bài kiểm tra hai ngày trước, thành tích của cô bé ngược lại cũng không hề giảm, nhưng nếu tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, rất khó để nói thành tích lúc tốt nghiệp của cô bé sẽ ra sao – Tuy rằng nói đầu ra có thể lựa chọn sau khi tốt nghiệp trung học công lập thực sự rất hạn chế, nhưng việc lắp ráp máy móc trong một nhà máy ở thành khu hạ không hề giống như việc duy trì một lõi hơi nước trong giáo đường ở thành khu thượng. Thân là người giám hộ của Nina, ông nên chú tâm đến."
“Gần đây Nina thường thất thần và phân tâm lúc học?” Duncan cau mày: “Con bé trái lại không nói với tôi về chuyện ở phương diện này…”
“Những cô bé ở độ tuổi này, chắc chắn sẽ không nói quá nhiều với ông đâu,” Morris lắc đầu: “Mới đầu tôi còn cho là trong nhà đã xảy ra chuyện gì, hoặc gần đây 'người chú nghiện rượu' của cô bé đã làm ra chuyện gì, mới ảnh hưởng đến trạng thái của cô bé ở trường, vì vậy mới đến thực hiện chuyến thăm nhà lần này, nhưng bây giờ có vẻ như... không phải nguyên do ở mặt này."
Duncan nhất thời không nói gì, chỉ nghiêm túc nhớ lại xem Nina có biểu hiện nào khác thường trước mặt mình mấy ngày nay hay không và nhớ lại thói quen sinh hoạt hàng ngày của Nina. Morris thì qua mấy giây sau lại hỏi: "Ông là người hiểu rõ cô bé nhất, đứa trẻ đó gần đây có điều gì khác thường không? Chẳng hạn như, nghỉ ngơi không được tốt, sức khỏe không được tốt đại loại vậy?"
Duncan suy tư hồi lâu, chỉ có thể giang hai tay ra: "... Nói ra thật hổ thẹn, tôi không nghĩ ra câu trả lời."
Anh không nghĩ ra câu trả lời - một tuần lễ trước anh thậm chí còn chưa quen biết Nina nữa! Làm sao anh biết được đứa trẻ đó gần đây có thay đổi gì so với trước đây?
Morris dường như cũng không quá bất ngờ đối với câu trả lời của Duncan, điều này rất có thể do ông đã hạ thấp kỳ vọng đối với "Chú của Nina" theo những lời đồn đại trước khi đến, vì vậy lúc này ông cũng chỉ nói một câu theo thông lệ: "Ông nên chú ý hơn đến cô bé - đặc biệt là đối với một cô bé ở độ tuổi này, chỉ hỗ trợ đời sống vật chất là không đủ."
Duncan vừa nghe thấy điều này, trong đầu chợt dâng lên một ý nghĩ: "Có khi nào con bé đang yêu?"
Nói thẳng ra, ý nghĩ này ít nhiều nằm ngoài kinh nghiệm của "Chu Minh" với tư cách là một giáo sư nhân dân...
Morris lại biểu hiện rất lạ sau khi nghe thấy điều này, ông lão nhìn Duncan bằng ánh mắt kỳ lạ: "Đó là trường nữ sinh..."
Duncan suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: "Trường nữ sinh cũng có thể mà."
Morris hơi trợn to hai mắt.
Vị lão tiên sinh trước sau luôn một lòng say đắm với học thuật đã bị chấn động mạnh!
“Khụ, được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi,” Duncan biết rằng chủ đề này có thể hơi lạc đề khi nhìn thấy phản ứng của ông lão, vội ho khan hai tiếng để cắt ngang sự bối rối: “Tôi sẽ nói chuyện tử tế với Nina... con bé hẳn sẽ sẵn lòng nói với tôi."
“À… ồ, tất nhiên rồi,” Lúc này lão tiên sinh mới phản ứng lại, ông ta dường như vẫn còn đang đắm chìm trong một cú sốc nào đó, giọng nói dường như chậm hơn nửa nhịp: “Theo tôi biết thì… Nina là một đứa trẻ rất thẳng thắn và trung thực, ông hãy từ từ mà nói chuyện với cô bé, cô bé hẳn sẽ không quá chống đối."
Duncan gật đầu: "Ngoài chuyện này ra còn tình hình gì nữa không? Gần đây Nina ở trường có chuyện gì bất thường khác không?"
“Ngoài phân tâm xuất thần và lơ đễnh ra ngược lại cũng không có gì,” Lão tiên sinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hôm nay tôi đến thực ra chủ yếu để nói về chuyện này, nhân tiện tìm hiểu một chút về gia cảnh thực sự của cô bé... Đúng rồi, nói tới chuyện này, cha mẹ của Nina là bởi vì..."
“Sự cố mười một năm trước,” Duncan nói: “Hồ sơ chính thức có vụ việc này, nhà máy hóa chất ở Khu phố 6 bị rò rỉ.”
"Thì ra là như vậy," Lão tiên sinh thở dài: "Tôi nhớ sự cố này, khi đó tôi và con gái tôi vừa hay ở gần Khu phố Thập Tự, khi nhà máy hóa chất bị rò rỉ động tĩnh rất lớn, những người bị ảnh hưởng thậm chí còn đổ xô đến sát biên giới thành khu thượng... Điều tra sau sự việc còn nói đêm đó có rất nhiều tín đồ tà giáo nhân cơ hội gây rối, nhà máy hóa chất cũng do bọn họ phá hủy..."
Duncan chấn động trong lòng, thản nhiên nói một cách bình tĩnh: "Đêm đó ở thành khu hạ có phải còn xảy ra một vụ hỏa hoạn không?"
"Hỏa hoạn? Tôi không nhớ có vụ hỏa hoạn nào," Morris cau mày: "Ông nhớ nhầm rồi thì phải?"
"... Xem ra là tôi đã nhớ nhầm," Duncan day day trán, cười nói: "Tôi thực sự nên tránh xa rượu."