Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 93 - Chương: 93

Chương: 93

Duncan nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và tâm thái để trông bản thân không giống như một "người dị bang" có thường thức thác loạn, thế nhưng cảm xúc của anh lại không thể lắng xuống, như sóng gió kinh hoàng trào dâng không ngừng.

Sự thật chứng minh rằng khi bạn đột nhiên đến một thế giới kỳ quỷ và dị thường, trong những ngày đầu tiên, bất kể khả năng thích nghi mạnh đến đâu và ngụy trang giỏi đến cỡ nào, bất cứ lúc cũng có thể đơ ra trước thế giới quan của người dân địa phương trên một số “thường thức” bình thường không có gì lạ – Kiến thức lịch sử thông thường có thể được học một cách hệ thống, còn những kiến thức chuyên môn khó không cần để ý đến trong cuộc sống, mà chỉ là “thường thức”, đó sẽ là thức khiến bạn phải thốt lên cảm thán khi đụng vào nó.

*Thường thức: kiến thức thông thường, sự hiểu biết thông thường hay lẽ thường tình.

Trên bầu trời của thế giới này không có quần tinh, đây là lẽ thường tình.

Bầu trời đầy sao của thế giới này nằm trong biển sâu, nơi giáp giới giữa Linh giới và biển sâu tĩnh mịch, đây cũng là lẽ thường tình.

Đối với điểm thứ hai của cái gọi là "thường thức" này, Duncan chỉ có thể chửi thề.

Anh chưa bao giờ tiếp xúc qua lĩnh vực này, cũng chưa từng đạt đến độ sâu này - Anh từng lái Thất Hương Hào đến sâu thẳm của Linh giới, cũng đã nhìn thấy ánh sáng hỗn loạn rò rỉ từ không gian thứ dưới đáy cabin của Thất Hương Hào, nhưng chưa bao giờ thấy qua "bầu trời đầy sao" giữa biển sâu tĩnh mịch và Linh giới... Đây tình cờ là "điểm mù" nhận thức của anh cho đến nay.

Anh vừa ứng phó với cuộc trò chuyện của Morris, vừa suy nghĩ nhanh trong đầu.

Quần tinh... ẩn dưới đáy biển sâu thẳm... Đây sẽ là một quang cảnh ly kỳ cổ quái ra sao? Cái gọi là "bầu trời đầy sao" mà Morris đề cập đến có giống với "bầu trời đầy sao" mà anh biết không? Nơi giáp giới giữa Linh giới và biển sâu tĩnh mịch đến tột cùng có hình thái thế nào? Nơi đó là đại dương sâu hơn và tối hơn? Hay chỉ là một cấu trúc không gian đặc biệt bị đội cho cái tên đại dương?

Chẳng biết tại sao, Duncan đột nhiên nghĩ đến cô gái tên Shirley đó, cùng với sủng vật kiêm vũ khí "A Cẩu" như hình với bóng của cô ta.

A Cẩu là một con "chó săn biển sâu", theo cách nói của thế giới này, đó là một loại "ác ma" được triệu hồi từ độ sâu sâu thẳm đến thế giới hiện thực.

Duncan không thể tưởng tượng được một con chó săn hài cốt như vậy có cấu tạo sinh lý như thế nào, nhưng từ vẻ ngoài của nó, rõ ràng nó không phải là một "động vật thủy sinh"... Vậy thì có thể mạnh dạn suy đoán rằng cái gọi là "biển sâu tĩnh mịch" cũng không nhất định phải là "biển".

Đó có thể là một không gian kỳ dị vô cùng rộng lớn, hơn nữa... được bao bọc bởi bầu trời đầy sao.

Trong đầu Duncan phác họa ra một mô hình không gian có thể có của biển sâu tĩnh mịch, Morris nhận thấy chủ tiệm đồ cổ trước mặt đột nhiên hơi lơ đễnh, vị lão tiên sinh này tò mò nhìn Duncan: “Liên quan đến tinh tượng học, lẽ nào ông cũng có xem qua?”

"Tôi chỉ là... có chút hứng thú," Duncan nhếch mép, nghĩ bụng sau khi bản thân chấp nhận sự thật thế giới này không có bầu trời đầy sao, lúc này đột nhiên lại nghe thấy ba từ "tinh tượng học", cảm giác đó thật đúng là kỳ diệu không bình thường: "Bầu trời đầy sao ẩn ở một nơi sâu thẳm như vậy... muốn thăm dò nó cũng không dễ dàng gì."

"Đó đương nhiên là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng may mà chúng ta cũng có thể quan sát hình chiếu của bầu trời đầy sao thông qua một số phương tiện khoa học gián tiếp - điều này nên cảm ơn sự tiến bộ của thiết bị công nghệ, sau sự xuất hiện của thấu kính Linh giới, nhân viên phụ trách hải hành của các con tàu viễn dương trong quá trình điều hướng bớt đi nhiều những tình huống phát rồ,” Morris cười lên, ông dường như đã lâu không tìm được đối tượng sẵn lòng trao đổi những vấn đề này với mình: “Phải biết trong một thế kỷ trước, nghề nhân viên phụ trách hải hành luôn là vị trí công tác có tỷ lệ tử vong cao nhất trên các tàu viễn dương... Thực ra, tôi luôn muốn sưu tập một bộ thấu kính Linh giới thời kỳ đầu tiên, nhưng tiếc là không có cách nào."

Duncan chớp chớp mắt, anh hoàn toàn không quan tâm đến câu cuối cùng của lão tiên sinh nói gì, anh chỉ cảm thấy nghi vẫn bấy lâu trong lòng đột nhiên có được giải đáp:

Trong một thế giới mà bầu trời không có các vì sao, làm thế nào để các con tàu viễn dương điều chỉnh hướng đi chính xác?

Câu trả lời vẫn là dựa vào “xem sao” - thông qua các công cụ khoa học đặc biệt, quan sát hình chiếu của “bầu trời đầy sao” phản chiếu từ sâu thẳm Linh giới.

Trước năm 1800 theo lịch thành bang mới, điều hướng tàu thuyền thậm chí còn là một công việc chết người.

Xét cho cùng, những con tàu bình thường không có “hải đồ” cập nhật theo thời gian thực như định vị vệ tinh, cũng không có “Đại phó Đầu Sơn Dương” đáng tin cậy như của Thất Hương Hào.

“Ông thực sự là một nhà bác học,” Sau khi nói về nhiều vấn đề, Duncan cuối cùng không khỏi cảm thán một câu thành tâm thật ý: “Nina có một người thầy như ông, là may mắn của con bé.”

“Tôi cũng rất vui khi thấy cô bé có được một người chú như ông,” Morris dè dặt gật đầu: “Giờ thì mọi nghi ngờ của tôi đều đã biến mất, ông không chỉ là một người giám hộ xứng chức, mà còn là một người đọc nhiều biết rộng và đặc biệt ham học hỏi. Nói thật... tôi đã lâu không được trò chuyện vui vẻ với một người như vậy."

Ông lão nói, khẽ thở dài: "Cuộc sống hiện tại của tôi tốt ở mọi mặt, thanh tĩnh, bình yên, ít chuyện tầm thường ở thành khu thượng, vấn đề duy nhất là phần lớn thời gian khó tìm được người chịu lắng nghe tôi nói về những thứ khô khan này... Ngay cả những giáo viên làm việc chung, thông thường cũng không thể theo kịp mạch suy nghĩ của tôi. Thật hiếm thấy, ông lại có thể lắng nghe tôi nói nhiều như vậy."

"Tôi rất sẵn lòng được làm thính giả của ông," Duncan vừa nghe thấy điều này nhất thời lộ ra nụ cười: "Tôi đặc biệt hứng thú đến lịch sử."

“Có thể thấy được,” Lão tiên sinh Morris cười thoải mái, sau đó ông liếc nhìn về phía tủ kính, lúc này mới kinh ngạc để ý đến thời gian đã trôi qua, nhanh chóng đứng dậy: “Ôi, Nữ thần ở trên cao, tôi thực sự đã ở đây cả buổi chiều?"

“Nếu không ngại, ở lại đây qua đêm cũng không vấn đề,” Duncan thản nhiên nói: “Ông có thể nếm thử tay nghề của tôi”.

“... Chắc vẫn có thể bắt kịp chuyến xe buýt trở về Khu phố Thập Tự,” Morris liếc nhìn mặt trời đang lặn và từ chối khéo ý tốt của Duncan: “Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà, đoạn thời gian gần đây trong thành không yên ổn lắm, cả đêm không về sẽ khiến người nhà lo lắng.”

"Nói cũng phải... vậy tôi không giữ lại nữa," Duncan suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tiễn biệt: "Tôi sẽ gọi Nina xuống trước."

Morris vừa định nói gì đó thì Duncan đã quay đầu lên tầng hai gọi: "Nina! Morris tiên sinh phải về rồi, hãy xuống tiễn biệt thầy!"

Từ trên lầu truyền xuống tiếng bước chân, Nina đã thay một chiếc váy đầm dài ở nhà chạy nhanh xuống lầu. Đầu tiên cô chào hỏi giáo viên, sau đó lại liếc nhìn sắc trời bên ngoài, kinh ngạc nhìn Duncan: "Hai người lại trò chuyện lâu như vậy?!"

"Chúng tôi đã có một khoảng thời gian trò chuyện rất vui," Morris cười nói: "Chú của em là một người đọc nhiều biết rộng và ham học hỏi, chúng tôi đã trao đổi rất nhiều vấn đề về phương diện lịch sử."

Duncan bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và lặng lẽ gật đầu.

Cái gọi là trao đổi thực chất là cuộc nói chuyện phiến diện của lão tiên sinh, anh vờ như nghe rất hiểu và lắng nghe một cách miễn cưỡng, nhưng nếu chính lão tiên sinh đều đã nói như vậy, nên tất nhiên bản thân Duncan cũng sẽ không nói nhiều thêm điều gì – Hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, anh nghĩ người nghe như mình khá hợp cách, có thể đặt một số câu hỏi kịp lúc để đề tài tiếp tục, đây chẳng phải là môi trường giao tiếp tốt nhất cho các lão học giả thường khổ nỗi không ai lắng mình lải nhải sao?

Nina lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn chú mình, rồi lại nhìn lão tiên sinh mặt đầy vui vẻ, cô muốn nói chú mình đọc nhiều biết rộng và ham học hỏi từ khi nào, nhưng lời vừa dâng lên lại chận trở vào, sau đó cô đột nhiên lại có chút lo lắng, kéo tay áo của Duncan nói nhỏ: "Hai người đã nói gì về cháu rồi sao?"

"Một vài tình hình nhỏ nhặt ở trường thôi," Đừng thấy Morris lớn tuổi, thính giác rất tốt, lập tức nghe thấy lời thì thầm của cô gái: "Chú của em sẽ nói với em – yên tâm, tôi không có kiện cáo bậy."

Vừa nói, ông lão vừa cầm cây gậy đặt ở một bên khi bước vào cửa lên, rồi lại xác nhận một chút con dao găm cổ đặt trong túi áo, sau đó mới từ biệt chú cháu hai người và chậm rãi bước ra khỏi cửa.

Sau khi tiễn lão tiên sinh rời đi, Duncan liếc nhìn sắc trời bên ngoài, dứt khoát treo tấm biển đóng cửa và khóa cửa cửa tiệm lại - lần này, nghĩ đến cũng sẽ không còn mối làm ăn nào lớn hơn tới cửa nữa.

Hơn nữa anh vừa kiếm được một khoản tiền rất lớn, “làm ăn” bình thường dường như cũng không cần gấp quá.

Nina nhìn Duncan đang bận rộn ở đằng kia, khóa cửa và dọn quầy, cảm thấy chất chứa đầy nghi vấn trong bụng, nhưng còn không đợi cô mở miệng nói, Duncan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô cười: "Hai ngày nữa chú sẽ đưa cháu đi mua xe đạp."

"Hả?" Nina lập tức không phản ứng kịp: "Tại sao..."

"Trước đó nhận được tiền thưởng của Tòa thị chính, số tiền đó là đủ, sau đó mới lại làm một mối làm ăn lớn, chú nghĩ... chúng ta có thể sống dư dả hơn một chút," Duncan giơ giơ tấm séc trong tay lên: "Ít nhất một chiếc xe đạp luôn có ích rất nhiều, không phải sao?"

"Làm ăn lớn..." Nina cuối cùng cũng phản ứng lại: "Ả, chú thực sự bán con dao găm đó cho thầy Morris rồi?"

"Bán rồi," Duncan gật đầu: "Hơn ba ngàn sora."

Nina: "...!?"

Cô gái có nhận thức tốt về tiền bạc, ngạc nhiên với con số, sau đó nhìn chú Duncan của mình với một biểu cảm kỳ lạ.

"Thầy tới thăm nhà, chú lôi kéo thầy trò chuyện cả một buổi chiều, còn bán cho thầy một món đồ hơn 3000 sora... nếu sau này truyền ra ngoài thì làm sao hả!"

Duncan suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Cửa tiệm của chúng ta sẽ được nổi tiếng?"

Nina: "Chú nói nghiêm túc chứ?"

Duncan xòe tay: "Điều đó thì làm sao, lão tiên sinh đã nhìn trúng thứ đó, chú cũng không thể tặng không đúng không - trong tiệm hiếm khi có một món hàng thật."

Nina chống nạnh, má phồng lên, nhưng cuối cùng, hơi thở ngột ngạt bỗng chốc biến thành một nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment