Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 94 - Chương: 94

Chương: 94

Sắc trời ngoài đường phố dần tối xuống.

Sau khi tiễn Morris và thu dọn mặt tiền cửa tiệm ở tầng trệt, Duncan cuối cùng cũng có thời gian để nói với Nina những gì giáo viên của cô đã nói lúc đến thăm nhà lần này.

Dù sao, đây mới thực sự là lý do chính khiến lão tiên sinh Morris đến thăm nhà hôm nay - mặc dù sau đó hai người nói mãi nói mãi lạc sang chủ đề khác.

"Gần đây cháu nghỉ ngơi không tốt sao? Hay là không được khỏe?" Bên cạnh bàn ăn trên tầng hai, Duncan quan tâm hỏi trong khi bôi bơ lên một lát bánh mì: "Chú nghe thầy cháu nói, tình trạng của cháu như vậy đã kéo dài trong mấy ngày rồi."

Nina rõ ràng là hơi lo lắng, cô có lẽ cũng đoán được giáo viên đến hôm nay nhất định sẽ nhắc đến những chuyện này, nhưng cho đến gần đây, cô cũng chưa từng nghĩ rằng chú Duncan của mình sẽ thực sự bắt đầu quan tâm đến tình hình của cô ở trường - một ưu tư không được tự nhiên khi được người quan tâm lâu lắm không gặp nhưng lại thấp thỏm bất an tràn ngập trong lòng cô: "Chỉ là có chút... mệt chỉ muốn ngủ."

“Vậy xem xa như những gì Morris tiên sinh nói là thật,” Duncan nghiêm túc quan sát biểu hiện của Nina: “Do sức khỏe hay nguyên nhân nào khác? Nếu có tâm sự thì có thể nói với chú.”

Nói đến đây anh dừng lại một chút, rồi cân nhắc nói thêm: "Tất nhiên, ở tuổi này của cháu có thể có một số chuyện ngại nói với một người lớn như chú, đây cũng là điều rất bình thường, bởi vì cháu đang lớn, đã có tính cách riêng biệt và lối nghĩ của bản thân, tất cả những điều này đều nên được tôn trọng - nhưng cháu vẫn phải nhớ rằng, con người lúc gặp khó khăn tìm giúp đỡ không có gì đáng xấu hổ, nếu chú có thể giúp được, cháu có thể nói ra, chúng ta cùng nghĩ cách."

Anh cố gắng để lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin cậy và thân thiết một chút, điều này không hề dễ dàng chút nào, vì trước giờ anh cũng không có người thân ruột thịt ở tuổi này cần được chăm sóc, nhưng ít nhiều anh cũng có kinh nghiệm đối xử với học sinh, nên lúc này cũng trò chuyện với Nina theo kinh nghiệm đối đãi với học sinh tuổi mới lớn – anh cho rằng thái độ của mình đã đủ điềm đạm và đáng tin cậy.

"Cháu... cháu thực sự không sao, thật đó!" Nina dường như có chút không thích ứng với một người chú ân cần như vậy, nhưng sâu trong lòng cô càng mâu thuẫn, cô mạnh mẽ vẫy vẫy tay, nghênh đón ánh mắt của Duncan: "Gần đây cháu chỉ cảm thấy buồn ngủ, lúc ngủ luôn thức giấc, có lúc còn nằm mơ."

“Nằm mơ?” Duncan cau mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Ác mộng? Lẽ nào là mơ đến vụ hỏa hoạn lúc nhỏ?

Có lẽ do gần đây đang chú ý đến những mảnh vỡ của mặt trời và vụ án chưa được giải quyết mười một năm trước, anh đột nhiên nghĩ đến chuyện này theo bản năng, nhưng Nina lại lắc đầu: "Không phải, không phải chuyện lúc nhỏ."

"Vậy thì là gì?"

"Cháu luôn mơ thấy... mơ thấy mình đang đứng ở một nơi rất rất cao, giống như một tòa tháp trong thành, sau đó khu phố bên dưới đều tối đen như mực, khắp nơi đều là đống đổ nát và tro tàn," Nina nhớ lại, chậm rãi nói: "Đống đổ nát và tro tàn giống như một vết sẹo khổng lồ trải dọc từ trung tâm của thành khu hạ đến tận Khu phố Thập Tự, rồi sau đó kéo dài đến rìa của thành khu thượng, như thể muốn xé toạc thành phố một cách đáng sợ, cháu bị mắc kẹt ở nơi rất rất cao đó, muốn rời đi, nhưng lại bị ngăn bởi một bức tường vô hình..."

Nina nhớ lại, đột nhiên khẽ lắc đầu: “Trong mơ lúc nào cũng là cảnh tượng như thế, nếu nói đáng sợ… thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ xuất hiện, cũng chẳng có nguy hiểm nào ập đến, chỉ là nhìn thành phố bị một thứ gì đó không biết tên nghiền ép ra một vết sẹo, sau đó bản thân cháu bị mắc kẹt tại chỗ không thể cử động được, mỗi khi tỉnh dậy sẽ còn rất mệt mỏi và ngày hôm sau lên lớp lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ..."

Duncan nghiêm túc lắng nghe mô tả của cô gái và từ từ cau mày.

Những gì Nina đang mô tả... quả thật không phải là trận hỏa hoạn mà cô đã trải qua thời thơ ấu, cũng không phải là cảnh tượng mà Duncan ghi nhớ trong đầu.

Đó giống như một màn "biểu diễn" ở trạng thái tĩnh, đang phơi bày cho cô thấy cảnh tượng của Phổ Lan Đức trong một thời gian và không gian không xác định.

Nếu là ở Trái đất, Duncan sẽ chỉ xem đó là một loại giấc mơ kỳ lạ không ngừng xuất hiện, nhưng ở thế giới kỳ quỷ và dị thường này, anh không khỏi phải sinh lòng cảnh giác.

Trước đó chẳng biết tại sao Nina lại ghi nhớ trận hỏa hoạn chỉ tồn tại trong tâm trí của cô và Duncan, sau đó cô lại liên tục mơ thấy giấc mơ kỳ lạ tựa như "điềm báo".

“Cháu bắt đầu mơ thấy giấc mơ này từ khi nào?” Duncan hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Có lẽ là một hai tuần trước? Cũng có thể là sớm hơn... cháu không nhớ rõ," Nina nhấp một ngụm canh cải, giọng nói có chút mơ hồ: "Khi đó cháu không để ý..."

Duncan nghe xong vốn muốn nói "lẽ ra cháu nên nói ra sớm hơn", nhưng anh chợt nhớ tới "chú" của Nina khi đó vẫn còn là một kẻ thối tha đắm chìm trong các hoạt động tà giáo và rượu thuốc mê, bên cạnh cô vốn không có bất kỳ đối tượng nào khác đáng tin cậy để thổ lộ, vì vậy anh gắng gượng nuốt trở về, đổi sang một lời khác: "Cháu đã hỏi ý kiến nhân sĩ chuyên nghiệp chưa? Ví dụ, một bác sĩ?"

Fanna ngẩng đầu: "Ý chú là bác sĩ tâm lý?"

“Đúng, bác sĩ tâm lý.” Duncan suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu.

Ở thế giới này, "bác sĩ tâm lý" là một nghề không thể thiếu được, bởi vì có quá nhiều thứ rình rập thành bang trong màn đêm và trong biển sâu. Tinh thần của người bình thường khi bị khí tức của những thứ này ảnh hưởng đến rất có khả năng sẽ xuất hiện những vấn đề lớn nhỏ như - ác mộng, ảo giác thính giác, ảo giác thị giác, thay đổi nhận thức và thậm chí là rối loạn nhân cách. Những chứng bệnh này quấy nhiễu rất nhiều người, đến mức các kỹ thuật trị liệu trong các lĩnh vực liên quan ở thế giới này đã phát triển đến trình độ không thể tưởng tượng được - bác sĩ tâm lý giỏi nhất thậm chí sẽ sử dụng lực lượng siêu phàm để điều chỉnh đầu óc méo mó.

Giấc mơ kỳ lạ thường xuyên này của Nina hẳn cũng thuộc "chứng bệnh" được các bác sĩ tâm lý này quan tâm.

"Cháu chưa," Nina nói với giọng ủ rũ: "Phí tư vấn của họ rất đắt... Cháu chỉ mơ thấy một vài giấc mơ kỳ lạ thôi."

"Nhưng những giấc mơ kỳ lạ này đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu," Duncan nói một cách rất nghiêm túc: "Tiếp tục mơ thấy những cảnh tượng kỳ lạ như vậy, nói không chừng là một điềm báo nguy hiểm, cháu hẳn cũng đã học được những điều này ở trường."

Trong khi nói như vậy, anh cũng đang nhanh chóng cân nhắc trong lòng - Nina liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ như vậy nhất định là có vấn đề, bất luận thế nào, nếu anh đã sống trong một thế giới kỳ quỷ và dị thường, thì cần phải cảnh giác với những “nguyên tố” ở lĩnh vực siêu phàm này, nhưng về mặt lý luận anh là một người ngoài ngành, chuyện này nhất thiết phải tìm một số nhân sĩ chuyên nghiệp mới được.

Thật trùng hợp, anh cũng muốn tìm cơ hội tiếp xúc với những “nhân sĩ chuyên nghiệp” trong xã hội văn minh và xem cách họ đối phó với những sự kiện có thể liên quan đến siêu phàm.

Nina rõ ràng là hơi do dự, nhưng trước vẻ mặt nghiêm túc của Duncan, cuối cùng cô cũng bị đánh bại: "Vậy... vậy cuối tuần chúng ta có thể đến giáo đường xã khu, nhờ mục sư biển sâu ở đó ban phúc an thần trước. Như vậy chi phí rất ít. Nếu không hữu hiệu, lại tìm bác sĩ tâm lý chuyên môn xem sau, được không?"

Giáo đường? Mục sư biển sâu? Thần quan tin thờ Nữ thần Bão tố Gormona?

Duncan kinh động trong lòng, đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng rất tốt - anh cũng rất quan tâm đến những thần quan thờ phụng thần linh đó.

"Được, cứ quyết định như vậy đi," Anh lập tức gật đầu: “Vừa hay cuối tuần cháu phải đến viện bảo tàng, đợi cháu trở về chúng ta sẵn đến giáo đường một chuyến.”

"Dạ!"

Sau bữa tối, Nina trở về phòng sớm như thường lệ, Duncan cũng trở về phòng mình, đồng thời thoáng nhìn thấy bóng dáng uể oải của Aye đang nằm trên bậu cửa sổ.

Con chim bồ câu này bay ra ngoài cả ngày, trở về không thu hoạch được gì.

Duncan tiện tay đóng cửa phòng, đi đến bên cửa sổ. Sau khi nhìn thấy chủ nhân của mình, con chim bồ câu dương dương tự đắc giương cánh lên chào, cất giọng càu nhàu: "Hủy diệt đi, nhanh lên, mệt rồi..."

"Ngươi quả thật đã cực khổ," Duncan nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của con chim này liền biết cả ngày nay nó quả thật đã mệt mỏi không hề nhẹ, anh bước tới tháo "máy cảm ứng tín đồ tà giáo" trên lưng con chim bồ câu xuống, vừa trấn an: "Chuyện này quả thật chẳng phải dễ dàng, dù sao bọn họ đều đang lẩn trốn rất kỹ, hơn nữa gần đây Giáo hội Biển Sâu cũng để mắt tới rất gắt gao, bọn họ chắc chắn sẽ càng thêm cẩn trọng hơn..."

Con chim bồ câu đảo mí mắt, rung cánh và tiếp tục nằm im.

Duncan thấy vậy nhất thời vui cười: "Dù vậy, chuyện này sau này vẫn phải làm... Đương nhiên, bay một ngày quả thực hơi quá sức, ta đã sắp xếp cho ngươi kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Anh quyết định xem việc tìm kiếm tín đồ tà giáo bên trong thành như công việc lâu dài ở giai đoạn hiện tại. Mặc dù sau khi làm một "mối làm ăn lớn" hôm nay, anh đã không quá cấp bách về mặt tiền bạc, không cần trông cậy vào "đi săn" để bổ sung đồ xài trong nhà, nhưng gây rắc rối cho đám tín đồ tà giáo đó vẫn là việc khá có ý nghĩa.

Một mặt, làm như vậy nói không chừng có thể bắt được cá lớn từ đám tín đồ tà giáo, đáp ứng nhu cầu tình báo của bản thân — Thần quan cấp cao hơn tất nhiên biết nhiều bí mật liên quan đến "mặt trời" hơn, cũng có thể biết nhiều thông tin hơn về mảnh vỡ mặt trời cách đây 11 năm, đây chính là điều mà Duncan đang tập trung vào.

Mặt khác, còn có một con chó Loli siêu phàm có vẻ hoang dã đang hoạt động trong thành bang; đối phương cũng đang không ngừng gây rắc rối cho giáo đồ mặt trời; hơn nữa cô ta cũng có thể biết một số bí mật của thế giới siêu phàm, Duncan muốn thử vận may một chút, xem có thể nói chuyện với cô ta một chút về biển sâu tĩnh mịch và ác ma biển sâu hay không - Sau khi trò chuyện với Morris, giờ đây anh rất tò mò về tầng “tinh không” trên bầu trời biển sâu tĩnh mịch.

Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của Duncan và ý thức rõ số phận buộc phải làm thêm giờ trong tương lai của mình, Aye thở dài hết sức nhân tính hóa.

"Haizz..." Trong giọng nói của con chim đầy ưu sầu: "Giữa chúng ta đã cách một bức tường ngăn cản dày cộm đáng buồn..."

Duncan: "... Kho từ vựng của ngươi cũng khá phong phú!"

Bình Luận (0)
Comment