Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 96 - Chương: 96

Chương: 96

Trong phòng thuyền trưởng của Thất Hương Hào, Duncan đang khoanh tay ngồi trước cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần từ từ mở mắt ra.

Anh nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng quen thuộc, cảm nhận một chút tình trạng cơ thể, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ, anh đã chuyển ý thức chính của mình sang lại Thất Hương Hào, thân thể ở lại thành bang Phổ Lan Đức thì lưu lại trong cửa tiệm đồ cổ, anh đang điều khiển thân thể đó thu dọn cửa tiệm, đồng thời treo tấm biển nghỉ bán trên cửa có vẻ chưa thạo tay.

Duncan trong phòng ngủ của thuyền trưởng chậm rãi đứng lên khỏi ghế, vừa hoạt động tay chân vừa nhìn về phía bàn đọc sách cách đó không xa. Anh nhìn thấy con chim bồ câu Aye đang đi dạo nhàn nhã bên mép bàn, mặt nạ mặt trời được đưa đến bên này trước đây vẫn đang nằm lẳng lặng trên bàn. Trong ánh nắng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, bề mặt màu vàng của chiếc mặt nạ hiện lên sắc màu mê huyễn, phảng phất có ngọn lửa hư ảo đang tuôn chảy trên những đường nét vàng của nó.

Chủ tiệm Duncan trước cửa tiệm đồ cổ treo xong tấm biển gỗ nghỉ bán buổi tối, quay đầu chào hỏi một người hàng xóm vừa lúc trở về nhà, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, anh nói chuyện với “hàng xóm cũ” về thời tiết hôm nay và tình hình làm ăn gần đây.

Đứng trước cửa tiệm đồ cổ, vẻ mặt anh hơi cứng đờ, tốc độ nói chuyện cũng hơi chậm, nhưng hàng xóm không mảy may nghi ngờ - Một tay cờ bạc thối nát còn đắm chìm trong rượu cách đây không lâu nay lại nghiêm túc sinh sống, điều này đã đủ khiến người ta kinh ngạc, so sánh một chút, sự chậm chạp trong phản ứng căn bản không tính gì. Một người bị rượu hủy hoại cơ thể, tinh thần còn có thể đến đâu được?

Trong phòng ngủ của thuyền trưởng, trên khuôn mặt của Duncan lộ ra nụ cười mỉm, sau khi điều khiển "thân xác tương tác từ xa" của mình để hoàn thành một lần thử xã giao, anh thuận tay cầm mặt nạ mặt trời trên bàn lên.

Ở thành bang Phổ Lan Đức vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng không phải việc gì cũng có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, đặc biệt là sau khi màn đêm buông xuống, thành bang có giới nghiêm ban đêm chặt chẽ, thân thể nhân loại đó của bản thân tốt nhất cũng phải ngoan ngoãn ở lại trong tiệm, tránh thu hút sự chú ý của người khác - Thời gian sau chạng vạng tối, tốt nhất dành lại cho "bản thể" ở Thất Hương Hào.

Anh dự định dành thời gian này để nghiên cứu một chút chiếc mặt nạ lấy được từ thần quan mặt trời trước đó.

Mặt nạ cầm trên tay lạnh ngắt, dường như được làm bằng vàng nguyên chất, nặng trịch và có trọng lượng lớn.

Nhìn đồ vật bằng vàng trong tay, suy nghĩ của Duncan đột nhiên trở nên linh hoạt, điều đầu tiên anh nghĩ tới là liệu thứ này có phải là vàng nguyên chất hay không - Nếu là như vậy, sau khi nghiên cứu xong nấu chảy thứ này nói không chừng còn có thể bán được không ít tiền...

Mặc dù bây giờ anh tạm thời không còn áp lực kinh tế ở thành bang bên đó, nhưng tiền bạc không bao giờ là quá nhiều trong xã hội loài người. Ngộ nhỡ tương lại sẽ được dùng đến thì sao?

Những tín đồ tà giáo mặt trời đó có nhiều kiểu nhiều loại, có thể moi tin tức, có thể báo cáo để đổi lấy tiền thưởng, có thể lấy được những vật phẩm siêu phàm hữu duyên với bản thân. Nếu vật phẩm siêu phàm dư thừa không dùng đến, gia công xử lý qua một chút bán đi đương nhiên cũng là chuyện rất bình thường...

Đây được gọi là khai phá ba chiều, len bền vững.

Sau khi suy tư chốc lát trong đầu, Duncan đột nhiên sờ sờ cằm trầm ngâm thở dài: "Cả người giáo đồ mặt trời đều là bảo vật..."

Aye đang tản bộ bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Duncan, cất giọng nữ the thé: "Làm người đi, làm người đi!"

"Một con chim như ngươi không có tư cách nói ta," Duncan trừng mắt nhìn con chim bồ câu, sau đó xoa xoa đầu ngón tay, chuẩn bị triệu hồi ngọn lửa linh thể. Trước tiên phải "thanh lý một lượt" mặt nạ từ trong ra ngoài, sau khi nắm giữ quyền hạn sẽ lại tiến hành "khảo sát" đi sâu vào.

Một ngọn lửa màu xanh lá nhợt nhạt dấy lên trên đầu ngón tay, Duncan đang định dẫn dắt ngọn lửa đi vào chiếc mặt nạ, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói mơ hồ. Giọng nói đó yếu ớt như có như không, tựa như anh đang thì thầm trong lòng:

"...Ngược lại có thể liên kết họ với Thất Hương Hào..."

Duncan đột ngột dừng lại động tác.

Anh nhìn về phía con chim bồ câu bên cạnh: "Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Con chim bồ câu suy nghĩ một chút rồi vỗ cánh cất giọng hát vô cùng lạc điệu: "Nghe ~ tiếng biển khóc ~ tiếc than ai để rồi lại bị tổn thương ~"

"Dừng lại, dừng lại... Đáng lẽ ta không nên hỏi ngươi!" Duncan vội vàng ghìm con chim bồ câu lại, nghĩ bụng quá trình giao tiếp giữa mình với con chim này cmn quả thực là một trạng thái lượng tử, nói ra và nghe được đều khác nhau một trời một vực. Mà sau khi ghìm con chim lại, anh cũng lập tức tập trung tinh thần, thử lần theo dấu vết "nhận thức" ngắn ngủi hiện lên đáy lòng mình khi "tiếng thì thầm" vang lên vừa rồi.

Anh dám chắc rằng vừa rồi mình không phải ảo giác thính giác! Dám khẳng định vừa rồi mình đã nghe thấy một giọng nói, một giọng nữ trẻ và trầm tĩnh!

Mà cùng lúc giọng nói đó vang lên, anh cũng mơ hồ cảm nhận được một loại "liên kết". Liên kết này yếu hơn nhiều so với liên kết giữa anh và "thân xác từ xa", nhưng chắc chắn tồn tại!

Duncan tạm thời gác lại chuyện chiếc mặt nạ vàng sang một bên, rồi lại liếc nhìn ngọn lửa linh thể vẫn đang lặng lẽ bùng cháy trên đầu ngón tay mình.

Mối liên hệ yếu ớt đó dường như cũng dựa trên ngọn lửa bùng cháy.

Anh khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận "cảm quan chỉ hướng" mà ngọn lửa này mang đến cho mình. Trong bóng tối theo đó mà tới, anh dường như nhìn thấy một vầng sáng nhạt hiện lên trước mắt.

Ánh sáng yếu ớt mơ hồ đó là "cửa sổ", trong cửa sổ dường như có bóng người lay động, nhưng anh không thấy rõ, cũng không nghe được tình huống đối diện cửa sổ.

Nhưng ngay cả như vậy, Duncan cũng cảm nhận được sự dẫn dắt của ngọn lửa - Anh mở mắt ra, tìm kiếm men theo hướng của ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy một chiếc gương treo bên cạnh cửa phòng.

Đó chỉ là một chiếc gương hình bầu dục bình thường với khung gỗ cũ kỹ và u tối, cũng không phải là một vật phẩm siêu phàm gì, giống như những thứ mà rất nhiều gia đình bình thường sử dụng ở nhà.

Nhưng Duncan có thể cảm nhận được, ngọn lửa của anh bây giờ cần một chất môi giới để tăng cường mối liên kết mờ nhạt đột nhiên được thiết lập này – Liên tưởng đến cảnh tượng mơ hồ bản thân nhìn thấy trong bóng tối và phương vị loáng thoáng cảm giác được, một chiếc gương có lẽ rất thích hợp.

Gương chiếm một vị trí rất quan trọng trong rất nhiều nghi thức thần bí. Nó được coi là biểu tượng của "sự nhìn thấu suốt", cũng có thể được sử dụng để mở rộng khả năng nhận thức của tâm trí để quan sát sự thật vô hình và không thể biết được.

Duncan đến trước gương, thuận tay đưa ngọn lửa chạm vào tấm gương.

Ngọn lửa linh thể màu xanh lá giống như nước chảy, gợn sóng trên mặt gương thủy tinh, một tầng quang ảnh với một chút lục quang lập tức được thiết lập, một giây kế tiếp, cửa sổ nhợt nhạt ánh sáng Duncan nhìn thấy kia hiện lên trên gương vô cùng rõ nét!

Anh tò mò nghiêng người tới.

Trong màn ánh sáng hơi gợn sóng, anh nhìn thấy một căn phòng được chiếu sáng bởi đèn đuốc, có một nữ sĩ vóc người cao lớn lạ thường đang đứng gần cửa sổ. Nàng ta đang đọc thứ gì đó nhờ ánh sáng của ánh mặt trời lúc xế chiều, dường như không mảy may phát giác có ánh mắt của người nào đó đang nhìn xuyên qua tấm kính bên cạnh nàng ta và quan sát cảnh tượng trong phòng.

Ánh mắt Fana quét qua văn kiện, xác nhận nội dung từng câu từng chữ bên trên.

Đây là một thông báo do các giáo chủ của các thành bang cùng nhau thương nghị và định ra, đồng thời do đích thân Giáo hoàng miện hạ trấn giữ trong Giáo đường Bão Tố xem xét và phê duyệt. Quá trình thương nghị của thông báo được hoàn thành từ xa trong trạng thái cộng hưởng linh năng. Toàn bộ quá trình được nữ thần dõi theo và che chở, để đảm bảo rằng văn bản trên thông báo sẽ không bị xáo trộn bởi bất kỳ dị thường hoặc dị tượng nào trong quá trình soạn thảo.

Văn kiện thông báo cực kỳ đặc biệt này chỉ có một tác dụng: Thông báo cho mọi lữ khách đi xa đang vận hành trên biển cả vô biên, có một vật dị thường thượng vị đã thoát khỏi sự kiểm soát của thế giới văn minh.

Điều này rất cần thiết.

Vật dị thường nằm ngoài tầm kiểm soát trong biển cả vô biên cũng không phải sẽ biến mất vĩnh viễn trong mắt thế nhân. Dù biển sâu sẽ nuốt chửng mọi thứ, nhưng sẽ không bao giờ nuốt chửng những "dị thường" rơi vào đó. Những dị thường thoát khỏi tầm kiểm soát đó thường sẽ có xu hướng lang thang bên rìa thế giới văn minh một cách kỳ lạ và quỷ dị khó phòng hơn, giống như rượt đuổi và đe dọa sự an toàn của những người đi biển có hành trình xa xôi như những con sói lảng vảng xung quanh trang trại. Hầu như hàng năm, đều sẽ có thủy thủ viễn hành vì gặp phải dị thường ngoài tầm kiểm soát mà bỏ mạng.

Mà với tư cách là người trông coi và phong ấn các vật dị thường, mỗi giáo hội đều nên thông báo tình hình vật dị thường sau khi chúng thoát khỏi tầm kiểm soát cho tất cả các thuyền trưởng có thể gặp phải dưới danh nghĩa của mình - Không ai cho rằng điều này sẽ làm tổn hại đến “thể diện” của Tòa thánh, bởi vì đó chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của giáo hội.

Thông báo kịp thời về tình huống ngoài tầm kiểm soát, nói không chừng sẽ có thể cứu vớt được một con tàu không may gặp phải dị thường vào một ngày nào đó trong tương lai, hoặc khiến cho một vật dị thường ngoài tầm kiểm soát có khả năng bị phong ấn và thu nhận lại lần nữa.

Thông thường, một thông báo như vậy sẽ được phát xuống cho đơn vị cảng trong vòng 24 giờ kể từ khi xảy ra sự cố mất kiểm soát, thế nhưng thông báo liên quan đến "Dị thường 099" này đã muộn hơn một chút.

Bởi vì sự cố mất kiểm soát này không chỉ liên quan đến Dị thường 099 – linh cữu con rối, mà còn liên quan đến Dị tượng 005 - Thất Hương Hào.

Giáo hoàng và các giáo chủ nhất thiết phải xem xét cẩn thận nội dung của văn kiện để đảm bảo điều kiện tiên quyết là thông tin được công bố chính xác mà không thu hút sự chú ý của Thất Hương Hào khi mọi người đọc văn kiện này.

Mặt trầm như nước, Fanna đọc từng chữ một, xác nhận liệu câu chữ trong văn kiện có phù hợp với cấu trúc cầu nguyện thần thánh mà vô hình hay không, liệu có thể tránh được tầm mắt của vị thuyền trưởng u linh của Thất Hương Hào dó hay không.

Mà trên tấm kính cửa sổ bên cạnh nàng ta, trong khe hở quang ảnh mà cả nàng ta và giáo chủ khu vực đều không thể phát hiện ra, Duncan đang gắng sức chúi đầu liếc nhìn vào nội dung của tài liệu.

Thuyền trưởng u linh bị sốc.jpg.

Bình Luận (0)
Comment