Góc nhìn phô ra trong gương dường như dựa vào một cửa sổ, Duncan cảm thấy mình là một người dán chặt vào cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính quan sát quang cảnh trong phòng, còn trong phòng có một thiếu nữ cao lớn lạ thường, mặt bên nàng ta có chút quen mắt.
Hơi nhớ lại sơ qua, Duncan nhớ ra mình đã nhìn thấy qua khuôn mặt này ở đâu đó - Đây là vị thẩm phán quan uy vọng ngời ngời của Phổ Lan Đức đó, Fanna Wayne!
Bóng dáng của nàng ta từng xuất hiện trên mặt báo.
Tại sao mình lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Tại sao đột nhiên lại nhìn thấy vị tín đồ của Nữ thần Bão Tố này qua cửa sổ? Một loại kết nối bí ẩn nào đó? Kết nối này lại được thiết lập khi nào? Tại sao trước đây mình chưa bao giờ nhận ra, giờ phút này lại đột nhiên cảm nhận được "tuyến" vô hình này?
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Duncan trong chốc lát, nhưng giây tiếp theo, những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu anh bị cắt ngang bởi một sự vật mà tầm mắt mình lướt đến.
Anh nhìn thấy rõ thứ mà vị thẩm phán quan tiểu thư đó đang đọc trong gương.
Đó là một văn kiện, được viết với một thể thức nghiêm ngặt, trên đó có in ấn ký hiệu thần thánh của Nữ thần Bão Tố, câu đầu tiên ở phần mở đầu là: Ta thông báo đến các thuyền trưởng và các mục sư đi cùng, cùng những người điều hướng của biển cả vô biên, Dị thường 099 – linh cữu con rối đã mất kiểm soát trong những ngày gần đây, nhân chứng thánh thiện và sáng tỏ nhất, vật bị nguyền rủa đã bị thất lạc trong gió bão, giờ thông báo tình huống mất kiểm soát của dị thường này cùng đặc điểm của nó như sau...
Duncan từ từ mở to hai mắt, ánh mắt lướt qua vai Fanna, nhìn thấy văn kiện được viết theo một thể thức giống như lời cầu nguyện riêng biệt nào đó liên quan đến Dị thường 099 kia, nhìn thấy lời nguyền rủa nguy hiểm có uy năng chém đầu, nhìn thấy nơi bắt nguồn của linh cữu con rối, nhìn thấy ghi chép về "Máy chém Alice"...
Trong sự kinh ngạc, ánh mắt anh di chuyển xuống phía dưới, ở cuối văn kiện lại nhìn thấy ghi chép về Bạch Tượng Mộc Hào gặp phải "tập kích", tuy nhiên câu cuối cùng trong phần mấu chốt lại bị bóng dáng cao lớn của thẩm phán quan tiểu thư che chắn, làm thế nào cũng không thấy rõ.
Duncan thăm dò trái phải trước gương, cuống cuồng trong lòng và bất giác lẩm bẩm: "Nhích sang bên cạnh một chút, nhích sang bên cạnh một chút..."
Fanna đang ngồi trong phòng chờ đột nhiên cảm thấy như có một cơn gió nhẹ thổi qua vành tai, nàng ta vô thức nhìn sang bên cạnh và thấy cửa sổ đang mở, làn gió biển lạnh lẽo buổi tối thổi qua cửa sổ.
Ngọn lửa của vài ngọn đèn dầu trong phòng chập chờn, ánh đèn dịu nhẹ xua tan đi ác ý tràn ngập trời đất khi màn đêm đến gần, đồng thời cũng mang đến cho nàng ta cảm giác an tâm hơn.
Nàng ta đặt văn kiện sang một bên, quay đầu nhìn về phía giáo chủ khu vực: "Cất về đi, các giáo chủ của thành bang xử trí chắc chắc là chu toàn, thứ này rất an toàn."
Giáo chủ khu vực gật đầu, vừa bước tới cất tài liệu, vừa vặn sáng đèn điện trong phòng, ngọn đèn sáng hơn ngọn đèn dầu xua đi sự mờ mịt của thời khắc ngày đêm luân phiên: “Tối nay ngài vẫn phải trở về giáo đường trung tâm sao?"
“Giáo chủ Valentine vẫn đang đợi ta thương nghị sự việc,” Fanna khẽ gật đầu: “Khoảng thời gian gần đây trong thành bang có nhiều chuyện không yên ổn, chúng ta có thể cần phải tiến hành một hoạt động cầu khấn quy mô lớn để tăng cường sự bảo vệ của giáo đường đối với cả thành bang."
Nói rồi nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, bóng đèn gắn trong đèn chùm khiến căn phòng sáng như ban ngày: "... Haizz, nếu đèn điện cũng có tác dụng trừ tà thì tốt rồi, rõ ràng sáng tỏ như vậy, phạm vi chiếu sáng cũng vượt xa ngọn lửa..."
"Ai nói không phải chứ," Giáo chủ khu vực giang hai tay: "Chỉ tiếc điện lực vô thánh."
Fanna lắc đầu không nói gì, sau khi chào tạm biệt giáo chủ khu vực, nàng ta bước ra khỏi phòng chờ.
Sau khi Fanna rời đi, một ngọn đèn dầu gần cửa sổ chợt khẽ chập chờn, sau đó lại tĩnh lặng trở lại.
Cảnh tượng trong gương dần tan biến, sau khi tấm màn ánh sáng xanh lá lui đi, tấm kính lại phản chiếu trở lại những thứ trong phòng ngủ của thuyền trưởng.
Mới vừa rồi, thời điểm vị thẩm phán quan tiểu tư đó quay đầu đi, Duncan vẫn thấy rõ dòng chữ ở cuối văn kiện đó - Đối với anh mà nói, thông tin hữu ích nhất trong dòng đó chỉ có một vài từ:
Dị tượng 005 - Thất Hương Hào.
"Phân loại của Thất Hương Hào quả nhiên là 'dị tượng'... Hơn nữa, số thứ tự lại cao như vậy." Anh quay lại bàn đọc sách, tự mình lẩm bẩm như có điều suy nghĩ, nhưng sau đó lại có chút nghi ngờ: "Nói đi thì cũng nói lại, số thứ tự này rốt cuộc được sắp xếp như thế nào đây?"
Trong sách giáo khoa của Nina đề cập đến số thứ tự và tên gọi của rất nhiều dị thường và dị tượng, cũng đề cập qua "danh sách" và các quy tắc đằng sau danh sách này bắt nguồn từ Vương quốc Crete cổ đại, nhưng cụ thể số thứ tự của dị thường và dị tượng được xác định như thế nào, do ai định ra thì lại không nói rõ, chỉ nói là các giáo hội có quyền giải thích và nghĩa vụ công bố, đồng nhắc tới trong những trường hợp bình thường, số thứ tự càng gần trước thì càng quỷ dị, nguy hiểm, hoặc có một vị trí lịch sử đặc biệt - Lúc mới đầu Duncan vẫn không nghĩ tới, nhưng lúc này anh lại đột nhiên nổi lên nghi vấn.
Con số này... sắp xếp theo thứ tự phát hiện sao?
Nếu sắp xếp theo thứ tự phát hiện, vậy thì Thất Hương Hào đến nay chỉ có lịch sử 100 năm không thể nào chiếm số thứ tự gần trước như vậy. Suy cho cùng, trên thế giới này vẫn có những dị tượng xa xưa hơn Thất Hương Hào. Về lý thuyết, tất cả những số thứ tự gần trước chắc hẳn đã bị chiếm giữ từ lâu.
Nhưng nếu không được sắp xếp theo thứ tự phát hiện, mà được sắp xếp theo mức độ nguy hiểm, chẳng phải những con số này sẽ bị thay đổi theo thời gian sao? Mỗi khi phát hiện ra dị thường hoặc dị tượng mới, giá trị nguy hiểm của nó phải được đánh giá lại, sau đó tiến hành chỉnh sửa toàn bộ “bảng xếp hạng”, điều này trở thành một công trình lớn và vô cùng bất tiện khi sử dụng.
Mặc dù trên sách giáo khoa nói rằng mức độ nguy hiểm của dị thường và dị tượng không nhất thiết phải có quan hệ tỷ lệ thuận 100% với thứ hạng, nhưng cũng đề cập rõ ràng rằng trong hầu hết các trường hợp, dị thường và dị tượng có số thứ tự gần trước đều phải nguy hiểm và kinh khủng hơn so với dị thường và dị tượng có số thứ tự gần chót.
Điều này có một vấn đề rất đáng suy xét: Nếu danh sách dị thường và dị tượng hiện có là các sự vật tương đối ổn định và không thể dễ dàng thay đổi, vậy thì người sắp xếp nó chỉ đơn giản là một nhân vật giống như nhà tiên tri, người gần như phải biết trước "thứ hạng" của từng dị thường và dị tượng trong bảng xếp hạng, không chỉ phải chỉ định chính xác vị trí dị thường và dị tượng mới lúc được phát hiện, mà còn phải để lại "chỗ trống" trong bảng trước cho những dị thường dị tượng mạnh mẽ sẽ xuất hiện trong tương lai mới được.
Duncan đột nhiên nảy sinh nghi ngờ về "danh sách" này và những người đứng sau lập ra nó khi nhìn thấy cụm từ "Dị tượng 005 – Thất Hương Hào", nhưng rất nhanh chóng đã tạm gạt những nghi ngờ này sang một bên.
Bởi vì trước mắt có một chuyện quan trọng hơn các quy tắc đằng sau "Bảng xếp hạng sự vật siêu phàm" - Alice.
Con rối bị nguyền rủa của Hài môn có lai lịch lớn như vậy!
"Ta ra ngoài một chuyến."
Duncan thuận miệng nói một tiếng với con chim bồ câu trên bàn và bước ra khỏi phòng ngủ của thuyền trưởng.
Đầu Sơn Dương trong phòng hải đồ nghe thấy tiếng cửa chuyển động, lập tức quay đầu lại cót két, sau khi nhìn thấy Duncan liền nói theo thông lệ như việc công: "Họ..."
"Duncan Abnomar – Khoan hãy nói điều này, Alice đâu rồi?"
"A, thuyền trưởng vĩ đại..." Sau khi xác nhận tên Đầu Sơn Dương vừa định lảm nhảm vài đoạn theo thói quen, kết quả vừa văng ra mấy chữ đã bị thuyền trưởng chặn lại, kiềm nén trong cổ vang lên cót két, sau đó mới phản ứng lại: "Ngài tìm Alice tiểu thư? Cô ấy có thể đang đếm tóc trong phòng mình thì phải..."
“Đếm tóc?” Duncan sửng sốt: “Nàng ta lại thêm tật xấu gì mới rồi… Bỏ đi, ta tự qua đó một chuyến, ngươi tiếp tục lái tàu là được.”
Nói xong lời này anh cũng không đợi đối phương đáp lại, quay đầu mở cửa vội vàng rời khỏi phòng thuyền trưởng, để lại Đầu Sơn Dương trên bàn hải đồ ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt.
"Tôi còn chưa kịp nói thêm..." Nín một lúc, Đầu Sơn Dương cuối cùng mới có phản ứng, giọng nói buồn bực không thôi: "Khả năng mở đề tài của tôi có phải đã suy yếu..."
Vừa dứt lời, gã liền nghe thấy cánh cửa dẫn đến phòng ngủ của thuyền trưởng trong góc mở ra một khe hở, chim bồ câu Aye vênh váo chui ra khỏi khe hở, vỗ cánh bay về phía bàn.
“Nói chuyện năm đồng tiền?” Con chim bồ câu nghiêng đầu và chớp đôi mắt ti hí.
“Được thôi được thôi, có người trò chuyện cùng ta là được!” Đầu Sơn Dương nhất thời khoái trá, căn cứ theo tiêu chuẩn trên tàu đều là người mình, gã không chút kén chọn đối tượng giao tiếp với mình: “Ngươi muốn nói chuyện gì? Mà này, ngươi thật sự có thể nói chuyện bình thường sao? Luôn cảm thấy ngươi..."
"Làm chút khoai tây chiên."
“Hả?” Đầu Sơn Dương sửng sốt: “Không, ý của ta là, ngươi thật có thể ý thức được bản thân...”
"Làm chút khoai tây chiên."
"... Nếu ngươi muốn nói về nấu món ngon trên biển..."
"Làm chút khoai tây chiên."
"Ngươi còn có thể nói điều gì khác không?"
"Làm chút khoai tây chiên."
Đầu Sơn Dương: "..."
Duncan cũng không để ý đến động tĩnh của phòng thuyền trưởng sau khi mình rời đi, anh đi thẳng qua boong trên và nhanh chóng đến khoang thuyền viên bên dưới boong, sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút trước cửa phòng của Alice sau đó anh đưa tay gõ cửa: "Alice, là ta."
Một giọng nói lắp ba lắp bắp nhanh chóng vang lên từ cửa: "Mời... mời... mời vào..."
Duncan vô thức nhướng mày khi nghe thấy tiếng động này, sau đó đẩy cửa bước vào.
Con rối mặc chiếc váy đầm dài kiểu Gothic đang ngồi trước bàn bên cạnh giường, đối diện với một chiếc gương trang điểm trên bàn, nàng ta ôm đầu bằng cả hai tay, mái tóc bạch kim rối tung như thác nước — Tầm mắt của cái đầu đó quay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú dần nở rộ nụ cười: "Thuyền... Thuyền... Thuyền trưởng, chào... chào... chào..."
Duncan: "Cô gắn đầu lên."
"Rắc."