Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Phỏng Vấn

Chương 198: Phỏng vấn Chương 198: Phỏng vấn

“Anh Thôi…” Đường Tụng định mở miệng nói gì đó.

Thôi Hạo đã hơi quẫn bách: “Tiểu Đường, không ngờ cậu lại vào văn hóa Đường Trình. Ấy, không nói nữa, tôi vào trước, muộn giờ phỏng vấn rồi.”

Nói xong, không chờ Đường Tụng trả lời, đã vội vã chạy chậm về phía khu làm việc.

Nhân viên tiếp tân xinh đẹp nhìn thấy người đến, vội vàng đứng lên tiếp đãi.

Đường Tụng nhận ra, là Quách Thi Tâm của bộ phận nhân lực.

Lần trước nàng cũng có mặt, khi đó còn chủ động động tay động chân với hắn.

Hẳn là chưa có tiếp tân thích hợp, nên nàng tạm thời chống đỡ một thời gian.

Rất nhanh, Thôi Hạo đã đi theo Quách Thi Tâm vào bên trong.

Sau đó Đường Tụng cũng đi vào trong khu làm việc, nhìn ngó bốn phía, lại thấy rất nhiều gương mặt mới.

Những người này đều là nhân viên bình thường, Helen cũng đã báo cho hắn sau khi tuyển xong.

Trước mắt chủ yếu là phụ trách lên kế hoạch kinh doanh phòng cà phê.

Nghĩ đến đây, Đường Tụng lại bừng tỉnh.

Thôi Hạo chắc là phỏng vấn vị trí quản lý trung tầng của bộ phận kinh doanh.

Thôi Hạo hành nghệ hơn mười năm, rất có kinh nghiệm ở phương diện này.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có người nhận ra hắn, đều đứng lại chào hỏi.

Đường Tụng cũng cười đáp lại từng người.

Thỉnh thoảng lại là bốn mắt nhìn nhau, các nàng đều mặt đỏ tim run.

Trong mắt các nàng, Đường tổng chính là nam thần, là hình mẫu lý tưởng nhất.

Là thứ các nàng nằm mơ cũng muốn có.

Đường Tụng tiến vào phòng làm việc chủ tịch.

Mỗi lần đến đây, nhìn ngựa xe như nước và các tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ, Đường Tụng đều có một loại cảm giác thành tựu.

Đây đại khái chính là ước mơ của mỗi một người đàn ông đi.

Đương nhiên, còn thiếu một thư ký tất chân đen giúp hắn làm việc và báo cáo công tác.

Cái này thì đúng là có thể tuyển trước.

Thư ký Kim tuy tốt, nhưng nước xa không giải giải khát gần.

Đứng thưởng thức phong cảnh một lúc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Tụng quay người nói: “Mời vào!”

Rất nhanh, cửa mở ra.

Tạ Vũ Đồng mặc một bộ OL khéo léo đi vào, trong tay còn ôm một xấp tài liệu.

“Đường tổng, đây là báo cáo điều hành phòng cà phê.” Tạ Vũ Đồng đưa xấp tài liệu qua.

Nghe thấy xưng hô này, Đường Tụng lại lắc đầu.

Sau khi nhậm chức, chỉ cần là ở công ty, thì Tạ Vũ Đồng sẽ gọi hắn là Đường tổng.

Nói là tránh ảnh hưởng đến hình tượng và uy tín của hắn ở công ty.

Tuy rằng Đường Tụng không để ý, nhưng vẫn nhận lòng tốt của nàng.

Đường Tụng đưa tay nhận tài liệu, nhìn qua một lượt, lại lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Toàn diện hơn so với La Thu Ngọc báo cáo.

Xem hết phần báo cáo này, là có thể hiểu được tình hình kinh doanh của phòng cà phê trong thời gian gần đây.

Dù sao công tác trọng tâm của công ty trong giai đoạn này cũng là phòng cà phê.

“Vất vả rồi, rất chuyên nghiệp.” Đường Tụng nhìn Tạ Vũ Đồng với ánh mắt tán thưởng, lại dừng lại xương quai xanh tinh xảo của đối phương một lát: “Chị Vũ Đồng, mấy ngày nay chị đã vất vả rồi, mắt đã có quầng thâm, hay là cho chị nghỉ hai ngày đi.”

Tạ Vũ Đồng vén tóc mai: “Không cần, nhiều năm nay tôi đều làm việc như vậy. Từ khi đến đây, lại cảm thấy mình rất khỏe khoắn và phấn chấn, giống như lúc mới lập nghiệp vậy.”

Đường Tụng quan tâm hỏi: “Vẫn phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi thích hợp thì hiệu suất làm việc mới cao.”

“Cám ơn quan tâm.” Tạ Vũ Đồng lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó lại khôi phục vẻ đoan trang nghiêm túc.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt đứt bầu không khí giữa hai người.

“Mời vào!”

Helen đi vào, gật đầu chào hỏi hai người: “Đường tổng, Tạ tổng.”

Tiếp tục nói với Đường Tụng: “Đường tổng, chúng ta đã sàng lọc được mấy lựa chọn, đang chờ ngài phỏng vấn vòng 2, ngài có rảnh không?”

“Vậy chúng ta đi qua đi, Vũ Đồng, chị cũng đi qua luôn đi.” Đường Tụng nói với Tạ Vũ Đồng.

Nghe thấy cách xưng hô thân mật như vậy, Tạ Vũ Đồng hơi ngẩn người, nội tâm lại thấy hơi quái lạ.

Nhưng cũng không nói gì, chỉ đi theo sau lưng Đường Tụng.

Trong phòng họp, nơi này còn ba người phỏng vấn.

Thôi Hạo đang cúi đầu trầm tư, chờ đợi phỏng vấn tiếp theo.

Người đã trung niên, trên có già dưới có trẻ.

Trên người còn vác món nợ trả góp nhà.

Căn bản là không cho phép hắn lười biếng dù chỉ một ngày.

Tiền lương ở công ty cũ cũng tạm được, mỗi tháng hơn 8000.

Tuy rằng không quá cao, nhưng cũng đủ để sinh hoạt.

Từ sau khi công ty sa thải ở quy mô lớn, Thôi Hạo đã bắt đầu hoang mang rối loạn.

Hắn đã qua tuổi 35, nếu như bây giờ bị đuổi, muốn tìm một công việc thích hợp là rất khó.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh kinh tế xấu như bây giờ.

Nói không chừng còn phải xa quê, đi đến các thành thị cấp 1 như Đế Đô để tìm cơ hội.

Chờ đến khi nhận được thông báo chính thức, mấy ngày tiếp theo hắn vẫn không thể tỉnh táo lại.

Sau đó bắt đầu điên cuồng gửi sơ yếu lý lịch cho các công ty.

Rốt cuộc cũng có một công ty không để ý đến tuổi tác của hắn, mời hắn đến phỏng vấn.

Nhưng mà, người phỏng vấn còn trẻ hơn hắn rất nhiều, lại còn đòi chỉ điểm hắn.

Khiến cho lòng tin và lòng tự ái của hắn bị đả kích mạnh.

Cuối cùng, tiền lương đưa ra cũng không đạt yêu cầu của hắn.

Lần này thì khác, văn hóa Đường Trình không chỉ gần nhà, mà đãi ngộ còn rất tốt.

Tiền lương đưa ra là 10.000.

Cộng thêm tiền bảo hiểm, tiền thưởng, tiền tăng ca, thưởng cuối năm… cộng vào cũng không ít.

Mặc dù là một công ty mới thành lập, nhưng thực lực rất mạnh, vốn đăng ký lên đến 100 triệu, thuê nguyên một tầng ở cao ốc Nguyệt Thành.

Cũng bởi vì mới thành lập, nên không có lãnh đạo trung tầng từ nội bộ, mà tuyển mộ những người có kinh nghiệm phong phú ở bên ngoài.

Cũng không có quá nhiều yêu cầu về tuổi tác.

Hắn xem như là tương đối phù hợp, lúc này mới được công ty môi giới chọn trúng.

Kiếm được cơ hội rất khó tìm này.

Vì lần phỏng vấn này, hai ngày nay trừ ăn và ngủ ra, hắn đều đang chuẩn bị chiến đấu.

Nếu như có thể thông qua, vậy hắn có thể thoát thân khỏi vũng bùn.

Cũng sẽ có tiền đồ vô cùng tươi sáng.

Trong lúc Thôi Hạo suy tư.

Cửa phòng họp mở ra, một cô gái xinh đẹp hô lên: “Thôi Hạo!”

“Đây!” Thôi Hạo lập tức đứng lên, biểu cảm khá khẩn trương.

Cầm balo lên và đi ra ngoài.

Càng ngày càng gần mục đích, thì nội tâm lại càng khẩn trương hơn.

Đại khái là… sợ gặp phải một người phỏng vấn còn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều đi?

Bình Luận (0)
Comment