Phòng họp rộng rãi được bố trí thành một phòng phỏng vấn tạm thời.
Đường Tụng ngồi ở chính giữa, đang cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch trên tay.
“Thôi Hạo, 35 tuổi… tiền lương kỳ vọng 8000… Từng làm việc: công ty truyền thông Móc Câu…”
Nhìn sơ yếu lý lịch của vị lãnh đạo cũ, Đường Tụng lại thấy hơi phức tạp.
Hắn cũng không hiểu vị lãnh đạo cũ của mình lắm.
Chỉ biết thời trẻ Thôi Hạo từng làm việc ở một công ty lớn tại Đế Đô, sau khi có con thì trở về Yến Thành phát triển.
Bình thường rất thích nói chuyện gia đình và con trai mình.
Ngoại trừ thích chơi cổ phiếu ra, thời gian còn lại làm việc khá nghiêm túc và có trách nhiệm.
Cũng không có sở thích bất lương gì.
Thôi Hạo nằm trong nhóm nhân viên có kinh nghiệm nhất công ty Móc Câu, cũng là nòng cốt của bộ phận quảng cáo.
Nếu ngay cả Thôi Hạo cũng bị sa thải, vậy chứng tỏ công ty truyền thông Móc Câu đã xảy ra vấn đề lớn.
Nhớ lúc hắn còn làm ở đó.
Công ty vừa hoàn thành bỏ vốn đầu tư vòng B, ký được mấy khách hàng lớn.
Số liệu doanh thu và dự đoán tương lai đều rất tốt, thuộc về xí nghiệp sáng giá ở Yến Thành.
Định giá 80 triệu, đầu tư bỏ vốn 20 triệu.
Nội bộ công ty rất vui mừng, phúc lợi tăng lên một bậc.
Sau đó công ty bắt đầu mở rộng ở quy mô lớn, thu nhận thêm rất nhiều nhân viên mới.
Đường Tụng cũng nhậm chức vào khoảng thời gian đó, ban đầu còn rất có cảm giác đồng cảm cùng công ty.
Cho dù không có tiền tăng ca, nhưng mỗi ngày đều tăng ca.
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại ủ rũ như vậy sau khi bị đuổi việc.
Hơn nữa, còn chỉ có một mình hắn bị sa thải.
Chuyện này đúng là vô cùng bất công với một người cần cù chăm chỉ, nghiêm túc làm việc như hắn.
Nhưng mà, khi đó hắn chỉ là một nhân viên quèn.
Đối mắt với vị phó tổng Trần Vân Mạnh kia, hắn căn bản là không thể phản kháng.
Cho dù Thôi Hạo có thưởng thức mình, thì cũng không có sức để giúp.
Hôm nay, ngay cả Thôi Hạo cũng bị sa thải.
Xem ra sau khi mình rời đi, công ty đã gặp biến cố rất lớn.
Vừa hay, mình đang định trả thù Trần Vân Mạnh, lát nữa có thể hỏi Thôi Hạo, xem xem có cơ hội không.
“Đường tổng, người sắp đến rồi.” Helen ở bên cạnh nhắc nhở.
Đường Tụng phục hồi tinh thần, cười gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về lối vào.
…
“Mời vào!” Cô gái xinh đẹp đẩy cửa phòng.
Thôi Hạo cũng không nhìn chân đẹp tất đen của đối phương, mà nhìn vào trong phòng họp rực rỡ hào hoa.
“Khi khẩn trương thì hít thở sâu 3 đến 5 lần, như vậy có thể làm dịu tâm trạng khẩn trương.”
Nhớ đến phương pháp tìm được trên internet.
Thôi Hạo hít thở sâu vài lần, nhưng hình như không có tác dụng gì cả.
Quả nhiên, càng để ý thì càng khẩn trương.
Phần offer này có ý nghĩa rất quan trọng với hắn và gia đình, không thể mất.
Đi vào trong phòng họp rộng rãi.
Ánh nắng chói mắt hắt vào từ cửa sổ sát đất.
Hắn hơi híp mắt lại, nhìn ba bóng người ngồi sau bàn dài.
Hắn hơi khom người chào, nắm chặt ba lô trong tay.
Cẩn thận từng li từng tí đi đến chỗ trống đối diện.
Lại hít thở sâu vài lần, lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang theo nụ cười chân thành mà nhiệt tình.
Nghe nói chủ tịch công ty sẽ đến phỏng vấn, hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt với đối phương.
Tiếp đó, đồng tử của hắn chợt phóng đại.
Kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Tiểu Đường… Đường Tụng?
Không phải nói chủ tịch sẽ đến phỏng vấn sao?
Chẳng lẽ có biến cố nào đó?
Hoặc là, Đường Tụng đang là quản lý cấp cao của công ty này?
Trong phút chốc, một loạt suy nghĩ phức tạp lao ra khỏi đầu óc hắn.
Biểu cảm của Thôi Hạo có hơi ngây ngốc.
“Thôi tiên sinh! Thôi tiên sinh!” Giám đốc nhân lực Helen nghiêm túc nói: “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Thôi Hạo lập tức lấy lại tinh thần, hoảng sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
“Xin lỗi rất xin lỗi, tôi thất thần, có thể bắt đầu.” Thôi Hạo vội vàng nói xin lỗi.
Đường Tụng lại cười nói: “Anh Thôi, không cần khách khí như vậy, mọi người đều là người quen, cứ coi như là một cuộc trò chuyện bình thường là được.”
Thôi Hạo nghe vậy thì thấy hơi ấm áp, cũng may là Tiểu Đường vẫn nhớ tình bạn cũ.
“Đường tổng, ngài biết vị Thôi tiên sinh này?” Helen vội vàng lộ ra nụ cười áy náy.
Cảm giác thái độ vừa rồi có chút mất lễ phép.
“Đây là lãnh đạo của tôi ở công ty cũ, đúng là rất quen.” Đường Tụng thuận miệng giải thích một câu.
Helen và Tạ Vũ Đồng đều rất kinh ngạc, họ không ngờ còn có chuyện này.
Thôi Hạo nhìn khí chất của 3 người đối diện.
Hai cô gái mang theo loại khí chất của người quản lý.
Nhưng Đường Tụng lại ngồi ở giữa, chủ thứ lập tức rõ ràng.
Chẳng lẽ là…
Trong nháy mắt, một suy nghĩ to gan xông thẳng lên đầu, Thôi Hạo lại thấy rất hoang đường.
Thôi Hạo cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tiểu… A… Đường Tụng, chức vị của cậu ở đây là?”
Không chờ Đường Tụng trả lời, Helen cười tủm tỉm giải thích: “Vị này là chủ tịch kiêm CEO của công ty chúng ta, cũng là chủ phỏng vấn lần này.”
Helen dù sao cũng làm ở bộ phận nhân lực nhiều năm, liếc mắt là đã nhận ra chút gì đó.
Có mấy lời, Đường Tụng không tiện nói, cần nàng nói ra.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định, Thôi Hạo lại căng thẳng.
Bắt đầu suy nghĩ xem ngày xưa mình có làm khó Đường Tụng không, có chỗ nào không đúng hay không.
Suy nghĩ một chút, quan hệ của hai người hình như cũng rất khá, chưa từng có mâu thuẫn gì.
Ngoại trừ lần sa thải đó, nhưng chuyện đó cũng không phải chuyện hắn có thể làm chủ.
Huống hồ bây giờ hắn cũng bị đuổi.
Nghĩ đến đây, có người quen làm ông chủ ở đây, kèo này ổn rồi nha!
“Anh Thôi, anh tự giới thiệu trước đi.” Đường Tụng cười nói: “Vị này là phó tổng công ty, Tạ Vũ Đồng, vị này là giám đốc nhân lực Sử Thu Lệ.”
Thôi Hạo vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng, gọi tôi lão Thôi là được.”
Nói xong, lại ho nhẹ một tiếng, nói rõ ràng: “Tôi là Thôi Hạo, 35 tuổi, có kinh nghiệm làm việc nhiều nằm, năm 2011 từng làm ở…”
Sau màn tự giới thiệu, Đường Tụng lại hỏi mấy vấn đề phỏng vấn đã chuẩn bị từ trước.
Càng nhiều hơn là dùng kỹ năng ‘trực giác săn đầu người’.
Cái kỹ năng này ở đây, thông qua câu thông để phán đoán đối phương có phù hợp với vị trí hay không.
Rất nhanh, theo giao lưu, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết.
Năng lực của Thôi Hạo hoàn toàn phù hợp, có thể đảm nhiệm chức quản lý phòng kinh doanh.
Trong lúc đó, Tạ Vũ Đồng cũng hỏi vài vấn đề.
Thôi Hạo không mất bình tĩnh, dù sao cũng là lĩnh vực mình am hiểu, biểu hiện rất không tệ.
Khoảng 20 phút sau, Tạ Vũ Đồng và Helen đều đưa mắt nhìn về phía Đường Tụng.
Chờ hắn quyết định.
Đường Tụng cười một tiếng, đứng lên, đưa tay phải ra nói: “Hoan nghênh anh vào công ty.”
Thôi Hạo vội vàng đứng lên, sắc mặt đỏ ửng.
Hai tay nắm lấy tay Đường Tụng, còn dùng sức lắc lắc: “Cảm ơn Đường tổng đã tin tưởng! Rất vinh hạnh.”
“Thôi tiên sinh, sau đó tôi sẽ gửi offer đến hòm thư của ngài, thứ hai nhậm chức không có vấn đề gì chứ?” Helen lập tức mở miệng.
Thôi Hạo vội vàng gật đầu đáp: “Không có vấn đề!”
Mấy người lại chào hỏi vài câu.
Khi Thôi Hạo đang định đứng lên rời đi, Đường Tụng đột nhiên hỏi: “Lão Thôi, công ty Móc Câu gặp chuyện gì vậy? Ngay cả anh cũng bị sa thải?”
Thôi Hạo dù sao cũng là một lãnh đạo nhỏ, lại là người làm lâu năm trong công ty.
Quan hệ khá rộng, tin tức cũng rất nhanh nhạy.
Hắn cảm khái nói: “Công ty đang rất bấp bênh, đã sa thải hai nhóm người rồi, khả năng là còn phải đổi chủ.”
Đường Tụng kinh ngạc nói: “Đột nhiên vậy?! Đầu tư bỏ vốn thành công rồi cơ mà?”
Thôi Hạo thở dài: “Haiz! Cũng rất trùng hợp, tất cả đều bắt đầu từ sau khi cậu nghỉ việc. Mấy khách hàng lớn đột nhiên kết thúc hợp tác, công ty mất hơn nửa lợi nhuận. Chết người nhất chính là, công ty ký thỏa thuận đánh cược khi đầu tư bỏ vốn vòng B.
“Nếu công ty không thể thực hiện mục tiêu trong quý này, thì sẽ tiến hành điều chỉnh cổ quyền. Đến khi đó cổ đông sẽ phải chuyển nhượng một bộ phận cổ phần trong tay với giá rất thấp cho công ty kia.”
“Hơn nữa, công ty đầu tư kia cũng đang nắm cổ phần, đối phương sẽ lên làm đại cổ đông. HIện giờ xem ra, những khách hàng lớn kia rời đi, đều có quan hệ với đối phương.”
Đường Tụng tò mò hỏi: “Là công ty đầu tư nào mà âm hiểm vậy?”
Thôi Hạo lộ vẻ kính sợ nói: “Là Tư bản Tĩnh Ngộ đại danh đỉnh đỉnh, được định giá hơn 20 tỷ USD. Khi đó được họ nhìn trúng, lựa chọn đầu tư, toàn bộ công ty đều vui mừng, đều cho rằng tương lai tươi sáng. Ai có thể ngờ được đó lại là một cái bẫy? Chủ tịch của bọn họ chính là Ngô Khác Chi thường xuyên xuất hiện trên tivi.”