“Tư bản Tĩnh Ngộ? Ngô Khác Chi?” Đường Tụng nhỏ giọng nỉ non.
Ánh mắt bắt đầu dao động kịch liệt.
Đường Tụng là một người đứng đắn, hắn chơi game thì không chỉ chiêu mộ nhân vật nữ.
Tập đoàn Đường Tống ở trong game, cũng có không ít các loại nhân tài khan hiếm, chỉ số cực cao.
Ngoại trừ gói quà dành cho người mới là T0 ‘Thư ký Kim’ ra.
Hắn còn chiêu mộ không ít nhân tài mũi nhọn cấp bậc T1, T2.
Mỗi một người đều có thể đảm đương một phía, có thể phụ trách khai thác và phát triển một lĩnh vực.
Ví dụ như luật sư La Tân, lại ví dụ như Ngô Khác Chi.
Sau khi bầu bạn với tập đoàn Đường Tống đến khi trưởng thành, mỗi người đều phụ trách một hạng nghiệp vụ.
Cái thế giới này cũng không phải là không thay đổi.
Khi hắn đang hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, từng bước kế thừa tài sản của mình, thì tập đoàn Đường Tống vẫn đang phát triển, các nhân vật tinh anh cũng đang cố gắng làm việc.
Một tập đoàn khổng lồ như vậy, dính dáng đến rất nhiều lĩnh vực khác nhau, có thể tưởng tượng được lực ảnh hưởng của nó với xã hội.
Có lẽ hành vi của Tư bản Tĩnh Ngộ với truyền thông Móc Câu là hành vi thương nghiệp bình thường.
Nhưng khả năng cao hơn, là người trong nội bộ tập đoàn vẫn chú ý mình.
Ngô Khác Chi xuất hiện, đã ảnh hưởng trực tiếp đến người và chuyện bên cạnh mình.
Điều này khiến cho hắn vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm.
Bây giờ xem ra, tất cả đều là có lòng tốt.
“Đường tổng, vậy tôi đi trước nhé? Ngài cứ bận trước đi.” Thôi Hạo thấy Đường Tụng rơi vào trầm tư, liền nhỏ giọng tạm biệt.
Đường Tụng lập tức tỉnh lại, gật đầu nói: “Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Thôi Hạo vội vàng cúi chào rồi rời khỏi phòng.
Đường Tụng trở lại chỗ ngồi, uống một hớp trà.
Tạ Vũ Đồng quan tâm nói: “Hai người vừa nói gì vậy? Sao tôi có cảm giác như cậu không tập trung vậy.”
“Ôn chút chuyện thôi, chắc là hơi xúc động.”
…
Thôi Hạo rời khỏi công ty văn hóa Đường Trình.
Trên mặt xuất hiện nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng đi về phía thang máy.
Trong lúc chờ đợi, ngón tay bắt đầu gõ vào bắp đùi theo quy luật.
Đến khi bước vào thang máy, nụ cười trên mặt bắt đầu ngoác đến mang tai.
Lúc ra khỏi cao ốc Nguyệt Thành, toàn thân đều nhẹ nhàng như bay lên.
Thuận tay móc chìa khóa xe ra, ngón tay đưa vào trong móc chìa khóa, bắt đầu xoay tròn.
Miệng cũng bắt đầu ngâm nga bài hát.
Lúc đi đến bãi xe, nhìn chiếc xe điện của mình.
Thôi Hạo vỗ đầu một cái, cầm điện thoại lên, gọi cho vợ mình.
“Alo, bà xã, trưa nay đừng nấu cơm, gọi Thành Thành, chúng ta đi shopping trước, sau đó ra ngoài ăn lẩu.”
“Khà khà, em còn không biết anh sao? Trình độ của anh, phỏng vấn khẳng định là qua, offer đã đến.”
“Công ty rất tốt, là xí nghiệp mà anh nằm mơ cũng muốn vào.”
“Tiền lương? Em đoán xem…”
“Không đúng! Đoán lại.”
“Ha ha, nhiều hơn trước kia 2000, chủ yếu là đãi ngộ và phúc lợi còn tốt hơn, có phí tăng ca, có thưởng cuối năm.”
…
Phỏng vấn vẫn tiếp tục.
Lợi dụng kỹ năng bị động, Đường Tụng chọn lọc ra vài nhân tài phù hợp với vị trí lãnh đạo trung tầng.
Trước mắt, bọn họ chủ yếu là phụ trách xây dựng thương hiệu, tuyên truyền kinh doanh.
Gần đến giờ cơm trưa, Đường Tụng mời: “Chị Vũ Đồng, trưa nay đi ăn chứ?”
“Rất xin lỗi Đường tổng, trưa nay tôi có hẹn với người khác rồi.” Tạ Vũ Đồng xin lỗi.
Đường Tụng nhún vai, nói đùa: “Vậy thì đúng là đáng tiếc, hôm nay tôi lái xe mui trần, vốn còn định đưa chị đi hóng gió.”
Biểu cảm đoan trang của Tạ Vũ Đồng có hơi mất tự nhiên.
Tinh…
Âm báo wechat vang lên.
Tạ Vũ Đồng mở điện thoại ra xem, lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Hiểu Manh: “Quý bà, cháu sắp tan làm rồi, hay dì xuống dưới chờ cháu đi.”
Tạ Vũ Đồng lập tức trả lời: “Được!”
Cất điện thoại, liền thấy Đường Tụng đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
“Chị Vũ Đồng, tôi chưa thấy chị cười tươi như vậy bao giờ, là nói chuyện với nam hay nữ vậy?”
Tạ Vũ Đồng liếc nhìn hắn một cái, vẫn giải thích một câu: “Là cháu gái tôi.”
“Ha ha, vậy thì tốt.” Đường Tụng đứng dậy, nói: “Vậy tôi đi ăn cơm trước.”
“Cùng đi xuống đi, chờ tôi về phòng lấy túi xách.”
Sau đó, hai người đi vào thang máy.
Giữa trưa là giờ cao điểm, thang máy rất đông.
Đường Tụng làm ở cao ốc Nguyệt Thành 3 tháng, tự nhiên rất hiểu chuyện này.
Hắn dùng thân thể che chắn cho Tạ Vũ Đồng.
Tạ Vũ Đồng cảm kính nhìn hắn, đứng sát bên người hắn.
Đường Tụng hơi cúi đầu, chóp mũi chạm vào những sợi tóc của nàng.
Một mùi nước hoa nhạt phả vào mặt, rất dễ chịu.
Nhìn Tạ Vũ Đồng đoan trang ưu nhã trong ngực.
Dưới bộ OL khéo léo, bộ ngực sung mãn cao ngất, vòng eo tinh tế, đùi đẹp thon dài.
Thân thể cao gầy gợi cảm, mang theo dáng vẻ thành thục thùy mị.
Cảm nhận hơi thở càng ngày càng nóng bỏng ở trên đỉnh đầu, Tạ Vũ Đồng hơi đỏ mặt lên.
Nhưng trong không gian nhỏ hẹp này, nàng cũng không có chỗ tránh, không thể làm gì khác hơn là yên lặng chịu đựng.
Keng.
Thang máy mở cửa.
Tạ Vũ Đồng thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài, cảm giác thân thể hơi nóng lên.
“Đường tổng…” Tạ Vũ Đồng đang định mở miệng.
Đường Tụng vội vàng cắt lời: “Đã ra khỏi công ty rồi, đừng gọi Đường tổng nữa.”
Tạ Vũ Đồng gật đầu một cái, do dự nói: “Tiểu Tụng, tôi qua bên kia chờ cháu gái, cậu đi ăn cơm trước đi.”
“Được, bye bye.” Đường Tụng phất tay một cái, đi về phía bãi xe.
Dáng người thẳng tắp rất nổi bật, ánh mắt của Tạ Vũ Đồng vẫn dõi theo hắn.
Không lâu sau, liền nhìn thấy hắn lái một chiếc xe ‘mui trần’ ra khỏi bãi xe.
Tạ Vũ Đồng bật cười một tiếng.
Trong lúc nhất thời, lại đoan trang tú lệ như hoa mẫu đơn nở rộ.
Với tướng mạo, khí chất, cách ăn mặc, hình thể của Đường Tụng, hoàn toàn không hợp với chiếc xe máy này.
Tạo thành một loại tương phản đáng yêu.
“Đúng là một anh chàng thú vị.”
Nhìn chiếc xe máy đi xa, Tạ Vũ Đồng đột nhiên có chút không nỡ.
Không nhịn được mà nghĩ đến bầu không khí trong thang máy.
“Hì!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lại có người vỗ vai nàng.
“Quý bà! Đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy.” Bạch Hiểu Manh tiến lên khoác tay Tạ Vũ Đồng, dịu dàng nói.
Tạ Vũ Đồng nhìn thấy nàng, lộ ra thần sắc cưng chiều: “Đi thôi, đi ăn đồ ăn Pháp mà cháu vẫn thèm.”
…
Nhà hàng Thiên Hối.
“Móng giò, gà Thanh Viễn, rau xào, hoành thánh cua…” Đường Tụng đóng menu lại, nói với nhân viên phục vụ: “Thế thôi.”
Thoải mái tựa vào ghế.
Mở wechat, kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Lỵ Lỵ: Ảnh gợi cảm. jpg.
Đường Tụng gật đầu một cái, cho nàng một like.
Lý Nhã Lỵ hiển nhiên đã nắm giữ mật mã lưu lượng, biết rõ làm thế nào để hấp dẫn ‘lưu lượng’ của hắn.
Nhạc Nhạc: Bữa trưa.jpg, hôm nay bữa trưa rất phong phú, không cần lo em không nỡ xài tiền nha.
Đường Tụng: “Rất ngoan.”
Đổng Ngọc Ngôn: Rốt cuộc cũng xong việc, hôm nay là thứ sáu, tối nay đi dạo phố nhé, đồ ăn vặt bên quảng trường checkin rất ngon.
Đường Tụng suy nghĩ một chút, buổi chiều còn mấy buổi phỏng vấn, nhưng chắc là sẽ không bận đến quá muộn.
Cười trả lời: “Chỉ ăn thôi à? Mình tương đối bận, có thể là không có thời gian.”
Tinh…
Đổng Ngọc Ngôn: “Cơm nước xong xuôi có thể lên phòng mình ngồi một chút.”
Đường Tụng: “Được rồi, thật ra mình cũng rất tò mò với quãng trường checkin đó.”
……….
Mấy hôm nay hơi bận, còn 5 chương ae nhai tạm.