Tinh… Âm báo wechat vang lên.
Đổng Ngọc Ngôn: “Mình đến quảng trường rồi, cậu đâu?”
Đường Tụng nhìn ngó bốn phía, đi đến một cửa hàng bắt mắt nhất.
Chia sẻ vị trí cho Đổng Ngọc Ngôn, lại chụp ảnh rồi gửi cho nàng.
Một lát sau.
Trong đám người ồn ào nhốn nháo, một bóng người xinh đẹp đi đến.
Áo sơ mi xám đậm mang theo mỹ cảm thời thượng.
Váy đen cao đến eo, làm bộ ngực sung mãn của nàng càng nổi bật hơn.
Dưới chân là đôi dép vàng nhạt.
Đổng Ngọc Ngôn vừa tan làm, trên người mang theo khí chất mỹ nhân đô thị rất đậm, khiến người ta động lòng.
Đặc biệt là gương mặt xinh đẹp còn mang theo vẻ vui sướng và ái mộ.
Đổng Ngọc Ngôn đứng lại ở cách hắn 2 mét.
Đoàn người qua lại, có không ít người lướt qua hai người họ.
Đổng Ngọc Ngôn từ đầu đến cuối, chỉ nhẹ nhàng nhìn Đường Tụng đứng dưới ánh đèn.
Tựa như đang chờ đợi gì đó.
Đường Tụng giang hai tay ra.
Đổng Ngọc Ngôn cầm túi xách, chạy chậm đến.
Ôm chặt lấy vòng eo của hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, an bình mà say mê.
Tất cả chuyện phiền lòng đều bị quét sạch.
Em không cũng mất tất cả, anh chính là sức mạnh lớn nhất của em.
...
Phố dài, đèn đuốc sáng ngời, không thể nhìn thấy phần cuối.
Dòng người nhốn nháo lướt qua hai người họ.
“Đường Tụng.” Đổng Ngọc Ngôn nhẹ giọng nỉ non, giọng nói tràn đầy quyến luyến.
Đường Tụng hỏi: “Sao thế?”
Đổng Ngọc Ngôn dùng mặt cọ cọ ngực hắn: “Chúng ta chỉ đứng im không nói gì như vậy cũng rất tốt đẹp. Em rất thích, nếu có thể như này mãi thì tốt.”
Đường Tụng cúi đầu, hít sâu một hơi.
Mùi thơm ngào ngạt tràn vào lỗ mũi, đến hắn sảng khoái không thôi.
Đổng Ngọc Ngôn vỗ nhẹ sống lưng rộng rãi của hắn: “Anh không biết em thích anh thế nào đâu. Trên đường đến đây, em đã nghĩ rất lâu về chuyện phải ôm anh bằng tư thế nào, dùng lực mạnh bao nhiêu. Nhưng vào giây phút nhìn thấy anh, em lại quên hết mọi thứ, trong mất chỉ có anh.”
Đường Tụng cảm nhận được tình cảm của cô gái trong ngực.
Cũng không nói gì nhiều, hai tay ôm chặt hơn.
Đổng Ngọc Ngôn ngẩng đầu lên, kiễng chân, hôn lên trên môi của hắn.
Bờ môi mềm mại lại kiên quyết, gương mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt.
Nhìn nàng, nội tâm Đường Tụng sinh ra rất nhiều cảm xúc.
Từ trên người nàng, hắn vẫn có thể nhìn thấy cái bóng của vị hoa khôi thời đại học.
Nếu nước trước kia không có chút suy nghĩ hay ảo tưởng nào, vậy thì là không thể. Dù sao đối phương cũng rất xinh đẹp, dáng người khỏi chê, là xuất chúng nhất trong đám bạn học.
Đường Tụng cũng rất rõ ràng, Đổng Ngọc Ngôn hi vọng có được thứ gì.
Đối với những thứ này, hắn cũng không ghét.
Thậm chí còn có chút hưởng thụ bầu không khí ái muội và trêu ghẹo, khiêu khích này.
Có đôi khi bị đối phương khiêu khích cũng rất thú vị.
Thật ra hắn cũng có một trái tim không ngay thẳng thật lòng.
Chỉ là, trái tim của hắn đã vỡ thành rất nhiều mảnh như một tấm gương.
Có một mảnh trong đó, vừa hay có thể chứa đựng nàng.
Hi vọng nàng không chê bé.
…
Trên đường phố huyên náo, Đổng Ngọc Ngôn kéo tay Đường Tụng.
Bước chân nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ.
Hai người thỉnh thoảng sẽ dừng lại trước một gian hàng, Đổng Ngọc Ngôn sẽ tràn đầy phấn khởi mà thảo luận ăn gì, uống gì.
Sau đó lại lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, rồi đưa đồ ăn đến bên mép Đường Tụng.
Nhìn thấy Đường Tụng lộ ra nụ cười hài lòng, nàng cũng sẽ cười theo.
Có đôi khi phát hiện vài gian hàng thú vị, nàng cũng kéo hắn chui vào, trốn bên trong một lát, tránh biển người chật chội.
Đi một đoạn đường, nàng mua rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng mỗi một chỉ cắn một miếng, còn lại thì đều vào bụng Đường Tụng.
Trải qua ưu hóa, Đường Tụng ăn rất nhiều, nên cũng không từ chối.
Mỗi khi nhìn thấy Đường Tụng ăn hết, Đổng Ngọc Ngôn lại cười hạnh phúc.
“Cửa tiệm kia mới mở nha, em chưa từng ăn.” Đổng Ngọc Ngôn chỉ về một phía, ngọt ngào nói: “Anh yêu, em muốn nếm thử, không biết có ngon hay không?”
Đường Tụng nhìn thoáng qua, là một loại bánh mới.
Đội ngũ xếp hàng rất dài, đoán là sẽ phải chờ rất lâu.
Trước kia hắn cũng làm chuyện như vậy không ít lần, nhưng đó là vì Liễu Bảo Nguyệt.
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô gái bên cạnh, Đường Tụng xoa đầu của nàng, cười nói: “Chờ anh một lát, em qua bên kia mua nước và ngồi nghỉ đi.”
Nói xong, liền gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn thấy một màn này, hai mắt sáng lấp lánh như sao, nội tâm vô hạn thỏa mãn.
Đây chính là quá trình yêu đương mà nàng vẫn luôn thèm muốn.
Đường Tụng đứng trong hàng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bốn phía.
Xiên que, đậu hũ thối, mực nướng…
Đường phố huyên náo, khói lửa nhân gian, thật sự là hình ảnh khiến người ta thoải mái.
Nhà này làm bánh khá nhanh, tốc độ xếp hàng nhanh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Một lát sau, rốt cuộc cũng đến lượt Đường Tụng.
Nhìn chiếc bánh vàng óng xốp giòn, Đường Tụng cũng thấy thèm, liền mua 2 cái.
1 cái bình thường, 1 cáu thêm rau, lòng nướng, trứng gà…
Xoay người, Đổng Ngọc Ngôn đã đến bên cạnh hắn.
Nhón chân nhìn vào quầy hàng.
Từ góc độ này của Đường Tụng, có thể nhìn thấy khe rãnh mê người.