“Đã 7 giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, mình đói rồi!” Có bạn cùng phòng đề nghị.
“Đúng vậy, tầng một toàn là thương hiệu nổi tiếng, quá đắt, chúng ta ăn không nổi.”
Thu Thu kéo tay Trương Linh Linh, giọng nói êm ái: “Đi dạo một vòng nữa được không, nha nha.”
“Được rồi, ai bảo cậu là bảo bối của phòng chúng ta chứ.”
Một nhóm 5 người chậm rãi tiến lên.
Chuyển qua một ngã rẽ, Thu Thu chợt trợn tròn mắt.
Tìm thấy rồi!
Trong lớp tường pha lê sáng tỏ, Đường Tụng đang cúi đầu vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay.
Nhìn một chút, Thu Thu dừng bước lại, con mắt lóe lên chút ánh sáng.
Nàng thích nhất dáng vẻ đeo kính gọng đen, tay cầm sách của Đường Tụng.
Tràn đầy ấm áp và tĩnh lặng.
Không thoát ly khỏi hiện thực.
Hắn đứng tại đó, tựa như là toàn bộ thanh xuân.
Hắn có thể là học sinh giỏi ấm áp ở trong lớp mình.
Cũng có thể là người bạn thân nhiệt tình và cẩn thận bên cạnh.
Sẽ cho người dũng khí đến gần.
Hắn bây giờ, mặc áo sơ mi trắng.
Khí chất thần bí lại cao quý.
Tựa như mặt trăng trên trời, xa không thể chạm.
“Thu Thu, sao thế?”
Trương Linh Linh phát hiện biến hóa của bạn thân, cũng liếc mắt nhìn qua bên đó.
Cả người cũng ngẩn ra.
Ngay sau đó, mấy người bạn cùng phòng khác cũng chú ý đến Đường Tụng ở cách đó không xa.
Bắt đầu châu đầu ghé tai mà thảo luận.
“Đó không phải soái ca chơi đàn guitar ngoài quảng trường sao? Thật mẹ nó đẹp trai!”
“Đang mua đồng hồ Rolex? Là con nhà giàu nha.”
“Nếu đây là bạn trai mình, mình sẽ đánh gãy xương sườn của bản thân để nấu canh cho bạn trai uống.”
“Hứ, cậu soi gương đi, mấy người chúng ta, chỉ có Thu Thu có hi vọng thôi.”
“Này! Linh Linh, mau chùi nước miếng đi, đừng làm mất mặt phòng 202 chúng ta.”
Trương Linh Linh liếm môi một cái: “Châu Châu, chúng ta đánh cược không?”
“Cược gì?”
“Nếu mình có thể xin wechat của anh ta, còn có thể nói vài câu, vậy cậu mời bữa sáng một tháng! Nếu như thất bại, mình sẽ mời cậu.”
Châu Châu nhìn bộ ngực thường thường không có gì lạ của Trương Linh Linh.
Lại nhìn size B của mình một chút.
Cười nhạo nói: “A, tiểu bảo bối, cái mông cong hơn vểnh hơn là không coi ai ra gì rồi đúng không? Chuẩn tấu!”
Trương Linh Linh che miệng cười khẽ, vỗ nhẹ một cái lên đầu bạn cùng phòng.
“Chuẩn bị mua bữa sáng một tháng đi! Bây giờ mình thường dậy 6 giờ để rèn luyện nha.”
Châu Châu biến sắc mặt, giống như nghĩ đến gì đó, liền bắt lấy tay của Thu Thu.
Vội vã cuống cuồng nói: “Phải nói trước, không thể để Thu Thu đi lên xin wechat hộ cậu, cũng không thể dùng danh nghĩa của Thu Thu để tiếp xúc với người ta.”
Nghe vậy, Thu Thu mím chặt môi, thu hồi ánh mắt.
Trương Linh Linh liếc nhìn Thu Thu đầy thâm ý.
Từ khi nhìn thấy Đường Tụng, nàng đã đoán được vì sao Thu Thu gọi mình đến đây.
Nhìn dáng vẻ này của bạn thân, nàng lại lắc lắc đầu, nhưng không nói an ủi gì cả.
Rất nhiều chuyện, Thu Thu đều hiểu hơn ai khác.
Nhìn thấy Trương Linh Linh không nói gì.
Châu Châu đắc ý nói: “Chúng ta đã nói rồi, bây giờ sợ thì cũng muộn rồi.”
Hai người bạn cùng phòng còn cũng bắt đầu ồn ào.
“Linh Linh, go go go! Chẳng may mèo mù vớ cá rán thì sao?”
“Chẳng may nam thần kia thích sân bay thì sao?”
Nghe thấy hai chữ ‘sân bay’.
Trương Linh Linh như bị giẫm phải đuôi, lập tức xù long: “Trương Kỳ, ai sân bay hả?”
“Rồi rồi, bảo bối, mau đi đi.”
“Mình mở camera rồi, chuẩn bị ghi chép cảnh này, rồi gửi vào trong nhóm của lớp.”
“Hì Hì, Kỳ Kỳ, cậu tàn nhẫn thật, nhưng mà mình thích!”
Trương Linh Linh cắn răng, vốn còn muốn khiêm tốn một chút.
Nếu mọi người đã trào phúng mình, xem thường mình, bắt nạt mình, vậy thì để bà đây dạy cho một bài học!
Nghĩ tới đây, Trương Linh Linh quay người.
Đi hai bước lại dừng lại.
Nhìn cách ăn mặc của mình hôm nay.
Bởi vì đi vội nên không trang điểm, cái này thì coi như xong, ăn mặc lại rất bình thường.
Quần jean, giày thể thao, áo hoodie rộng rãi.
Cộng thêm vừa tập yoga xong, còn chưa tắm rửa, trên người còn có chút mùi mồ hôi.
Lại nhìn Đường Tụng ở sau lớp tường pha lê.
Lập tức cảm thấy tự ti mặc cảm.
Nàng quay đầu lại, có chút u oán nói: “Thu Thu, cậu nên nhắc nhở mình trang điểm.”
Thu Thu hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Trương Linh Linh, giải thích: “Xin lỗi Linh Linh, lúc đó mình vội quá, nên quên.”
Những người khác không hiểu lời ngầm của hai người.
Coi là Trương Linh Linh đang đùa.
“Thôi đi, mình biết ngay là Linh Linh không dám đi mà.”
“Mình vốn cho rằng Linh Linh sẽ đi, sau đó nhìn một chút rồi chạy, không ngờ chưa đi đã sợ.”
Trương Linh Linh có tướng mạo mộc mạc, không hề có tính công kích, cũng rất hợp mắt.
Cộng thêm chiều cao khá ổn, tính cách vui vẻ hòa đồng, làm người rất tốt.
Trong trường học quan hệ rất rộng, bất kể là nam hay nữ, sinh viên hay giáo viên, đều sẽ thân với nàng.
Nhưng nàng không có thói quen trang điểm.
Bình thường ăn mặc cũng rất mộc mạc, nhìn qua không quá xuất chúng.
Nhất là mỗi ngày đều đứng cạnh đại mỹ nữ như Thu Thu, hoàn toàn là lá xanh.
Chớ nói chi là, nam thần trong kia còn đeo đồng hồ nổi tiếng, mặt quần áo đắt đỏ, vai rộng eo hẹp, ngũ quan tuấn mỹ.
Hai người nhìn thế nào cũng là người của hai thế giới.
Trương Linh Linh thở sâu, âm thầm động viên bản thân.
“Mình có hợp tác với Đường Tụng nha, bọn mình còn có thể trò chuyện công việc, mình còn có thể biên tập video… Coi như mình có ăn diện, khả năng cao Đường Tụng cũng chướng mắt.”
Nàng vốn rất lạc quan, nghĩ đến đây liền không thèm nghĩ nữa.
Bước nhẹ nhàng đến cửa hàng Rolex.
Theo khoảng cách đến gần, trái tim nhỏ của nàng bắt đầu nhảy ‘thình thịch’.
Quan sát ở khoảng cách gần, vẻ ngoài của hắn càng làm cho người ta kinh tâm động phách.
Làn da rất đẹp, tay cũng rất đẹp, mũi thẳng tắp, bờ môi cũng xinh đẹp như vậy…
Rất muốn thử một lần nha!
Nàng không nhịn được mà nhớ đến cái ôm và véo má cửa lần trước, sau đó là Benz CLS.
Chỉ biết tự trách vì khi đó lại không cảm nhận một phen, nhỡ kỹ loại cảm giác đó.
Đột nhiên, hình như Đường Tụng cảm giác được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Ngay sau đó, hắn nở nụ cười vui vẻ: “Linh Linh, sao cô lại ở đây?”
Nhìn thấy thái độ của hắn, Trương Linh Linh lập tức thở phào.
Ưa thích một người, đúng là có thể để người tự ti.
Trương Linh Linh tràn đầy cảm xúc với việc này.