1:30 chiều.
Lý Nhã Lỵ đang ngủ trưa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái.
Là một số máy lạ.
Trực tiếp tắt máy, tiếp tục chui vào chăn ngủ tiếp.
Từ khi nàng nhận được tiền sinh hoạt, thường xuyên có điện thoại chào hàng sản phẩm.
Có bảo hiểm, quản lý tài chính, bất động sản…
Đinh linh linh…
Chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số máy kia.
Lý Nhã Lỵ ngáp một cái, nghe máy.
Gọi 2 lần liền, có lẽ là có chuyện.
“Alo, là cô Lý Nhã Lỵ đúng không?” Đối diện là một giọng nam trẻ tuổi.
Lý Nhã Lỵ dụi dụi mắt: “Là tôi, ai vậy?”
“Là thế này, ngày 4 tháng 11 cô có ký hợp đồng đặt cọc chiếc xe Benz G63 tại trung tâm xe Bảo Long chúng tôi, hôm nay là ngày cuối để thanh toán số dư, khi nào cô sẽ đến?”
Lý Nhã Lỵ ngẩn người, đột nhiên nhớ ra mình còn nộp 200.000 tiền đặt cọc.
Khi đó định trước 15 sẽ thanh toán nốt số dư.
Mấy ngày trước còn nghĩ đến chuyện này, nhưng vì nguy cơ Thu Thu kia, nên mấy ngày nay chỉ tập trung vào học tập tư thế mới.
Nên quên mất việc này.
“Tôi không lấy xe nữa, có thể trả tiền cọc cho tôi không?” Lý Nhã Lỵ hơi khẩn trương.
“Cô Lý, rất xin lỗi, tiền cọc là không thể trả lại, khi đó đã nói rõ khi ký hợp đồng rồi. Chiếc Benz G63 này rất hiếm, tôi đề nghị cô vẫn suy nghĩ kỹ…”
Người bên kia bắt đầu thuyết phục.
Lý Nhã Lỵ rầu rĩ không vui nói: “Khi đó tôi bị Trình Khả Quân bên các anh lừa, tôi không cần chiếc xe kia.”
“Cô Lý, là thế này, Trình Khả Quân đã nghỉ việc vì một số nguyên nhân đặc biệt, hay là cô đến nơi này một chuyến đi, chúng ta ngay mặt trò chuyện, tôi là Trầm Trung Bảo, cô đến cứ báo tên tôi là được.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ qua đó.”
Cúp máy.
Lý Nhã Lỵ mặc đồ lót, giẫm lên đôi dép hồng, chạy ra khỏi phòng.
Gõ gõ cửa phòng Lý Mộc Tuyết.
2:30 chiều.
Hai người vội vã chạy đến trung tâm xe Bảo Long.
Đi vào trong sảnh triển lãm rộng rãi xa hoa.
Lại nhìn thấy từng chiếc xe sang trọng.
Nội tâm của Lý Nhã Lỵ không còn hưng phấn và vui sướng như trước đó.
Chuyện xảy ra ở đây, có thể nói là một bóng ma tâm lý với nàng.
“Hai vị mỹ nữ, đến xem xe sao?” Một nữ nhân viên nhiệt tình chào đón.
Lý Mộc Tuyết mở miệng nói: “Xin chào, chúng tôi từng đặt cọc một chiếc xe, hôm nay đến muốn lấy lại tiền cọc, đã hẹn với nhân viên Trầm Trung Bảo bên các cô.”
Nữ nhân viên liền hô lên: “Tiểu Bảo, tới đón khách.”
Rất nhanh, một nam nhân viên đẹp trai chạy chậm đến.
Âu phục màu xanh ngọc, giày da màu nâu, nhìn qua chỉ hơn 20.
Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp sáng sủa.
Nhìn thấy Lý Mộc Tuyết và Lý Nhã Lỵ, hai mắt hắn sáng rực, nụ cười càng nhiệt tình hơn.
Hai cô gái này đúng là quá đẹp.
Lý Mộc Tuyết mặc áo len hở cổ, phía dưới là váy màu hồng cánh sen.
Trang điểm xinh xảo, xách túi Gucci.
Rất có cảm giác cao cấp, nhìn qua như một vị bạch phú mỹ điển hình.
Lý Nhã Lỵ thì cao gầy gợi cảm.
Một thân hàng hiệu, áo khoác đen, tất chân đen, giày cao gót đen.
Trông vô cùng thời thượng, diễm lệ.
Hai người đứng chung một chỗ, phụ trợ lẫn nhau, để người không dời nổi mắt.
Lý Mộc Tuyết cau mày khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trầm Trung Bảo.
Lý Nhã Lỵ trực tiếp mở miệng nói: “Tôi là Lý Nhã Lỵ, chúng tôi đến lấy tiền cọc.”
Trầm Trung Bảo ngẩn người, lại nhiệt tình chào mời: “Hai vị mỹ nữ, chúng ta đến khu nghỉ ngơi rồi từ từ nói chuyện.”
Ba người đi đến một bàn gần cửa sổ.
Trầm Trung Bảo cười nói: “Tôi đi lấy đồ uống, hai vị thích uống gì?”
Lý Mộc Tuyết thản nhiên nói: “Không cần, nói chuyện trước đi, chuyện này xử lý thế nào?”
Trầm Trung Bảo chân thành nói: “Dựa theo hợp đồng, số tiền kia khẳng định là không thể trả lại. Dù sao chúng ta cũng đã ký hợp đồng có hiệu lực pháp luật.”
Lý Nhã Lỵ không nói gì, mà đưa mắt nhìn chị em tốt của mình.
Ở phương diện này, nàng rất tự hiểu lấy mình.
Biết Tiểu Tuyết đáng tin hơn mình nhiều.
Lý Mộc Tuyết nhíu mày nói: “Trình Khả Quân bên các anh bị bắt rồi nhỉ. Khi bạn tôi đặt xe, đã bị cô ta lừa gạt và uy hiếp, chuyện này đại lý xe các anh cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu như không trả tiền cọc, chúng tôi sẽ mời luận sẽ khởi tố. Trước khi đến tôi đã trưng cầu ý kiến của phòng luật sư Đường Kim, chúng tôi có phần lớn rất lớn.”
Trầm Trung Bảo yên lặng giây lát, khuyên bảo: “Hai vị mỹ nữ đừng gấp, khởi tố không chỉ lãng phí tiền, còn chậm trễ thời gian. Hai người thấy thế này có được không, tôi xin chỉ thị của lãnh đạo, giúp hai người đổi một chiếc xe khác, giá cả rẻ hơn chiếc G63 kia.”
Lý Mộc Tuyết thản nhiên nói: “Nếu anh không làm chủ được, vậy thì gọi lãnh đạo đến đây.”
Nàng đi làm hai tháng, thứ khác không học được, nhưng trang bức thì rất thành thạo.
Dù sao thỉnh thoảng nàng cũng trang bức, giả bộ bạch phú mỹ trước mặt đám đồng nghiệp.
Trên người dần dần cũng có một ít khí chất như vậy.
Trầm Trung Bảo đảo mắt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bộ ngực cao vút, bắp chân trắng nõn, lại nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Một bạch phú mỹ như này quá dụ hoặc.
Nếu như có thể theo đuổi được, trực tiếp một bước lên trời, bớt phấn đấu 20 năm.
“Được rồi, vậy tôi đi.” Hắn đứng lên, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Có thể add wechat không? Con người tôi thích kết bạn, về sau có vấn đề về xe cộ thì cứ liên hệ tôi.”
Nói xong còn lộ ra nụ cười mà tự cho là hoàn mỹ.
Tướng mạo đẹp trai, kiểu tóc tỉ mỉ, dáng người khá ok, để hắn rất tự tin với sức hút của mình.
Ít nhất thì tỷ lệ xin wechat cũng là gần 100%.
Lý Mộc Tuyết nhếch miệng, hai mắt liếc xéo xuống một góc 45 độ.
Gợn tóc dài rủ xuống bộ ngực.
Không hề có ý định đáp lời.
Thậm chí còn muốn châm điếu thuốc.
Trầm Trung Bảo ngượng ngùng nói: “Hai vị chờ một lát, tôi đi gọi lãnh đạo.”
…
Tắm rửa thay quần áo.
Đường Tụng đổi một bộ quần rộng rãi.
Ngón tay lướt qua mấy chiếc đồng hồ trong tủ.
Cuối cùng chọn chiếc Vacheron Constantin.
Lại thay dây cá sấu vào.
Rất hợp với quần áo ngày hôm nay.
Nói đến thì cái đồng hồ này do Tiểu Tĩnh Tặng.
Đường Tụng giơ tay lên, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Tiểu Tĩnh.
Mặc dù gần đây ít nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn giao lưu vài câu tiếng Nhật.
Chia sẻ một số tình hình.
Trở về giao diện chính, xem vài tin nhắn chưa đọc.
Trình Nhạc Nhạc: “Em cũng nhớ anh, tan học em sẽ trở về, anh muốn ăn gì? Em làm cho anh.”
Đường Tụng: “Anh sẽ về muộn một chút, không cần nấu cơm cho anh.”
Đổng Ngọc Ngôn: “Được, vậy tối nay em không tăng ca, đại khái khoảng 6 rưỡi sẽ về.”
Đường Tụng: “Ok!”
Ngoài ý muốn là không nhận được tin của Lý Nhã Lỵ.
Đang định gọi điện thoại.
Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Đường Tụng mở giao diện hệ thống, tiến vào trung tâm quản lý nhân vật.